Quốc Vương Vạn Tuế
Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Quyển 2: Tranh vanh sơ hiển.
Chương 84: Đại nhân, tha mạng...
Nhóm dịch nguoibantot8
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
- A… Alexender!
Angela kinh hỉ reo lên một tiếng, xoay người nhìn về thân ảnh sau xuất hiện phía.
Trong nháy mắt nhìn thấy thân ảnh kia, cô gái đột nhiên cảm thấy áp lực trên người mình tan biến hết. Trong ánh mắt của nàng bây giờ trong suốt, tất cả lo lắng, u sầu đều tiêu tán…
Mà Lampard đứng bên cạnh Angela cũng buông lỏng bàn tay nắm chuôi kiếm Hắc Thần binh ra, nhẹ nhàng thở một hơi. Đám người hai bên ngã tư đường không kìm nổi cúi đầu phát ra tiếng hoan hô. Alexander bệ hạ đến đây, mọi người giống như tìm được cây trụ để dựa dẫm. Bọn họ là như thế, tin chắc rằng trên thế giới này, không có gì có thể làm khó được Alexander bệ hạ.
- Tháo bỏ xiềng xích, cút qua một bên.
Tôn Phi nhìn gã tu sĩ thấp bé, mập mạp đang diễu võ dương oai trước mắt, thản nhiên nói.
Tu sĩ thấp bé mập mạp trong lòng giận dữ, nhưng là … Hắn từ trên người trẻ tuổi trước mắt kia, cảm nhận được một cỗ khí tức khiến tim hắn đập nhanh, ngạt thở. Cỗ khí tức này nói cho hắn biết: mau làm theo, nếu không… Hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Giống như bị ma pháp thôi miên, tu sĩ thấp bé mập mạp buông lỏng “quang minh tỏa” trong tay ra, đem phần xích buộc cổ tiểu cô nương kia tháo rời, tiểu cô nương giống như tiểu bạch thỏ bị kinh hãi run rẩy chạy vội tới phía sau Tôn Phi. Angela thấp giọng an ủi nàng, bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vỗ về.
Tôn Phi che trước người của nàng, không nói gì, sắc mặt bình tĩnh nhìn sang.
Chỉ vô cùng đơn giản là một ánh mắt mà thôi.
Nhưng nơi tầm mắt đi qua, đám kỵ sĩ hộ tống lúc trước còn như lang như hổ thì giờ lại như gặp phải chúa sơn lâm, toàn bộ một đám bị hù cho bể mật, nơm nớp lo sợ run rẩy…
Không người nào dám đối diện với ánh mắt của Tôn Phi.
Các tu sĩ trong tay nắm thật chặt “quang minh tỏa”, cảm nhận được ánh mắt của Tôn Phi nhìn chăm chú trên người mình, lập tức cảm thấy giống như có một thanh bảo kiếm sắc bén đặt trên cổ của bọn hắn, cánh tay cầm lấy “quang minh tỏa” run lên rồi buông ra thật nhanh, giống như đấy không phải là pháp khí giáo đình khiến quý tộc cũng phải sợ hãi, mà là một cây sắt bị nung đỏ.
Những người xui xẻo bị bắt như được đại xá, hoảng sợ vạn phần vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, nhanh chóng trốn phía sau Tôn Phi.
Trong mắt bọn họ, thân ảnh này chính là bức tường thành kiên cố không gì phá nổi. Nửa tháng trước Hắc Giáp Quân công thành, thân ảnh này từng ngăn địch bảo vệ họ. Mà giờ đây, lại là thân ảnh này cứu bọn họ từ tay của tử thần.
Đạp đạp đạp đạp đạp...
Tôn Phi không quan tâm đến những tu sĩ cùng kỵ sĩ đã hoàn toàn bị hù vỡ mật, hắn nhẹ nhàng đi tới xe ngựa ma pháp phía trước mặt. Mười mấy hộ vệ xung quanh xe không ai dám ngăn cản, ngoan ngoãn tránh ra một lối đi, giống như là cung tiễn chủ nhân của mình đi qua.
Tôn Phi tay khoác lên càng xe ngựa, nhẹ nhàng gõ, nói:
- Này, ra đi, hai ta cùng nói chuyện.
Trong xe không có động tĩnh gì.
Không khí im lặng đến đáng sợ.
- Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn thôi.
Tôn Phi nhíu mày, lực lượng cấp hai mươi người man rợ bùng nổ, một cỗ khí thế bén nhọn từ trong thân thể của hắn bắt đầu bộc lộ ra, đây là điềm báo hắn muốn động thủ.
Đúng lúc này, “chi nha” một tiếng.
Tiếng kêu của gỗ ma sát với nhau, nhỏ như con muỗi khó có thể nhận ra, nhưng lại khiến cho trong lòng mọi người run lên.
Bởi vì “Rắn đuôi chuông đầu hói hai chân” rốt cục đã ra rồi.
- Nguyên lai là Alexander bệ hạ…
Thần sư Mazola mở cửa xe, rắn đuôi chuông này độc ác, âm hiểm, tham lam cuối cùng không tiếp tục cao cao tại thượng đứng trên giá để chân xe ngựa mà xoay người xuống xe đứng trên mặt đất, mỉm cười nhẹ nhàng cúi vái chào:
- Ta đang muốn đi bái kiến quốc vương bệ hạ, chúc mừng Alexander Vương năm ngày sau chính thức được Zenit đế quốc sắc phong, đăng cơ làm vua… Ha ha, không nghĩ tới nhanh như vậy được gặp bệ hạ. Xin Alexander bệ hạ nhận lời chúc mừng của Mazola thay mặt cho Thần Thánh giáo đình.
Con ngươi của những người xung quanh muốn rụng đầy đất.
Đám kỵ sĩ cùng các tu sĩ càng không thể tưởng tượng được mở to hai mắt, dùng một loại ánh mắt giống như thấy sinh vật lạ nhìn Mazola thần sư đại nhân. Cái này quá điên cuồng rồi, vị thần sư đại nhân này lúc nào cũng ngang ngược, càn rỡ, giờ lại giống như lão gia gia hòa ái dễ gần rồi sao? Thậm chí, thái độ vừa rồi của hắn, chẳng khác nào… Chẳng khác nào lấy lòng quốc vương trẻ tuổi trước mắt? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Chỉ có Lampard đứng quan sát từ xa mới thấy khi thần sư Mazola đi ra cửa xe đã, ánh mắt đã xẹt qua thủ lĩnh kỵ sĩ Luciano rồi sau đó bí mật lắc đầu.
Đáng tiếc, Tôn Phi không đem “Rắn đuôi chuông” để ở trong lòng.
Ngay cả một chút khách sáo đáp lễ cũng không có.
- Tại sao muốn bắt người của ta?
Tôn Phi chỉ chỉ tiểu cô nương vẫn kinh hồn chưa định thần đứng ở bên cạnh cùng người đàn ông trung niên, không khách khí hỏi. Chân mày hắn hơi nhíu lại, ánh mắt sắc bén như dao gắt gao nhìn chằm chằm vào Mazola, dường như chỉ cần Mazola không đưa là lời giải thích thuyết phục, thì ngay lập tức sẽ đem hắn cạo thành thịt nát.
Khiến người ta bất ngờ chính là mặc dù nghe được câu hỏi không chút nể mặt như thế, “Rắn đuôi chuông” lại vẫn cho thấy bản tính kiên nhẫn không hề tương xứng, hơi kinh ngạc nhìn theo ngón tay Tôn Phi, giống như chính hắn cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, cười nói:
- Ha ha, thì ra là vì chuyện này mà bệ hạ tức giận. Một giây trước ta cũng vậy, đột nhiên ý thức được có lẽ Angela điện hạ nói rất đúng. Có lẽ trong chuyện này có chút hiểu lầm, thả người, mau thả người… Alexander bệ hạ. Giáo Đình đúng là chiếm được tin tức. ở chung quanh Hương Ba Thành xuất hiện nhiều vong linh ma pháp tà ác. Chuyện này đã được Serge Jeiel Giáo Tông điện hạ dặn dò điều tra rõ ràng, làm người phụ trách Hương Ba Thành Giáo hội, thần cũng là bất đắc dĩ!
- Đây là lần đầu tiên, ta sẽ không truy cứu… Hơn nữa, sau này Thần Thánh Giáo Đình muốn bắt con dân của ta, tốt nhất phải để cho quốc vương ta đây biết.
Đối diện với nhiệt tình có chút thái quá của Mazola, vẻ mặt của Tôn Phi không biến hóa chút nào. Thậm chí đến cả một nụ cười tươi nho nhỏ cũng không thấy. Tầm mắt của hắn xẹt qua trên mặt Luciano, cuối cùng dừng lại ở chiếc rơi ngựa còn dính máu trên tay, chỉ một ngón tay, quát:
- Ngươi! Xuống ngựa! Lại đây!
Luciano sửng sốt.
Tiếp theo trong nháy mắt, thủ lĩnh kỵ sĩ đột nhiên không thể ngăn chặn tức giận trong lòng.
Chỉ là một quốc vương nho nhỏ như con kiến, hắn lại dám vô lễ với mình – đường đường là một Thần Thánh Giáo Đình kỵ sĩ tam tinh cấp? Bộ râu quai nón của Luciano hơi nhếch lên, muốn phát tác, đột nhiên nhìn thấy Mazola ở phía sau Tôn Phi lắc lắc đầu, nhất thời, Luciano lại nghĩ qua tin tình báo của Giáo Đình miêu tả về vị quốc vương này, đầu óc thanh tĩnh, lửa giận trong nháy mắt tiêu tan đi rất nhiều. Hắn cố nén phẫn nộ trong lòng, xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Tôn Phi.
- Alexander bệ hạ, không biết ngài có gì sai phó?
Tôn Phi đánh giá cao thấp một phen, lúc này mới chỉ vào đám người bên cạnh lúc trước bị Luciano lấy roi ngựa đánh cho hôn mê, không nhiều lời, miệng lạnh lùng thốt:
- Xin lỗi, bồi thường một trăm mai kim tệ.
- Ngươi…
Luciano không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng là, Mazola đột nhiên đưa tay kéo áo của Luciano, sau đó nháy mắt cho tu sĩ phía sau. Hắc bào tu sĩ kia cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý, nhanh chóng xuất ra một trăm mai kim tệ giao cho Luciano. Lúc này, Luciano kỵ sĩ mới theo ý từ ánh mắt Mazola, không cam lòng đi đến trước mặt người phụ nữ kia kia, đưa kim tệ cho cô ta, rồi hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi…
- Đứng lại! Ngươi còn không nói lời xin lỗi sao?
Chứng kiến màn vừa rồi, Tôn Phi đột nhiên ra tiếng, quát bảo hắn ngưng lại.
Thủ lĩnh kỵ sĩ Luciano xoay người, một bạch sắc “chiến hoàn” từ dưới chân hắn tràn ra, bao phủ lấy phạm vi năm, sáu thước xung quanh thân thể của hắn, khí thế của hắn đang không ngừng tăng lên, thực lực tam tinh cấp lộ ra không chút che dấu. Luciano lạnh lùng nhìn Tôn Phi, trong mắt hắn có ý rất minh bạch – ngươi không cần khinh người quá đáng, lão tử cũng không thèm để cái thứ quốc vương như ngươi trong mắt.
Tôn Phi chuyển sang hình thức “Thánh kỵ sĩ”.
Hắn không nói câu nào.
Từng bước một chậm rãi tới phía Luciano.
Ở bước thứ ba, chuyện kỳ dị đã xảy ra – chỉ thấy một đạo kim sắc “chiến hoàn” cũng từ dưới chân hắn lan tràn, chân chính thực lực Thánh kỵ sĩ cấp mười hai mang cho người ta có cảm giác áp bách còn kém tam tinh Luciano một chút, nhưng đạo kim sắc “chiến hoàn” này lại làm Mazola ở gần đó như gặp sét đánh, đứng ngây ở đương trường.
Điều này sao có thể?
Lại là kim sắc “chiến hoàn”?
Chỉ có sủng nhi chí cao vô thượng của phụ thần mới có thể có được kim sắc “chiến hoàn”, trong trăm ngàn kỵ sĩ của Giáo Đình, ngân sắc chiến hoàn chiếm đại đa số. Nhưng có thể có được ngân sắc chiến hoàn thì mới là kỵ sĩ tinh anh chân chính. Tuy ngân sắc chiến hoàn chỉ xuất hiện với xác suất không đủ một phần vạn, nhưng chỉ cần xuất hiện, bọn hắn không có chỗ nào không phải là sủng nhi của phụ thần, chắc chắn sẽ được thần chiếu cố, toàn bộ trở thành nhân vật đầu sỏ hiển hách một thời trong Thần Thánh Giáo Đình.
Dù “Rắn đuôi chuông đầu hói hai chân” Mazola “Một giây có thể nghĩ ra một ngàn độc kế”, nhưng lúc này hắn lại lâm vào rung động, khiếp sợ. Dường như ngay cả suy nghĩ cũng tạm dừng.
Hiện tại, ánh mắt của toàn bộ đám nhân viên Giáo Đình đều điên cuồng, lại thêm chuyện bất khả tư nghị xảy ra, Tôn Phi bước ra bước thứ tư, lại là một đạo kim sắc hào quang ầm một tiếng từ dưới chân hắn lan tràn mở ra, hai quầng sáng kim sắc này so sánh, màu sắc tương tự, nhưng phân biệt rõ ràng, ai cũng có thể cảm nhận được ở bên trong đó ẩn chứa hai loại Thánh Lực đáng sợ thuộc tính công năng bất đồng.
- Xin lỗi mau lên!
Linh khí từ Thánh kỵ sĩ cấp mười hai không giữ lại chút nào, Tôn Phi giống như một pho tượng màu vàng bao phủ bởi Thánh lực, tóc đen tung bay, như nhuộm bên ngoài thêm một tầng màu vàng, cả người uy nghiêm vô song, không thể nhìn gần. Ngắn gọn mà nói, giống như dùng búa tạ hung hăng đập vào trong lòng thủ lĩnh kỵ sĩ Giáo Đình Luciano.
Nhân vật Thánh Kỵ Sĩ của thế giới Diablo, có quá nhiều kỹ năng tương tự so với kỵ sĩ của Thần Thánh giáo đình, thậm chí có thể nói là giống nhau như đúc. Ngay cả “Linh khí” cũng tương tự “Thánh Lực” bên Giáo Đình, ai cũng không phân biệt nổi. Thế cho nên đám người Giáo đình lúc này ai cũng coi Alexander trở thành một vị ẩn tu kỵ sĩ của Giáo Đình, địa vị cực cao, đều bị hoảng sợ.
Thủ lĩnh kỵ sĩ Luciano không thể không run rẩy.
Ngay lúc kim sắc chiến hoàn xuất hiện, toàn bộ lực chống đỡ của hắn đã tan thành mây khói, cũng không dám có chút phản kháng, sắc mặt tái nhợt nhìn Tôn Phi, trong ánh mắt đã tràn ngập ý cầu xin.
- Đại nhân… Tha mạng!
Luciano quỳ gối trước Tôn Phi.