Cùng lúc đó.
Cách thượng du con sông cạnh Hương Ba đại doanh ngoài ngàn mét, trong một quân doanh phòng vệ sâm nghiêm chiếm diện tích cơ hồ lớn gấp mười lần Hương Ba đại doanh.
Ngay hắc sắc đại trướng bồng vị trí trung ương, một đạo thân ảnh lẻ loi một mình ngồi trên ghế đá, nhè nhẹ lau sạch trường kiếm trong tay.
Kiếm là kiếm bình thường.
Nhưng người lại quanh quẩn một cỗ khí tức lẫm liệt sắc bén.
Loại khí tức này, giống như có vô số chuôi lợi kiếm vô hình cùng lúc phóng ra ngoài, khí tức khủng bố sắc bén mênh mông bắn nhanh cuồng bạo, nhưng lại bị hắn khống chế trong phạm vi mười thước quanh thân. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một tia hưng phấn, như là đứa trẻ đã tìm thấy món đồ chơi ưa thích.
- Mười tám tuổi, một nam nhân đánh bại Hoàng Kim Kỵ Sĩ Sutton, uhm… Đáng để ta lau kiếm!
…
Thời gian quả thật trôi nhanh.
Trong chớp mắt, vầng thái dương vàng rực đã sắp lặn hẳn xuống phía tây Moros sơn mạch, chỉ còn sót lại chút ánh sáng le lói, doanh địa hai mươi dặm dần dần bao phủ bóng đêm. Kết thúc thao luyện của một ngày, doanh trại của từng nước phụ thuộc đều trở nên ồn ào, kéo theo đó là cả bình nguyên náo động lên.
Thời gian đêm tối của mỗi ngày là thời khắc mà khu doanh địa ồn ào náo động nhất.
Trong phạm vi hai mươi dặm này, ngoài võ sĩ tinh nhuệ của các nước tới dự thi, còn có đông đảo thương đội từ các nơi trong đế quốc, cộng thêm tiểu thương tập hợp, chen chúc ở giữa. Đại hội diễn võ tác chiến đối với bọn họ cũng là một sự kiện, nơi nơi đều tràn ngập cơ hội làm ăn, bọn họ cố gắng len lỏi đến những khu vực đặc biệt mà đế quốc phân chia, tại thời gian màn đêm buông xuống bắt đầu rao hàng buôn bán, chỉ một thoáng, cả hai mươi dặm doanh địa đã đèn đuốc sáng trưng, đủ tiếng rao không ngừng bên tai, tựa như một khu phố xá sầm uất thông thường, mùi rượu bốn phía, vị thịt xông vào mũi, cười vui tức giận tranh cãi ầm ĩ gầm rú, tiếng người tiếng ngựa tiếng thú rống hòa vào một mảnh, rất náo nhiệt.
- Muốn tự mình báo thù, trước tiên nhất định phải đề cao thực lực của chính mình, nhưng lực lượng của một người luôn có hạn, muốn dưới sự bảo vệ trùng điệp của Ptolemy gia tộc mà giết chết Cullen, ngươi chỉ có thể hóa thân trở thành độc hành giả ẩn mình trong bóng tối, ngươi cần có được kỹ xảo giết người xuất sắc nhất, cần phải biết rõ cấu tạo cùng công năng của mỗi một bộ vị trên cơ thể, phải học được cách nắm giữ tâm lý của mọi loại người, học thuật ẩn nấp cùng bảo vệ mình, học thuật nắm chắc thời cơ, học thuật ẩn nhẫn, học chọn cơ hội, học thuật bố cục, học thuật mê hoặc đối thủ, học biết sử dụng các loại vũ khí… Đương nhiên, việc quan trọng nhất là ngươi phải học cách làm cho lòng mình cứng rắn lên!
Trong Hương Ba đại doanh, Tôn Phi gằn từng tiếng, đang hướng dẫn Inzaghi cùng bốn cô nhi còn sống sót tại khu dân nghèo nơi Ôn Tuyền quan luyện công.
Bốn cô nhi này, phân biệt tên là Cavani, Michael Owen, David Trezeguet cùng Raul Gonzales, ngay từ thời ấu thơ, bọn chúng đã phải trải qua ma luyện là thường nhân khó có thể tưởng tượng, lại tại lần này trải qua đại nạn sinh tử, nhìn người thân nhất chết ở trước mắt mình, nhận lấy kích thích, tâm trí thành thục trình độ vượt xa người bình thường, cừu hận khắc cốt minh tâm khiến cho lòng của bọn chúng cứng rắn vô cùng, cho dù tay cầm dao mổ, cũng sẽ không có do dự chút nào, tuy rằng không có thiên phú dị năng thần kỳ như Inzaghi, nhưng lại cũng có hậu thiên ưu thế để trở thành thích khách. Bốn cô nhi cùng Inzaghi quan hệ thân như huynh đệ, mà lại tuyệt đối trung tâm với ân nhân cứu mạng là Tôn Phi, cho nên Tôn Phi đã hạ quyết tâm, phải đem bốn cô nhi này cùng Inzaghi bồi dưỡng trở thành sát thủ, ý tưởng bồi dưỡng nhóm Ám y vệ trong đầu hắn, lúc này rốt cục có thể thực hiện, năm thiếu niên này sẽ được Tôn Phi tạo thành nhóm tử thần thích khách đầu tiên.
- Thích khách, hành tẩu trong tăm tối, là con cưng của bóng đêm, không có được thanh danh hiển hách, nhưng lại có thể lập được công lao hiển hách…
Tôn Phi chuyển sang hình thức thích khách, không chút che dấu đem lực lượng chân khí phóng thích ra, làm toàn thân bốc lên một cỗ khí tức mơ hồ lại âm trầm khó hiểu kỳ dị, trong lúc đó thân thể hắn chớp lên, đã biến hóa tại hai ba mươi phương vị trong Hương Ba doanh địa, nhưng sau mỗi một lần biến hóa, lại dần loại bỏ đi cái cảm giác sắc bén ban đầu, đây là một loại trạng thái kỳ dị, ngươi biết rõ người đứng bên cạnh là một vị sát thủ đáng sợ, nhưng lại luôn không tự chủ được đem bỏ qua, giống như là quên đi.
- Trước khi tập luyện kỹ xảo ám sát, các ngươi cần tu luyện ra đấu khí, đồng thời đề cao độ mẫn cảm của thân thể đối với biến hóa ngoại giới…
Để cho năm người Inzaghi cảm thụ qua cảm giác của một thích khách chân chính, Tôn Phi đem một quyển đấu khí bí tịch nhất tinh cấp cùng một bộ sách về chức nghiệp thích khách trong thế giới Diablo, trưng cầu ý kiến Ankara, Cascia cùng Cain đại gia sau đó biên tập lại chế ra pháp môn tu luyện đầu tay cho thích khách, giao cho Inzaghi, đợi hắn cất giữ ổn thỏa xong liền yêu cầu Inzaghi mang theo bốn tiểu huynh đệ chăm học khổ luyện.
Một thân bản lĩnh của Tôn Phi đều tới từ thế giới Diablo, muốn đám người Inzaghi học những kỹ năng đó hiển nhiên không quá thiết thực, cho nên trước hết chỉ có để cho năm người ngưng tụ tinh toàn, sản sinh khí cảm, tu luyện ra đấu khí, mới có thể dựa theo đấu khí bí tịch Tôn Phi tự mình sáng tạo ra để học tập kỹ năng thích khách. Nói thật, cho tới bây giờ, làm cách nào để cho bọn chúng trở thành khủng bố thích khách tung hoành thiên hạ không đâu địch nổi, Tôn Phi cũng chưa có biện pháp chu toàn, hết thảy còn đang tiếp tục mày mò.
Chỉ đạo xong cho đồ đệ, Tôn Phi có nhàn hạ đi tuần tra một vòng quanh doanh địa.
Rất nhanh hắn liền cảm nhận được không khí chung quanh có chút khác thường, khẩn trương bên trong tràn ngập các loại địch ý, đương nhiên cũng có người do dự muốn tung cành ô-liu (ý muốn giao hảo), Hương Ba đại doanh tựa hồ đã trở thành một khu vực tiêu điểm không nhỏ tại nơi đóng quân hơn hai mươi dặm này, bất quá quốc vương bệ hạ đối với tình hình như vậy lại không thèm để ý, bởi cái chân chính hấp dẫn hắn chính là cuộc sống ban đêm tại đây, kiếp trước làm một trạch nam* cả ngày không ra khỏi cửa, đi lang thang tiểu quán ven đường là một trong số những ham thích ít ỏi của hắn, mà chợ đêm nơi đây chẳng những náo nhiệt, càng thêm tràn ngập phong tình dị vực, rất nhiều đồ vật thú vị ở Hương Ba Thành chưa từng thấy cũng đều có ở đây, điều này làm cho Tôn Phi có một loại xúc động muốn không trì hoãn thêm chút nào mà mang theo mỹ nữ đi dạo chợ đêm.
(Trạch nam: thanh niên FA cả ngày chỉ cắm đầu trên máy tính ))
Rất nhiều người đều đoán sau khi Hương Ba Vương nhận được khiêu chiến của đệ thất tài quyết kỵ sĩ – Huyết Tinh kỵ sĩ Claude, cho dù là không bị dọa đến tè ra quần, ít nhất cũng sẽ bị áp lực đè nặng, sau đó chuẩn bị một gian tĩnh thất, yên lặng là tĩnh khí tích tụ thể lực, nhưng khi bọn hắn chứng kiến Hương Ba Vương chỉ đạo binh lính tập võ, tiếp đó lại cười hì hì đi quanh một vòng doanh địa, cuối cùng như còn muốn dẫn thủ hạ tới vui chơi tại chợ đêm, nhất thời một mảnh ồn ào.
Bất quá kế hoạch cùng mỹ nữ du ngoạn của Tôn Phi cũng không có thật sự thực hiện.
Bởi ngay khi hắn lệnh cho Oleguer cùng Torres chuẩn bị tốt xe ngựa ma pháp, chuẩn bị tiếp đón Angela cùng Ji Ma đi ra ngoài, một đội kỵ binh hơn mười kỵ sĩ cao lớn khôi giáp sáng loáng, cưỡi khoái mã đột nhiên từ đàng xa chạy như điên mà đến, khiến nơi đóng quân một mảnh gà bay chó chạy, lại không có bao nhiêu người dám mở miệng mắng, bởi vì trên người đám kỵ sĩ này có khắc huy hiệu song đầu hùng tỏ rõ thân phận hộ vệ hoàng gia của bọn hắn, cho dù là phụ thuộc cấp một, cũng không có ai dám có thái độ với đám kỵ sĩ đại biểu cho uy nghiêm hoàng thất đế quốc này.
Kỵ sĩ thúc ngựa đi tới phía trước Hương Ba đại doanh, ngoài dự đoán của mọi người ngừng lại, một tráng hán thân hình cao lớn cầm đầu nhảy xuống ngựa, báo danh với thành quản Hương Ba Thành sau đó một mình tiến vào đại doanh, đi tới trước mặt Tôn Phi, đánh giá một trận từ trên xuống dưới, hơi thi cái lễ, rất là cung kính hỏi:
- Ngài có phải là Hương Ba Vương Alexander bệ hạ?
- Đúng là bổn vương.
- Đại nhân nhà ta mời bệ hạ đến Phong Ngữ tửu quán tại doanh khu gặp mặt.
Tôn Phi hơi sửng sờ:
- Đại nhân nhà ngươi? Là ai?
Kỵ sĩ cao lớn hé ra bức thư tay màu trắng, thật cẩn thận đưa cho Tôn Phi, cười nói:
- Bệ hạ vừa nhìn liền biết.
Tôn Phi mở bức thư, đã thấy trên tờ giấy chỉ có bốn chữ, viết…
- Cố nhân hẹn gặp.
Cố nhân hẹn gặp? Cố nhân nào?
Tôn Phi có chút mê hoặc, bốn chữ này rất đẹp, rõ ràng là bút tích nữ tử, nhưng mình ở phụ cận đế đô, tựa hồ cũng không quen với nữ bằng hữu nào, chẳng lẽ là trưởng công chúa? Đột nhiên, Tôn Phi ngửi được một luồng u hương từ tren tờ giấy, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, rõ ràng từng gặp qua.
Chẳng lẽ là nàng?
Cái này càng khiến Tôn Phi thấy kì quái.