Chương 223: Thiên Đường Chết Chóc.

Quốc Vương Vạn Tuế

Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao

Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng.

Chương 215: Thiên đường chết chóc.

Dịch giả: †Ares†

Biên dịch: †Ares†

Nguồn: 4vn

Ly khai Ôn Tuyền Quan, bởi vì phải đợi nhóm Lampard tụ tập, cho nên tốc độ hành quân của quân viễn chinh Hương Ba tương đối chậm, hành tẩu hơn một ngày mới ra khỏi phạm vi thế lực của Cuồng Phong quân đoàn.

Trong đó đoàn người Soros thương hội mặc dù tại Ôn Tuyền Quan đã bàn giao lại hàng hóa, nhưng hắc bào chủ quản Rhede Knapp cùng hồng y phong vận thiếu phụ Shirley lại cố tìm mấy lý do để đi theo quân viễn chinh cùng tới đế đô St. Petersburg. Trong Thường Thanh Đằng tửu quán lần trước, Tôn Phi đã biết vị hắc bào chủ quản này cố ý đem cuộc chiến tại Song Tháp phong tuyên truyền khắp đế đô, trong lòng biết Soros thương hội tất nhiên có mưu đồ, bất quá trong chuyện này tựa hồ không có ý xấu, cho nên như trước tùy ý đám người Rhede Knapp đi theo bên cạnh.

- Phụ thân, đã ra khỏi địa giới Ôn Tuyền Quan, hiện tại người yên tâm rồi chứ?

Phía sau đội ngũ, Shirley nhìn cột mốc biên giới, đột nhiên nói.

- Thật sự là kỳ quái a, hai lão đầu kia từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, cái này không phù hợp với tính bao che khuyết điểm của bọn họ…

Rhede Knapp thở mạnh ra khí vụ màu trắng từ mũi, trên mặt mang vẻ nghi hoặc:

- Ta nhớ được ngày xưa một trong thập đài tài quyết kỵ sĩ Kỵ sĩ điện – Hắc Dạ kỵ sĩ Claude từng bởi vì ở Ôn Tuyền Quan giết chết một gã binh lính thuộc Cuồng Phong quân đoàn mà bị Ptolemy cùng Eder Volkart hai gã điên này một đường đuổi giết thiếu chút nữa mất mạng… Mà lần này Hương Ba Vương giết cả chưởng chùy sử Andrew cùng hơn năm mươi tên lính, lại đánh cho nhi tử Ptolemy bị thương, thế mà hai gã điên này lại không tỏ vẻ gì, thật không hiểu nổi.

- Có lẽ là bọn họ già, đã không còn nhuệ khí năm đó!

Shirley trấn an cha của mình.

- Điều đó không có khả năng, người khác có lẽ như thế, hai người này… Hắc hắc, chó điên càng già càng điên, ngay cả rất nhiều quý tộc có thực lực tại đế đô cũng không dám đắc tội hai gã cậy già lên mặt này, trừ phi… Bọn hắn đã phát hiện cái gì đó mà ta không có chú ý tới.

Rhede Knapp sờ sờ cái mũi của mình, đây là thói quen khi hắn suy nghĩ:

- Hương Ba Vương Alexander, trên người của hắn, bí ẩn nhiều lắm, có lẽ phải mau chóng thúc giục hội trưởng đến đế quốc Zenit một chuyến.

- Có lẽ chó điên chỉ có gặp đối thủ so với bọn hắn càng điên càng hung ác hơn mới có thể thu tay.

Bạch y kiếm sĩ luôn trầm mặc, đột nhiên thấp giọng nói một câu như vậy, thanh âm không thấp không cao, vừa lúc rơi vào tai Rhede Knapp cùng Shirley.

Rhede Knapp nghe vậy, nhất thời nhãn tình sáng lên.

- Đây là đế đô St. Petersburg sao?

Leo lên gò núi cuối cùng của con đường, sừng sững cách Moro sơn khẩu hai mươi dặm là một tòa thành màu trắng huy hoàng, trong lòng Tôn Phi đã tràn ngập cảm khái khó có thể tưởng tượng.

Một tòa thành lớn đến nỗi Tôn Phi chưa từng tưởng tượng đến, nếu nói Hương Ba Thành là thị trấn nông thôn, Ôn Tuyền Quan là trọng điểm giàu có và đông đúc, thì St. Petersburg chính là cung điện mà chư thần cư ngụ trong truyền thuyết, tòa bạch sắc thành thị giống như mộng ảo nằm chính giữa bình nguyên, khiến kẻ khác cảm giác không chân thật!

Mặc dù Tôn Phi kiếp trước đã quen nhìn những thành phố lớn tạo bởi khoa học kỹ thuật, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến với tiêu chuẩn khoa kỹ của đại lục Azeroth lại có thế xuất hiện một thành thị to lớn nhường này… Một tòa ma pháp tháp cao tới cả cây số trông như cây trụ chống trời đâm thẳng vào tầng mây, cung điện di chỉ liên miên không dứt kéo dài tới xa xa chân trời, một tòa núi lớn nguy nga tọa lạc tại trung tâm thành thị, trên đỉnh núi là cung điện màu trắng, giống như nơi thần vương nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé dưới chân, bốn phía là tường thành cũng màu trắng như tấm màn trời bao phủ, trăm mét lại có một tòa địch lâu cao lớn trên tường thành tạo ra hình ảnh như những chiếc cầu vượt cho người khổng lồ đi lại phía trên, một tòa chư thần chi thành như vậy, ngươi chỉ cần nhìn lên một cái, liền lâm vào mộng ảo, bị mê hoặc đi… Đây là thần tích sao?

- Chỉ có anh hùng chân chính, mới xứng có được một tòa bạch sắc Mộng Huyễn Chi Thành như vậy!

Tôn Phi cưỡi trên Hắc Toàn Phong đứng tại Moro sơn khẩu, gió lớn đập mặt mà đến, thổi bay bộ tóc dài của hắn, rung động trong lòng quả thực khó nói lên lời, mà cùng lúc đó, một loại dục vọng muốn chinh phục chưa từng xuất hiện bắt đầu từ chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn xông ra, đây chính là dục vọng chiếm hữu tiềm ẩn trong linh hồn nhân loại, bất cứ ai đều không ngoại lệ.

Ở phía sau Tôn Phi, đám người Cech cùng Torres thúc ngựa đuổi tới.

Biểu hiện hai người không khác với Tôn Phi là mấy, ngây ra sau đó cùng thấy được dục vọng trong mắt đối phương, mà rất nhanh, càng ngày càng nhiều bóng người xuất hiện ở Moro sơn khẩu, dõi mắt nhìn về nơi xa, không ai không bị tòa thành thị kia làm chấn động, mỗi người đều mở to hai mắt, hô hấp dồn dập giống như là gặp được tình nhân trong mộng, cả đám tựa cả đời lăn lộn trong bùn lầy, nay thất thần xông vào thần điện phủ, nhìn vẻ thần thánh trang nghiêm trước mắt không biết phải làm sao.

Cuối cùng đi tới Moro sơn khẩu chính là nhóm Soros thương hội.

Bọn họ đã vô số lần gặp những người bị chấn động bởi đế đô St. Petersburg, mà cả chính bản thân họ cũng từng như thế, so sánh lại, đoàn người Hương Ba Vương coi như là biểu hiện hơi có vẻ bình thường, từng không biết có bao nhiêu người ở lần đầu tiên chứng kiến St. Petersburg, đều đứng ở Moro sơn khẩu kinh hỉ khóc hoặc là quỳ xuống đất cầu nguyện, cũng có người quỳ xuống một đường từ Moro sơn khẩu lết dần tới tòa đế đô thần kỳ xa xa kia…

- Ha ha, sẽ có một ngày, bổn vương sẽ nắm giữ một tòa đại thành so với St. Petersburg càng thêm rộng lớn!

Tôn Phi rất nhanh liền từ trong rung động phục hồi tinh thần, cười ha ha, khẽ quát một tiếng, đề tỉnh mọi người, sau đó khẽ thúc Hắc Toàn Phong, một người một chó đi trước, hướng bình nguyên phía chân núi chạy như điên, phía sau mọi người hoan hô một tiếng, thúc ngựa phóng theo quốc vương bệ hạ, giống như đàn mảnh hổ rời rừng lao xuống…

Rhede Knapp đem câu nói kia của Tôn Phi cẩn thận ghi nhớ trong lòng, như có suy nghĩ gì.

Từ Moro sơn khẩu xuống bình nguyên dưới chân núi có độ dốc thật lớn, thích hợp kỵ binh tiến lên, thúc ngựa chạy như điên tốc độ sẽ càng lúc càng nhanh, đoàn quân viễn chinh Hương Ba giống như một cơn lốc màu đen rất nhanh đã xuống tới chân núi, nơi này giờ đã đông đảo lều trại cùng doanh địa của các nước phụ thuộc, đủ loại tinh kỳ (cờ) đầy màu sắc kiểu dáng, giống như những đám mây phiêu diêu che nửa bầu trời.

Lúc này cách đại hội diễn võ tác chiến chưa tới nửa tháng, đã có chín phần các nước phụ thuộc tới đủ, vì lo lắng cho việc bảo vệ an toàn chung quanh đế đô, toàn bộ quân đội nước phụ thuộc đều không được phép tới gần đế đô trong ba dặm, mà tại gò đất cách thành St. Petersburg hai mươi dặm xây dựng doanh trại tạm thời, hơn nữa nơi hạ trại của mỗi một nước phụ thuộc đều do đế quốc trước đó định rõ, dựa theo thực lực của mỗi nước mà phân chia khu vực lớn nhỏ cùng khoảng cách tới đế đô, các quốc gia đều phải tuân thủ, nếu không lấy tội phản quốc luận xử.

Cùng lúc đó, bốn trong thập đại quân đoàn chủ lực của Zenit: Lôi Thần chi tiên, Hỏa Thần chi nộ, Cự Mộc quân đoàn, Bạo Tuyết binh đoàn đã đóng quân chung quanh phạm vi doanh địa của các nước phụ thuộc, hơn hai mươi vạn binh lính tinh nhuệ hình thành xu thế vây kín, ngoài ra, trong thập đại tài quyết kỵ sĩ Kỵ sĩ điện, có sáu cao thủ trấn thủ các nơi phạm vi này, hai mươi tòa ma pháp tháp cũng được dựng lên quanh đó, trong mỗi tòa đều có cao cấp ma pháp sư tọa trấn, lực lượng phòng vệ sâm nghiêm, vượt xa tưởng tượng của bất kỳ kẻ nào!

Quân viễn chinh Hương Ba xuống tới nơi, còn phải đợi quân đội đế quốc ở bên ngoài kiểm tra thực hư thân phận, sau đó một vị kỵ sĩ trưởng dẫn mọi người đi tới khu vực đã được định sẵn. Một đường đi xuyên qua đại doanh các nước phụ thuộc, Tôn Phi thấy được đông đảo quân đội đến từ các quốc gia khác, đủ chủng loại khôi giáp cùng trận hình, doanh địa lớn nhỏ, vô số khuôn mặt mang ánh mắt thân mật hoặc ác ý không ngừng dõi theo…

Cả doanh địa tràn ngập một cỗ thiết huyết chi khí xơ xác tiêu điều, tới tham gia diễn võ tác chiến đều là binh lính tinh nhuệ, trong đó đủ cao thủ, cũng có cuồng ma hiếu sát, Tôn Phi thậm chí còn gặp được ma thú quái lạ bị người thuần phục làm trợ lực, không ngừng có gia hỏa hiếu chiến giơ cao lên vũ khí trong tay, hướng người mới tới khiêu khích đe doạ.

Dã man, bạo lực, thị huyết, lãnh khốc, điên cuồng… Nơi này quả thực chính là một thiên đường cho chết chóc…