Chương 222: Thanh Niên Tuấn Kiệt, Kỳ Tài Ngút Trời.

Quốc Vương Vạn Tuế

Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao

Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng.

Chương 214: Thanh niên tuấn kiệt, kỳ tài ngút trời.

Dịch giả: †Ares†

Biên dịch: †Ares†

Nguồn: 4vn

Kỳ thật nếu bàn về thực lực chân chính, dù có danh hiệu thanh niên đệ nhất cao thủ Ôn Tuyền quan, nhưng Dinaples còn kém Hoàng Kim Kỵ Sĩ Sutton không ít.

Đấu khí của Dinaples đại khái ở cấp ngũ tinh sơ giai tiểu chuẩn, dưới cao cấp đấu khí kỹ năng “Thú Vương Chi Thán Tức” thúc dục, cùng gần đạt ngũ tinh trung giai, kém quá xa Sutton cấp ngũ tinh đỉnh, đối mặt Hoàng Kim Kỵ Sĩ Sutton, Tôn Phi mặc dù triệu hoán ra khôi giáp ma pháp trang bị toàn thân, dưới tình huống sử dụng lục sắc sáo trang “Boolean Kessel hài tử” toàn lực ứng phó, nhưng vẫn bị thương không nhẹ, mà đối mặt Dinaples, Tôn Phi căn bản không cần phải triệu hoán ma pháp khôi giáp, hơn nữa Thiên Sương Quyền có thể chồng bốn mươi sáu lần cũng chỉ dùng đến ba mươi mà Dinaples đã không ngăn cản được, có thể thấy được hắn cùng với Sutton chênh lệch không nhỏ.

Nhưng cái Tôn Phi gọi là 'Các ngươi tới không sai biệt lắm', không phải là thực lực cá nhân, mà là hai thân phận cao thủ trẻ tuổi xuất thân đại gia tộc đế quốc, đều lỗ mũi hướng lên trời, luôn ra vẻ cao ngạo cùng coi thường dân nghèo khiến người ta chán ghét, quả thực giống hệt nhau, làm Tôn Phi không thể ngửi nổi.

Nhưng Dinaples lại không biết hàm ý trong lời nói của Tôn Phi.

Một trận chiến này, bất luận là lưu ly quyền ấn Thiên Sương Quyền lúc trước, hay “địa ngục hỏa diễm” mà hình thức pháp sư thi triển ra sau đó, hoặc kỹ năng “cầu nguyện” của hình thức kỵ sĩ lúc cuối cùng, mỗi một việc đều làm cho Dinaples thân là Ôn Tuyền Quan thanh niên đệ nhất cao thủ hoàn toàn lâm vào trong sương mù, hắn căn bản là thấy không rõ thực lực Tôn Phi, đang ở cực độ cao ngạo bị Tôn Phi đánh bại, khiến đánh giá của hắn với Tôn Phi thẳng một đường cao vút lên, cho nên Tôn Phi nói hắn và Hoàng Kim Kỵ Sĩ Sutton 'Không sai biệt lắm', trong lòng hắn chẳng những không bởi vì chiến bại mà uể oải, ngược lại có chút đắc chí.

Tựa hồ có thể cùng Hương Ba Vương một trận chiến, đã là một loại quang vinh.

Lòng người, thực là một loại gì đó phi thường kỳ diệu.

Ngày hôm nay sương mù nồng hậu chưa từng có, thiên địa trắng xoá một mảnh, theo thời gian trôi qua, chẳng những không có dấu hiệu tiêu tán, ngược lại càng lúc càng nồng nặc.

Hương Ba đại quân giết hết binh lính đi theo Cullen cùng Andrew, toàn bộ chém đầu, noi theo Inzaghi thực hiện, lấy bội kiếm của chính bọn hắn xuyên qua đầu lâu rồi cắm trên mặt đất thành một vòng tròn đầm đìa máu, vây quanh xe tù sắp bị “địa ngục hỏa diễm” thiêu đốt trở thành tro tàn, tựa như tế điện.

Làm xong tất cả chuyện này, Hương Ba đại quân xuất phát, hướng phương hướng đế đô St. Petersburg hành quân, rất nhanh liền biến mất phía xa sương mù dày đặc.

Ôn Tuyền Quan thanh niên đệ nhất cao thủ Dinaples đứng nguyên tại chỗ, luôn luôn nhìn theo Hương Ba đại quân đi xa, cho đến lúc này hắn mới dần dần lợi dụng hỏa hệ đấu khí tự thân, đem thương thế do lưu ly quyền ấn Thiên Sương Quyền tạo thành trong cơ thể chậm rãi áp chế xuống, mới có thể hành động tự nhiên.

Hắn nhìn nhìn thân đệ đệ Cullen nằm trên mặt đất cầu xin cứu mạng, lộ ra thần sắc chán ghét, thế nhưng không chút để ý tới, trực tiếp xoay người rời đi.

...

- Bạn nối khố, ngươi thấy thế nào?

Trên bình đài tầng chót tòa ma pháp tháp lớn nhất tại trung ương Ôn Tuyền Quan, xuất hiện hai thân ảnh luôn luôn đứng sừng sững bất động, một lão nhân đầu tóc bạc trắng ánh mắt tràn ngập trí tuệ đột nhiên mở miệng hỏi, lão thân mặc bạch sắc trường bào không nhiễm một hạt bụi, tay cầm một chuôi bạch sắc pháp trượng cao quá thân, cả người không chỗ nào không lộ ra khí tức cường đại phiêu nhiên xuất trần, phảng phất như là đứng trên đỉnh thế giới.

- Nhìn không thấu.

Bên cạnh, một thân ảnh cao lớn uy mãnh, râu tóc xám trắng giống như hùng sư hồi đáp.

Trên người của hắn bao trùm lấy một bộ bách chiến cương giáp đơn giản, mặt trên che kín dấu vết đao kiếm, nhưng mặc dù có vẻ cũ nát, thế nhưng mặt trên người hắn lại có một loại khí thế không nói nên lời, phảng phất như có thiên quân vạn mã chiếm cứ ở phía sau hắn, không gian chung quanh hắn như bị nhiễm một cỗ khí tức chiến trường thảm thiết xơ xác tiêu điều, mà đây là hoàn toàn tự nhiên, không phải do lão giả quá năm mươi này cố ý tạo nên.

- Ha ha ha, không thể tưởng được còn có thanh niên làm cho quân đoàn trưởng Cuồng Phong quân đoàn nhìn không thấu.

Lão giả bạch bào khẽ vuốt râu mà cười:

- Hương Ba Vương này phóng tay lớn mật, dám đánh chết người Cuồng Phong quân đoàn, lấy cái tính tình thối tha bao che khuyết điểm của Ptolemy ngươi từ trước đến nay, ta nghĩ đến ngươi sẽ ra tay giết hắn, không thể tưởng được, ha ha, ngươi lại có thể mặc hắn rời đi.

- Nhìn không thấu, không có nắm chắc, cho nên không ra tay.

Lão nhân mặc thiết giáp bình tĩnh nói.

- Sao thế được? Ngay cả ngươi đường đường quân đoàn trưởng Cuồng Phong quân đoàn cũng không có nắm chắc đánh bại hậu bối trẻ tuổi này sao?

Lão giả đầu bạc ý cười trên mặt không đổi:

- Xem ra phán đoán của ta không có sai, Hương Ba Vương đối mặt Dinaples là bảo lưu lại thực lực, trong hai trăm năm mươi nước phụ thuộc Zenit đế quốc, muốn xuất hiện một vị kỳ tài ngút trời!

- Loạn thế sắp đến, tự nhiên sẽ có kinh tài tuyệt diễm xuất thế, Hương Ba Vương Alexander, có thể xem như trong số đó...

Lão giả mặc thiết giáp giữ nguyên biểu tình uy nghiêm, bình tĩnh nói:

- Lục tinh đại ma pháp sư Eder Volkart ngươi phán đoán không sai, Hương Ba Vương đích thật là kỳ tài ngút trời, ta không có nắm chắc có thể chiến thắng hắn!

- Mặc dù không có nắm chắc chiến thắng, nhưng ngươi lại có nắm chắc giết hắn, vì cái gì không động thủ đây?

- Ta biết ý tứ của ngươi, nếu điều động Cuồng Phong quân đoàn tự nhiên có thể giết hắn, nhưng muốn giết một vị võ đạo cao thủ như vậy, Cuồng Phong quân đoàn cũng sẽ tổn thất không nhỏ, ta sẽ không để cho quân đoàn chủ chiến của đế quốc bởi vì nguyên nhân nho nhỏ như thế mà gặp tổn thất...

Lão giả mặc giáp khẽ lắc đầu, nói tiếp:

- Huống chi hiện giờ đế quốc bị vây bên trong bấp bênh, xuất hiện một vị thiên tài còn trẻ như vậy, chắc gì đã không phải là một việc may mắn!

- Ôh?

Bạch bào lão giả khẽ vuốt râu dài, cười mà như không:

- Ông bạn già, ngươi tựa hồ thực thưởng thức bộ dáng của hắn?

- Thanh niên tuấn kiệt, kỳ tài ngút trời, ta có lý do gì không thưởng thức?

- Lý do rất đơn giản a, chỉ là kỳ tài ngút trời trong miệng ngươi chẳng những đánh bại đại nhi tử của ngươi, phá tín tâm võ đạo của hắn, lại đem nhị nhi tử của ngươi đánh xụi lơ trên mặt đất như chó chết, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không quan tâm đến nhi tử thân sinh của mình?

- Hừ! Dinaples nhân sinh quá mức thuận lợi, gặp chút suy sụp ngược lại rất tốt, về phần Cullen... Hừ, Ptolemy ta chưa bao giờ cảm thấy phế vật đó đáng để quan tâm.

- Sách sách sách, đừng nóng chứ, Cullen tuy rằng không nên thân, nhưng dầu gì cũng là nhi tử mà đệ muội Vera lúc sinh tiền lưu lại cho ngươi...

- Ta nghĩ ngươi hẳn phải kêu là Vera tẩu tử (chị dâu) đi.

Lão giả mặc giáp ánh mắt biến đổi:

- Nếu không bởi vì Vera, chỉ bằng mấy năm tác oai tác quái ở Ôn Tuyền Quan, hắn đã sớm chết hơn vạn lần!

Nói đến cái đề tài này, không khí trở nên có chút đìu hiu, bạch bào lão giả cũng không nói thêm nữa.

Hai người bọn họ ở đỉnh Ma pháp tháp, thông qua thủ đoạn đặc thù thấy hết toàn bộ sự việc xảy ra bên ngoài Ôn Tuyền quan, hai người bảo trì trầm mặc, cho nên từ đầu đến cuối Tôn Phi cùng Dinaples cường hãn giao thủ gây ra động tĩnh, mới không có hấp dẫn quan quân Ôn Tuyền quan cùng các cường giả khác xuất hiện, nếu không, chuyện hôm nay, chỉ sợ sẽ không đơn giản thế.

Trong lòng hai người ăn ý, cố ý buông tha việc hôm nay.

Chỉ là bọn hắn không biết, chỗ dựa của Tôn Phi, lại vượt xa khả năng tưởng tượng của bọn hắn.