Chương 24: Hậu quả uy hiếp. (3)

Cho đến khi Hứa Thanh giơ tay lên, che lại ánh mắt của hắn, thế giới của Mã Tứ, từ đây không còn ánh sáng.

Toàn thân hòa tan, trở thành bãi máu, thẩm thấu trong bùn đất.

Hứa Thanh hấp thụ sơ sẩy trước kia, lật ra một cái túi đã chuẩn bị trước từ trên thân, lấy đi quần áo và vật linh tinh của Mã Tứ, lúc này mới quay người rời đi.

Mà sau khi hắn rời đi, tại nơi Mã Tứ tử vong, hai bóng người đi ra từ trong âm u.

Chính là ông lão bất phàm mặc trường bào màu tím kia và tôi tớ của hắn mà không ai có thể nhìn thấy trong đấu thú trường hôm qua.

Ông lão cúi đầu nhìn mặt đất Mã Tứ hòa tan một chút, lại ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng đi xa của Hứa Thanh, đôi mắt lộ ra vẻ thưởng thức.

“Là một hạt giống, vừa có thể ẩn nhẫn, lại sát phạt quả đoán, hiếm thấy nhất chính là xuất thủ tàn nhẫn, đồng thời còn có thể xử lý sạch sẽ, không tệ đâu.”

Vẻ mặt tôi tớ đứng bên cạnh hơi ngoài ý muốn.

Hắn đi theo ông lão nhiều năm, rất ít nghe thấy đối phương nói ai không tồi, mà thiếu niên này đã được ông lão chú ý hai lần. Thế là hắn cũng ngẩng đầu nhìn về phương hướng Hứa Thanh biến mất.

“Tiểu tử thú vị.” Ông lão cười, lại tùy ý hỏi một câu.

“Chỗ Bách đại sư, còn bao lâu mới đến?”

“Thất gia, dựa theo hành trình của Bách đại sư, hẳn là có thể đến nơi đây trong một hai ngày gần nhấ,.” Tôi tớ thu hồi ánh mắt, cung kính mở miệng.

“Cuối cùng cũng đến, lần này lão phu phải khuyên hắn thật kỹ, cái chỗ rách nát Tử Thổ kia toàn là quy củ, có cái gì phải lưu luyến, không bằng tới Thất Huyết Đồng của ta tiêu dao tự tại.”

Ông lão cười ha ha một tiếng, dường như rất vui vẻ, lại nhìn về nơi Hứa Thanh đi xa.

“Đi, chúng ta đi xem một chút, con sói con này muốn làm gì sau đó.”

Ngày mùa tháng Ba, dù mặt đất ấm lại, nhưng vẫn còn hơi băng lãnh.

Nếu vừa đi ra từ cấm khu, sẽ không cảm thấy lạnh như vậy đáng là gì, nhưng nếu ở bên ngoài lâu, thân thể vẫn sẽ cảm thấy từng tia từng tia khí lạnh tận xương như cũ.

Nhất là trong đêm, cái lạnh như băng càng nặng hơn một chút.

Theo gió lạnh thổi qua, bóng dáng Hứa Thanh không dừng lại chút nào, chỉ quấn áo da trên thân chặt hơn một chút.

Hắn còn có việc chưa làm xong, cho nên cẩn thận đi xuyên qua doanh địa trong màn đêm.

Trên đường nhìn thấy một vài con chó hoang, nhe răng về phía hắn, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt của hắn, như phát hiện được mùi vị máu tanh trên người hắn, tới tấp ngậm miệng, trốn đi.

Ánh mắt Hứa Thanh chuyển khỏi từ trên thân chó hoang, tiếp tục tiến lên.

Cho đến sau khi đến một căn phòng trong khu vực tuyến giữa, hắn ngồi xổm ở góc âm u không nhúc nhích, ngưng mắt nhìn một căn phòng lớn ở chỗ xa.

Nơi đó có đống lửa bị dập tắt.

Hứa Thanh nhớ kỹ Bàn Sơn tách ra cùng Mã Tứ đã đi nơi này, cho nên hắn muốn chờ đợi xem, đối phương có thể ra ngoài đi tiểu đêm vào ban đêm hay không.

Hàn ý lạnh lẽo xâm nhập toàn thân, nhưng bóng dáng Hứa Thanh giống như hóa đá, cố định ở nơi đó, không nhúc nhích chút nào, kiên nhẫn chờ đợi.

Sau lưng hắn, trên nóc nhà một kiến trúc, giờ phút này Thất gia và tôi tớ của hắn cũng cùng đi qua, nhìn Hứa Thanh ngồi xổm ở bên kia, Thất gia cười.

“Quả nhiên như ta dự đoán, con sói con này muốn đuổi tận giết tuyệt.”

“Bây giờ lão phu rất chờ mong, nếu tiểu tử này tiến đến gần Cấm khu, sẽ có biểu hiện gì ở nơi đó.” Thất gia cũng ngồi xuống, vừa quan sát rất hứng thú, vừa nói với tôi tớ bên cạnh.

Tôi tớ mỉm cười, ngồi xổm bên cạnh Thất gia, dò xét Hứa Thanh ở xa xa.

Mắt nhìn thời gian trôi qua, qua nửa canh giờ, chân mày Hứa Thanh hơi nhíu lại.

Hắn nghĩ ngợi, rồi quay người rời đi theo chỗ tối tăm, cả người như một u linh, đến vô thanh vô tức, đi không một tiếng động.

Hắn không lập tức trở về chỗ ở của Lôi đội, mà vòng một một vòng quanh đó.

Sau khi xác định không có ai đi theo, lúc này Hứa Thanh mới nhoáng một cái chui vào viện tử của Lôi đội, lặng yên không một tiếng động trở lại phòng nhỏ của mình.

Sau khi đi vào, hắn thở sâu, xoa tay, như muốn mượn nhờ động tác này xua tan lạnh giá trên thân thể.

Tiếp theo, hắn lau vết máu trên người một chút, lúc này mới khoanh chân ngồi trên ván giường, đôi mắt lộ ra vẻ suy tư.

“Những người nhặt rác này đều cần nhận việc ra ngoài không định giờ, mà Mã Tứ háo sắc, cho nên chỉ cần thời gian không lâu, sẽ không có ai phát hiện cái chết của hắn. Khả năng cao Bàn Sơn cũng không bởi vậy mà cảnh giác.”

“Nhưng vì ổn thỏa, vẫn phải mau chóng xử lý Bàn Sơn mới được.” Hứa Thanh nheo lại mắt.

Giống như lúc trước giết Tàn Ngưu, hắn lớn lên tại khu ổ chuột, không cho phép bên cạnh có tai hoạ ngầm uy hiếp đến sinh mệnh mình.

Giết Mã Tứ, là bởi vì đối phương đoạt vật phẩm lại uy hiếp mình, chuẩn bị đối phó Bàn Sơn, cũng là nguyên nhân này.

Sau khi trầm ngâm, Hứa Thanh lật ra vật phẩm của Mã Tứ từ trong túi da, cẩn thận kiểm tra một phen.

Phần lớn là tạp vật, còn có một khối sắt lớn cỡ bàn tay, không có gì lạ thường, giống như là một vật liệu.

Ngoài ra, còn có hơn bảy mươi đồng Linh tệ, đây đã là một khoản tiền lớn đối với Hứa Thanh.

Hắn cẩn thận đếm một lần, lại lấy ra Bạch đan, sau khi so sánh Bạch đan của mình và Mã Tứ, phát hiện những Bạch đan này đều có tính chất không mới.

Thế là đáy lòng hắn tin bảy phần đối với lời nói của chủ quán tiệm tạp hóa.

Suy tư một phen, Hứa Thanh lấy ra một viên đặt ở bên miệng nuốt xuống, sau đó nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận.

Rất nhanh, hắn đã cảm nhận được một dòng nước ấm bốc lên trong thân thể, cuối cùng hội tụ trên điểm dị hoá ở cánh tay trái, nổi lên cảm giác dễ chịu.

Sau một lúc lâu, khi cảm giác này biến mất, Hứa Thanh mở mắt ra lập tức nhìn về phía cánh tay trái, hai điểm dị hoá nơi đó hơi nhạt một chút, cảm giác nhói nhói cũng ít đi một chút.