Chương 23: Hậu quả uy hiếp. (2)

Hứa Thanh mắt lạnh nhìn lại, thấy người nhặt rác mặt ngựa quát tháo tiểu nữ hài trong cửa hàng trước đó, giờ phút này thu tay về, nhìn mình với vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Cùng lúc đó, đồng bạn thân thể tròn trịa của hắn, cũng đứng ở cửa, chặn đường, nhìn chằm chằm Hứa Thanh, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng ố vàng.

“Là Bàn Sơn và Mã Tứ của tiểu đội Huyết Ảnh!”

“Tiểu hài này được Lôi đội mang về. Lôi Đình và Huyết Ảnh luôn luôn không hợp nhau, chuyện giữa các ngươi ta không tham gia, nhưng đừng lãng phí thời gian quá lâu, ta còn muốn làm ăn.”

Những người khác trong cửa hàng, đều bị cử động của hai người thu hút ánh mắt, quay lại nhìn rồi thấp giọng nói chuyện.

Mà câu nói sau cùng, là chủ quán lạnh lùng kia nói.

Giờ phút này người đi đường bên ngoài cửa hàng, cũng chú ý đến nơi này, tới tấp ngừng chân, rất hứng thú nhìn lại.

Tiểu nữ hài thì lại có vẻ mặt mũi tràn đầy lo lắng, không biết làm sao mới có thể trợ giúp.

“Yên tâm, sẽ không quá lâu.” Mặt ngựa cười cười, nhìn về phía Hứa Thanh, trong mắt có vẻ âm lãnh lóe lên.

“Tiểu hài, ta từng giết không ít cự giác mãng, ta cũng không làm khó ngươi. Ta cần Bạch đan, ngươi đưa hai viên Bạch đan cho ta, ta sẽ để ngươi rời đi an toàn. Bằng không, ta sẽ cắt đứt cổ của ngươi, lấy đi Bạch đan trên thi thể của ngươi.”

Lời nói này, khiến ánh mắt Hứa Thanh lạnh hơn. Hắn nhìn cổ của đối phương, lại nhìn tên mập mạp chặn cửa một chút, chú ý đến đám người không ít bên ngoài, cân nhắc dưới đáy lòng.

Bất cứ một ai trong hai người này, dù dao động linh năng không yếu, cũng có vẻ là tầng hai, hắn chắc chắn mình có thể trực tiếp xử lý một mình, chỉ trong mười nhịp thở.

Cho dù hai người này cùng lên, hắn cũng có thể giết chết, nhưng thời gian sẽ lâu một chút.

Nhưng nơi này là phố xá sầm uất, một khi đánh, đối phương đã là thành viên tiểu đội, ắt có người trợ giúp.

Hắn không muốn đặt toàn bộ hi vọng vào việc Lôi đội có thể đến kịp thời, đây cũng không phải là tính cách của hắn. Hắn không thích đặt hi vọng vào nơi người khác, mình nắm giữ mới là tốt nhất.

Thế là Hứa Thanh mặt không biểu cảm, quét mắt qua cổ người nhặt rác mặt ngựa lần nữa, tay phải lấy ra túi Bạch đan, không chần chừ chút nào, trực tiếp ném tới. Sau khi đối phương bắt được nhìn vào, cười đắc ý.

Đồng bạn của hắn, Bàn Sơn, cũng nhường ra vị trí trong tiếng cười, Hứa Thanh không quay đầu lại, cất bước đi ra.

Đám người bốn phía dù ở trong hay ngoài cửa hàng, từ phản ứng đều cảm thấy việc này bình thường. Dưới pháp tắc mạnh được yếu thua, kẻ yếu phải thức thời, đây mới là đạo sinh tồn.

Tiểu nữ hài cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nàng cũng lau vệt mồ hôi, giờ phút này mắt thấy nguy cơ hóa giải, bèn tiếp tục lu bù công việc.

Về phần Bàn Sơn và Mã Tứ, thì nghênh ngang đi ra cửa hàng, cười nói với nhau đi xa.

Thế nhưng... Không có bất cứ người nào chú ý tới, sau lưng Bàn Sơn và Mã Tứ, có một bóng người nhìn như đi xa biến mất, đang mang đủ kiên nhẫn, dưới tình huống không bại lộ bản thân, đi theo từ xa như bóng tối.

Đôi mắt như sói nhìn chằm chằm con mồi, nhìn chăm chú lên vào người bọn họ.

Bóng người này, chính là Hứa Thanh.

Thời gian trôi qua, sắc trời dần muộn.

Bàn Sơn và Mã Tứ đi nhiều nơi trong doanh địa này, đi dạo suốt cả ngày, đều không chú ý tới bóng người từ đầu đến cuối đi theo sau lưng kia.

Cho đến ánh trăng treo trên cao, hai người rốt cục tách ra.

Nơi Bàn Sơn đi, có đống lửa, mà Mã Tứ thì mang ý dâm tà, đi về cụm lều vải mang lông vũ ở khu vực âm u bên ngoài doanh trại.

Mà trong nháy mắt khi hắn sắp tới nơi, đi ra chỗ âm u trong doanh địa, bỗng nhiên có tiếng gió truyền đến từ sau người.

Mã Tứ lập tức cảnh giác quay đầu, nhưng sau lưng lại không có gì cả. Trong lúc sững sờ, vẻ mặt hắn thay đổi, vừa muốn có hành động, nhưng đã muộn.

Trong chớp mắt, một cánh tay nhỏ duỗi ra từ bên cạnh hắn, đè chặt miệng của hắn, đồng thời một thanh chủy thủ sắc bén, không chút tạm dừng hay chần chờ, dùng sức xẹt qua cổ của hắn.

Vút một tiếng, máu tươi bỗng nhiên phun trào, Mã Tứ trợn to mắt, muốn giãy dụa.

Nhưng bàn tay nhỏ che miệng hắn có sức cực lớn, kéo thân thể của hắn về sau, mặc cho hắn giãy giụa thế nào cũng vô ích.

Hai chân hắn chỉ có thể bất lực giãy dụa đạp đạp, không ngăn cản được mình bị đẩy vào trong âm u.

Cuối cùng, hắn giống như con gà, bị kéo vào trong nơi hẻo lánh.

Nhưng cho đến giờ phút này, bàn tay nhỏ đè chặt miệng hắn vẫn không buông ra, mà chờ một hồi. Sau khi xác định hắn mất đi sức chống cự, ngạt thở, lại chảy máu quá nhiều, đã bất lực giãy dụa, mới buông lỏng, đánh ngã thân thể yếu ớt run rẩy của hắn trên mặt đất.

Cũng chính vào lúc này, Mã Tứ mới tuyệt vọng mượn ánh trăng u ám, thấy rõ bóng người thiếu niên biểu cảm lạnh lùng trước mắt mình.

“Ư ư...”

Đôi mắt Mã Tứ tràn đầy vẻ khó tin. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra được, thiếu niên ngoan ngoãn giao ra Bạch đan ban ngày, lại hạ thủ quả quyết như thế, tàn nhẫn như vậy.

Hắn dường như rất muốn nói cho thiếu niên bằng miệng, ban ngày mình nói cắt cổ chỉ là uy hiếp thôi, không đến mức giết người...

Nhưng máu trong cổ họng làm hắn không cách nào mở miệng, chỉ có thể nhìn thiếu niên cúi người, mặt không biểu cảm tìm kiếm trong túi của mình trong tiếng ư ư yếu ớt, tuyệt vọng.

Cho đến lật hết toàn bộ, Hứa Thanh tìm thấy Bạch đan của mình, còn nhiều thêm năm viên. Ngoài ra, đối phương cũng có một chút Linh tệ, vật linh tinh.

Sau khi cất kỹ, trong nỗi hoảng sợ đến cực hạn của Mã Tứ, Hứa Thanh cẩn thận lấy ra mảnh vải bọc đầu rắn, cẩn thận mở ra, dùng răng rắn thuần thục đâm thủng một lỗ trên thân Mã Tứ.

Thân thể Mã Tứ lập tức run rẩy lần nữa, bắt đầu từ vị trí vết thương chậm rãi hòa tan, loại cảm giác và nỗi đau đớn sống sờ sờ bị ăn mòn này, khiến cả người hắn sụp đổ.