Phong Ngữ tửu quán là tửu quán nổi danh nhất trong doanh khu hai mươi dặm này.
Sở dĩ nổi danh nhất, ngoại trừ nó chiếm diện tích lớn nhất, đoạn đường tốt nhất, rượu ngon nhất, thị nữ đẹp nhất, thức ăn phong phú nhất, còn là vì quả đấm của nó lớn nhất. Tại doanh khu không thiếu thiếu hỗn loạn cùng huyết tinh này, chưa từng có côn đồ liều mạng nào dám mang theo đao kiếm ở chung quanh trăm mét Phong Ngữ tửu quán nháo sự —— có lẽ từng có quá, nhưng gia hỏa ngu xuẩn đó, cuối cùng giống như tan biến trong bóng đêm, tiêu thất trên thế giới này.
Một ít tin tức linh thông người ngâm thơ rong lộ ra, sau lưng Phong Ngữ tửu quán, mơ hồ có bóng dáng quân bộ đế quốc.
Kỵ sĩ hoàng gia thân phận tôn quý một đường thông suốt không người dám chắn, kỵ sĩ thủ lĩnh mang theo Tôn Phi đi vào đại lâu phía trước Phong Ngữ tửu quán, lập tức có bồi bàn nhiệt tình đến đón chào. Tiến vào tửu quán, nhiệt độ không khí nhất thời trở nên mát mẻ, ma pháp trận còn hơn cả điều hòa kiếp trước, Tôn Phi từ bước đầu tiên bắt đầu bước vào nơi này, đã cảm nhận được khí phách của Phong Ngữ tửu quán.
Nói là tửu quán, nhưng thật ra là một tòa cự lâu sáu tầng.
Tôn Phi tiến dần lên tầng trên, dần dần có thể quan sát toàn cảnh doanh khu hai mươi dặm. Kỵ sĩ hoàng gia phía sau không có tư cách bước trên lầu sáu, chỉ có một mình Tôn Phi được phép tiến vào.
Cả lầu sáu chỉ có một tòa đại sảnh, trang trí xa hoa, vượt xa tưởng tượng của người bình thường.
Không có loại thị vệ hợp bầy tiền hô hậu ủng như trong dự đoán, đại sảnh xa hoa phú quý có vẻ yên tĩnh vô cùng, thậm chí cả một nữ bồi bàn cũng không xuất hiện, chếch về phía khung cửa sổ hướng sang phía đông, một chiếc bàn gỗ nhỏ bên thành có điêu khắc hình ảnh Cự Long vỗ cánh bày chút thức ăn vẫn còn tỏa hơi nóng, một bình rượu màu thạch anh phong cách cổ xưa tỏa ra mùi thơm say lòng người, toàn bộ thế giới ồn ào náo động như biến mất, chỉ còn lại nơi này, thanh nhã ung dung, tươi mát mê người.
Ánh mắt Tôn Phi rất nhanh tập trung về phía bên cạnh cửa sổ.
Bởi vì nơi đó có một người đang đứng.
Một nữ nhân.
Một nữ nhân phong hoa tuyệt đại phong tao nhập cốt.
Đối với Tôn Phi mà nói, nữ nhân này đích xác cũng coi là cố nhân —— mỹ nữ mị hoặc Paris Hilton.
Từng tại lúc Tôn Phi ngồi lên vương vị, khi mặt trời vừa mọc trên đỉnh Đông Sơn, thiếu chút nữa là thành công ám sát trưởng công chúa Natasha cùng “Zenit quân thần” Arshavin. Một nữ nhân đáng sợ, vậy mà giờ gặp lại, lại tựa như nữ tử nhỏ bé bình thường, mảnh mai trước gió, vũ mị nhập cốt, chỉ đứng bất động cũng làm xao xuyến nhân tâm.
Nếu là nửa tháng trước, nhìn thấy nữ nhân đáng sợ này, phỏng chừng Tôn Phi lập tức phải xoay người lao ra cửa chạy trối chết, dù sao một trận chiến trên đỉnh Đông Sơn lúc xưa, hắn đã hoàn toàn đắc tội nữ nhân này, vạn nhất nàng muốn trả thù, phỏng chừng quốc vương bệ hạ sẽ phải chịu thiệt thòi lớn, nhưng giờ phút này thực lực Tôn Phi đã tăng trưởng trên diện rộng, tự bảo vệ mình tuyệt đối có thừa, cho nên rất nhanh liền ổn định tâm thần.
- Alexander bệ hạ, chúng ta lại gặp mặt.
Paris một thân váy dài màu trắng thướt tha chậm rãi xoay người, trên dung nhan tuyệt thế tràn ngập phong tình đoạt hồn đoạt phách, mái tóc vàng khẽ đung đưa, vàng tai cắm một đóa huyết sắc mân côi, vẻ mặt chân thành đi đến chiếc bàn nhỏ trước mặt, đưa tay mời:
- Bệ hạ, mời ngồi.
Tôn Phi mỉm cười, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
- Bệ hạ giống như một chút cũng không ngạc nhiên, chẳng lẽ sớm cũng biết là Paris phái người mời sao?
Bàn tay ngọc thon dài trắng mịn khẽ nâng bình rượu thạch anh rót lấy hay chén, dáng vẻ tao nhã, mặc cho ai cũng sẽ không đem tuyệt thế vưu vật động lòng người như vậy liên hệ tới ma nữ lãnh huyết xảo trá trên đỉnh Đông Sơn kia.
- Ha ha, trên tờ giấy kia, thanh hương lượn lờ, nếu bổn vương không có nhớ lầm, từng ở đỉnh Đông Sơn kiến thức qua dị hương này, cho nên với người gọi là cố nhân, cũng đã đoán được bảy tám phần.
Tôn Phi thần thái cực kỳ thả lỏng, liếc mắt một cái đảo qua mấy món ăn trên bàn, tuy rằng đều là thức ăn thông thường, nhưng hiển nhiên là từ danh gia xuất thủ, sắc hương vị đều đủ, tinh trí xảo diệu, hấp dẫn không nhỏ. Từ khi tới doanh khu tới giờ, Tôn Phi xác thực còn chưa ăn cơm chiều, lập tức bao tử phản kháng, không chút khách khí từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một đôi đũa trúc tinh xảo, cứ thế bắt đầu ăn.
- Bệ hạ quả nhiên ẩn giấu thật sâu, trận chiến ngày đó, bất luận là ta, hay là trưởng công chúa, đều coi nhẹ bệ hạ.
Paris cũng không có để ý Tôn Phi vô lễ, tự mình nâng chén rượu nhỏ lên, lấy tay áo che miệng, uống một hơi cạn sạch.
- Ha ha, quá khen.
- Không cần phải khách khí, trong mắt ta, bệ hạ hoàn toàn xứng đáng được khen ngợi như vậy…
Paris đem một miếng thịt đỏ tươi đưa lên miệng, khẽ cười nói:
- Chỉ là ta raát hiếu kỳ, nếu đã đoán do cừu địch ngày xưa mời, sao bệ hạ vẫn dám một mình đến đây, chẳng lẽ bệ hạ một chút cũng không lo lắng, ta lại ở chỗ này bày ra sát cục sao? Hay là ngài nghĩ, ta không dám giết ngài?
Lời còn chưa dứt, Paris đột nhiên biến sắc mặt, trên dung nhan phương hoa tuyệt đại, nét cười phong tình vạn chủng đột nhiên biến mất vô tung, thay vào đó là một cỗ khí tức lạnh như băng, đó là khí thế thượng vị giả do trải qua thời gian dài nuôi dưỡng sát khí sắc bén tạo thành, đổi lại người bình thường, phỏng chừng nữ nhân trước mắt này chỉ nhăn mặt một cái, cũng sẽ bị sợ tới mức tè ra quần.
Tôn Phi nâng chén ngọc lên uống một hơi cạn sạch, lắc đầu cười nói:
- Ngoài trời trăng vàng chiếu, lầu cao có rượu ngon, ngày tốt cảnh đẹp, người đẹp như nàng bổn vương cho là chỉ nên tán gẫu mấy chủ đề vui vẻ, cần gì phải làm ra vẻ nghiêm túc như thế? Được rồi, nếu mỹ nữ đã thắc mắc, bổn vương cũng sẽ phụng bồi… Ân, nói thực ra, bổn vương đích xác một chút cũng không lo lắng, tại đỉnh Đông Sơn nàng không giết nổi ta, hiện tại lại càng không thể!
- Đôi khi, quá mức tự tin, chính là ngu xuẩn không còn thuốc chữa!
Nữ nhân yêu mị khinh thường cười lạnh:
- Hương Ba Vương, ta biết ngài đã đánh bại Hoàng Kim Kỵ Sĩ Sutton tại Song Tháp phong, bất quá, chiến tích như vậy, không đủ để nói lên vấn đề, tại đế đê này, người có thể đánh bại Sutton không ít đâu!
Tôn Phi sờ sờ cằm, mỉm cười, không hề tranh luận.
Paris lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Phi, đôi mắt xinh đẹp tựa như ảo mộng phóng thích vẻ hàn lãnh không nên có ở một tuyệt đại vưu vật, nhưng nàng ước chừng nhìn chằm chằm một hai phút, người trước mắt vẫn trấn định tự nhiên uống rượu dùng bữa, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, đột nhiên “Hì hì” một tiếng, che miệng mà cười, vẻ vạn năm hàn băng nháy mắt hòa tan, nụ cười phong tình vạn chủng quen thuộc một lần nữa bày ra, cả người nháy mắt lại biến thành một đoàn hỏa diễm nhiệt tình, cười nói:
- Hì hì, từ biệt tại Đông Sơn, ngắn ngủn mấy tháng, hiện giờ danh khí Hương Ba Vương bệ hạ náo động cả đế đô, hôm nay vừa thấy, phần khí độ này, quả nhiên khiến Paris không thể không thay đổi cách nhìn!
- Khí độ, xây dựng ở trên thực lực.
Tôn Phi không chút nào khiêm tốn.
- Nghe nói chính ngọ ngày mai, ngài cùng đệ thất tài quyết kỵ sĩ Claude quyết đấu tại đệ nhất thí kiếm đài, không biết bệ hạ đối với vị tài quyết kỵ sĩ danh hào “Huyết Tinh” này có bao nhiêu hiểu biết?
Paris vẻ ôn thuận, bàn tay trắng nõn như ngọc, u hương nhẹ mà bay, khẽ chuyển người rót rượu cho Tôn Phi.
- Không biết chút nào.
Quốc vương bệ hạ thành thật trả lời.
- Một khi đã như vậy, chỗ này của ta, có một chút tình báo về thực lực của Huyết Tinh kỵ sĩ Claude, chính là giải thích tường tận về tất sát đấu khí kỹ năng mà hắn đắc ý nhất, “Liệu Nguyên Loạn Hỏa Chi Đao”, tặng cho bệ hạ đi!
Paris nói xong, xuất ra một hộp sắt màu đen đặt ở trên bàn, đưa đến tay Tôn Phi.