Tôn Phi dừng đũa, nhìn nhìn hộp sắt màu đen trước mặt, do dự chỉ chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn ma nữ yêu mị, cười hỏi:
- Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, đây là đạo lý ngay cả trẻ con cũng biết, hiện tại ta muốn tiếp nhận phần lễ vật này, có phải cũng nên bỏ chút đại giới không?
- Sao, ngài sợ?
Ma nữ kia mở miệng hắt ra hương thơm như lan, ánh mắt khiêu khích.
- Kỳ thật chút tư liệu này đối với bổn vương không hề có tác dụng đâu, một cường giả chân chính, chỉ tin tưởng ở thực lực của chính mình, mặc kệ đối thủ là ai, đều có thể một quyền oanh sát!
Tôn Phi ngoài miệng khí thế mười phần nói xong, động tác trên tay không chậm chút nào, ngân sắc quang mang chợt lóe, đem hộp sắt màu đen thu vào trong trữ vật giới chỉ.
- Ngươi… Bệ hạ thật đúng là quốc vương có cá tính nhất mà Paris được gặp!
Ma nữ kiều mị nhìn thấy một màn này, không biết nói gì hơn, khinh bỉ Tôn Phi.
- Quá khen, quá khen!
Quốc vương bệ hạ không chút khiêm tốn, nhìn thẳng về dung nhan tuyệt mĩ trước mắt, không hề nhúc nhích, thậm chí “'Vô liêm sỉ” từng bước lòi ra:
- Ta xem ra cái nàng thật sự muốn nói, hẳn là chưa bao giờ chứng kiến quốc vương vô lại như bổn vương đi? Ha ha, không sao cả, dù sao đây chính là thứ nàng nhất quyết muốn đưa cho ta, bổn vương không thể phụ lòng, cố mà nhận lấy, nhưng đừng hi vọng ta sẽ hồi báo cái gì.
Paris phong tình vạn chủng lại đứng lên rót thêm một chén rượu cho Tôn Phi, trên mặt lộ nụ cười mỉm mê người:
- Được rồi, ngài đoán đúng, thật sự ta muốn nói bệ hạ là quốc vương vô lại nhất mà ta từng thấy!
Tôn Phi đảo cặp mắt trắng dã, đem chén rượu một hơi uống cạn, nhìn vầng trăng đã sắp lên cao ngoài cửa sổ, đột nhiên sinh lòng cảm khái:
- Không lâu phía trước chúng trở cương đao một sống một chết, hiện tại lại ngồi cùng một chỗ chàng chàng thiếp thiếp, vận mệnh thật đúng là kỳ diệu, chúng ta xem như hóa thù thành bạn sao?
- Cái gì chàng chàng thiếp thiếp, bệ hạ ăn nói cũng thật vô lễ.
Con ngươi ma nữ mỹ lệ hiện lên một tia giận dữ, nữ nhân này, thời gian an tĩnh, có một loại ma lực trí mạng, khi thì cao quý, khi thì thanh thuần, khi thì dịu dàng, khi thì hấp dẫn, khí chất biến hóa hàng vạn hàng nghìn, tự nhiên không giả tạo, một đại vưu vật khiến kẻ khác mê muội.
Tôn Phi cười hắc hắc, ngôn ngữ khiến kẻ khác giận sôi:
- Ha ha, bệnh cũ, nhìn thấy mỹ nữ, luôn theo thói quen trêu chọc vài câu... Đúng rồi, lại nói tiếp, Hương Ba Thành có vị trí doanh địa tuyệt hảo như thế, ta nghĩ chắc cũng do nàng an bài!
- Nếu bệ hạ đã biết thì chắc hiểu được mảnh tâm ý người ta nha!
Ma nữ lại dụ hoặc tiếp.
Tôn Phi lấy ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm túc đứng lên:
- Chuyện của các ngươi, cùng ta không quan hệ, chỉ cần chớ chọc ta, ta sẽ ngồi im.
- Nếu như là ở thời khắc mấu chốt, trưởng công chúa điện hạ thỉnh cầu bệ hạ ra tay?
Paris cười mà như không, hỏi.
Tôn Phi trầm mặc.
Qua một lúc lâu sau, mới chậm rãi hồi đáp:
- Nếu nàng ấy có nguy hiểm tánh mạng, ta sẽ ra tay cứu người.
Trên mặt Paris hiện lên một tia dị sắc, tựa hồ đối với đáp án này phi thường hài lòng, lại không thế nào vừa lòng, loại vẻ mặt quái dị này chợt lóe rồi biến mất, Tôn Phi cũng không có phát hiện, thần sắc ma nữ rất nhanh cũng trở nên nghiêm túc, hỏi:
- Nếu ta có nguy hiểm tánh mạng, ngài sẽ cứu ta chứ?
- Sẽ!
Tôn Phi trả lời vô cùng rõ ràng.
- A? Vì cái gì?
- Bởi vì nàng là mỹ nữ, con người của ta, không đành lòng nhất là việc một mỹ nữ vì gia hỏa vô tri nào đó hủy hoại ở trước mặt của ta. Bởi vì ta không thích bi kịch!
Tôn Phi tựa hồ là ăn no, lau miệng, uống xong chén rượu cuối cùng trước mắt.
Paris cười vui vẻ:
- Vậy thì tốt quá, bệ hạ, hiện tại, mời ngài cứu ta đi!
- Cái gì?
Tôn Phi sửng sốt.
Đúng lúc này, ngoài tửu lâu, dị biến phát sinh…
Một đạo nỗ tiễn u ám vô quang phảng phất là hòa tan trong bóng đêm, giống như từ trong vách tường chỗ cửa sổ bắn ra, nhắm ngay huyệt thái dương của Paris đang mỉm cười mà lao tới.
Một tiễn không hề báo trước mà tới, vô cùng quỷ dị!
Nhưng Paris lại như là sớm biết sẽ có chuyện như vậy phát sinh bình, phất tay rút kiếm, kiếm quang giống như dải lụa hoa phá trường không, đinh một tiếng, trong bóng đêm tóe ra một chùm hoa lửa, ám tiễn ẩn chức lực lượng khủng bố kia bị một kiếm của ma nữ yêu mị chém thành đống sắt vụn.
Ma nữ yêu mị Paris, tuyệt đại dung mạo thực dễ dàng làm cho người ta bỏ qua việc nàng cũng là một cao thủ.
Sưu sưu sưu sưu sưu…..!
Trong nháy mắt, lập tức có vô số ám tiễn lại xuất hiện, như bạo vũ lê hoa bắn thủng vách tường bằng gỗ tầng sáu Phong Ngữ tửu quán, tạo thành từng lỗ thủng to bằng miệng chén rồi bay thẳng tới thân thể mềm mại của Paris!
Thanh sắc quang diễm bùng nổ.
Paris cả người bao phủ bên trong màn thanh sắc này, một thân mộc hệ đấu khí điên cuồng vận chuyển, dáng người lả lướt không ngừng tạo thành những độ cong mà kẻ khác không thể tưởng tượng, phối hợp lấy trường kiếm trong tay, không ngừng phát ra hoặc là chém rơi ám tiễn đầy trời. Đại sảnh xa hoa yên tĩnh, chỉ một thoáng sát khí nổ bắn ra, hoa lửa từ kim chúc va chạm tung tóe, giống như một khúc giao hưởng cuồng phong bạo vũ (gió to mưa lớn)!
Một thân kiếm thuật cùng đấu khí của Paris, quả nhiên không giống bình thường.
Nhưng ám tiễn đầy trời kia, lại như vĩnh viễn không đình chỉ, tựa một đàn châu chấu đói khát ào ạt lao tới trong màn đêm, muốn nuốt trọn thân thể mềm mại kia.
Lúc này, đám hoàng gia hộ vệ dưới tầng rốt cục phát hiện tình huống không đúng.
- Bảo hộ Paris đại nhân!
Bọn hộ vệ vừa sợ vừa giận, hô quát lên phi tới, muốn tiến vào tầng sáu bảo hộ ma nữ yêu mị.
Nhưng là đúng lúc này, sự tình lần thứ hai phát sinh biến hóa.
Một tiếng nổ lớn vang lên, vách tường tầng thứ năm ầm ầm nổ tung.
Sáu đạo thân ảnh đen kịt trong lúc vụn gỗ đầy trời tập sát tới, kiếm quang mang theo hàn mang lóe ra, các loại đấu khí quang diễm chiếu sáng không gian u ám, đám thích khách dùng tốc độ nhanh nhất chém nát cầu thang thông lên tầng sáu, sau đó lao về hoàng gia hộ vệ của Paris, song phương tức thì giết làm một đoàn, đao quang kiếm ảnh, tiếng kêu thảm thiết, máu tươi bay tứ tung, chân tay gãy rơi xuống…
Cùng lúc đó, trên tầng sáu, Paris rốt cục gặp phiền toái.
Ba đạo kiếm quang sắc bén phá nát vách tường, vụn gỗ giống như hoa rơi bay tán loạn, nương theo sau ba đạo kiếm quang chính là ba gã thích khách toàn thân phủ kín lân giáp màu đen. Vừa trải qua một trận mưa tên như cuồng phong bạo vũ, còn chưa kịp thở, Paris đã gặp phải tập kích của ba gã như u linh này!
- Sát! Sát! ! Sát……. ! !"
Ba tiếng quát khẽ, giống như âm thanh đòi mạng từ địa ngục.
Thương thương thương thương thương….!
Paris thần sắc ngưng trọng, vũ động trường kiếm, bạch bào phiêu phiêu, mái tóc vàng bay múa trong gió, thân ảnh nhẹ nhàng phiêu dật, từng đạo kiếm quang lưu lại trên không trung như những dải lụa bạc, bảo vệ thân thể mềm mại của mình, chống đỡ lại ba gã sát thủ, tiếng động đao kiếm va chạm truyền tới dày đặc, trong đại sảnh tầng sáu, vô số đốm lửa tung tóe khắp nơi, nhưng những quả pháo bông nở rộ.
Cả quá trình, Tôn Phi vẫn luôn ngồi yên nơi bàn gỗ.
Lúc ám tiễn đầy trời mà tới trước, , Tôn Phi tự nhiên cũng nằm trong phạm vi bị bao phủ, nhưng biểu hiện của Tôn Phi lại hơn xa ma nữ Paris, hắn ngồi nguyên tại chỗ, thế nhưng từng mũi ám tiễn sắc nhọn kia lại không thể tới gần thân thể hắn trong một thước, giống như gặp phải bức tường vô hình, không thể đi tiếp mà đinh đinh đang đang toàn bộ rụng rơi ở trên mặt đất.
Bạo vũ sát cơ, Tôn Phi sừng sững bất động.
Mãi cho đến khi lại có thêm tiếng rút kiếm, một người khác xuất hiện.