Hứa Thanh quay đầu nhìn, không để trong lòng. Sau khi trở lại căn phòng, hắn thở sâu, cảm nhận một chút biến hóa của bản thân, đáy lòng có nắm chắc hơn đối với một vài suy nghĩ sống càng tốt hơn.
Nhưng nhói nhói mơ hồ đến từ cánh tay trái, khiến cho hắn đoán được dị chất trong cơ thể mình, hẳn là có nồng độ rất cao, cho dù là mật rắn cũng không hóa giải được bao nhiêu.
Giờ phút này trời tối người yên, bên ngoài không có hung thú gào thét, Hứa Thanh đi đến bên giường, nhìn đệm chăn sạch sẽ một chút, lại nhìn quần áo tràn đầy dơ bẩn của mình một chút.
Hắn nghĩ ngợi, cuốn lên đệm chăn sạch sẽ, đặt ở một bên, rồi giữ nguyên áo nằm trên ván giường.
Tay rút ra cây tăm sắt màu đen nhánh theo bản năng, nắm trong tay, chuẩn bị buồn ngủ.
Cây tăm sắt này, là đồng bạn hắn tin tưởng nhất.
Từ sau khi bới được nó từ trong đống rác nhiều năm trước, bởi vì phát hiện được sự sắc bén và cứng rắn của nó, cho nên bị hắn mang theo tùy thân từ đầu đến cuối, làm binh khí của mình.
“Ngày mai tìm nơi bán Bạch đan trong doanh địa đi.”
Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng, sờ sờ áo da, bên trong có một chút tiền để dành những năm này của hắn, còn có mấy khối bảo thạch có giá trị tìm được trong thành trì.
Hắn không dám lấy thêm bảo thạch, đạo lý mang ngọc có tội, hắn đã từng nhìn thấy lúc nhỏ.
Trong lúc suy nghĩ, buồn ngủ chậm rãi tìm tới, hai mắt Hứa Thanh dần dần nhắm lại.
Nhưng cây tăm sắt bị hắn cầm trong tay, vẫn nắm rất dùng sức như cũ, không buông lỏng mảy may.
Một đêm bình tĩnh, theo ánh nắng rải xuống, đã trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Thanh sớm rời giường, đi ra khỏi căn phòng nhỏ.
Trước khi đi, hắn nhìn về phía gian phòng của Lôi đội, đối phương như không ở bên trong, có lẽ đã ra ngoài, thế là Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đi dạo trong doanh địa.
Có lẽ là bởi vì cảnh hắn xé sống mật rắn hôm qua tràn đầy rung động, Hứa Thanh đi lại trong doanh địa, rõ ràng cảm nhận được vẻ khác biệt trong ánh mắt người nhặt rác bốn phía khi nhìn mình.
Không còn bởi vì thân hình thiếu niên thoạt nhìn dễ bắt nạt của hắn, từ đó ấp ủ cái ác trong nhân tính.
Mà là nhiều một chút tán thành, nhiều một chút cảnh giác, đồng thời ánh mắt vô thần của những thiếu niên tuổi trạc hắn giấu ở nơi hẻo lánh, khi nhìn thấy hắn, cũng lộ ra vẻ hâm mộ.
Tôn nghiêm, do chính mình tranh thủ được.
Hứa Thanh lặng lẽ nói dưới đáy lòng.
Cùng lúc tìm kiếm cửa hàng trong doanh địa, Hứa Thanh cũng đang làm quen với hoàn cảnh.
Hắn phát hiện chó hoang trong doanh địa không ít. Chúng gào thét cướp đoạt đồ ăn của nhau, dù phần lớn khô gầy, nhưng có một vài con còn rắn chắc hơn một số người.
Sau khi lưu ý những con chó hoang này một chút, Hứa Thanh tiếp tục quan sát doanh trại.
Cho đến khi miêu tả ra toàn bộ doanh trại trong đầu, hắn dựa theo địa đồ trong đầu óc, tìm tới một gian cửa hàng trong khu vực tuyến trong.
Cửa hàng không nhỏ, người đến người đi rất náo nhiệt, dường như bên trong cái gì cũng có bán.
Hứa Thanh quan sát một hồi ở bên ngoài, chú ý tới tiểu nữ hài hôm qua trong cửa hàng, ăn mặc như hỏa kế. Đối phương hiển nhiên là làm việc vặt ở đây, bận trước bận sau, trán đầy mồ hôi.
Cho đến khi Hứa Thanh đi vào cửa hàng, nàng mới chú ý đến nơi này, vừa muốn nói chuyện, nhưng lại bị một người nhặt rác gọi lên hỏi về vật phẩm.
Hứa Thanh không lập tức chú ý vật phẩm bên trong cửa hàng, mà nhìn người xung quanh cũng đến mua vật phẩm như hắn trước.
Hết thảy có bảy người, có người đang tra tìm vật phẩm, có người cúi đầu trầm tư, có người đang cò kè mặc cả, trong đó có hai vị, một béo một gầy, dường như là một nhóm.
Người béo tròn trịa, người gầy mặt ngựa, rõ ràng có tư thái cứng rắn, dao động linh năng trên thân không yếu. Giờ phút này một người trong đó đang quát tháo nữ hài kia, dường như hơi bất mãn với câu trả lời của nàng.
Trong lúc nữ hài này lo lắng nói xin lỗi, Hứa Thanh nhìn về vật phẩm trong cửa hàng.
Không khác những gì hắn phán đoán cho lắm, nơi này là một cửa tiệm tạp hóa, đan dược, binh khí, quần áo, đồ ăn,…vân vân, đầy đủ mọi thứ.
Thế là hắn thu hồi ánh mắt, đi đến chỗ quầy hàng, nhìn chủ quán đang hút tẩu thuốc trong đó, dáng vẻ đạm mạc, bình tĩnh mở miệng.
“Bạch đan bán thế nào.”
“Bạch đan hạn chế số lượng, mỗi ngày chỉ bán năm viên, hôm nay số định mức còn hai viên, mười Linh tệ một viên.”
Chủ quán nâng mí mắt lên, quét mắt nhìn Hứa Thanh, có lẽ là nhận ra hắn chính là thiếu niên đấu thú hôm qua, thái độ khá hơn một chút.
Nhưng nghe thấy giá tiền này, dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng Hứa Thanh vẫn nhíu mày.
Tiền tích luỹ những năm này của hắn cũng chỉ có hai mươi ba Linh tệ thôi, nhưng điểm dị hoá trên cánh tay đâm nhói, khiến hắn không chần chờ, cẩn thận lấy ra hai mươi đồng Linh tệ từ trong túi da, đưa cho chủ quán.
Chủ quán vung tay phải lên thu hồi Linh tệ, lật ra một cái túi từ trong ngăn tủ, ném cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh tiếp nhận mở ra, nhìn thấy trong bao vải có hai viên đan dược màu trắng, lông mày nhăn lại lần nữa.
Tầng ngoài hai viên đan dược, có nhiều chỗ đã phát xanh, hiển nhiên tính chất đã thay đổi, không phải đồ mới, cũng không có mùi thuốc truyền ra, thoạt nhìn rất thấp kém.
“Bạch đan trong doanh địa đều là như vậy, chỗ chúng ta không có loại phẩm tướng tốt, đồ chơi này dù nát, cũng có tác dụng, cứ yên tâm ăn là được.”
Nhìn ra nỗi nghi hoặc của Hứa Thanh, chủ quán ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu.
Hứa Thanh rất cẩn thận, không lập tức ăn nó, hắn dự định trở về hỏi Lôi đội một chút, thế là thu hồi lại, muốn rời khỏi.
Nhưng vào lúc này, tinh mang trong ánh mắt hắn lóe lên, thân thể bỗng nhiên vụt qua bên cạnh.
Gần như cùng hắn tránh đi, một tay rơi vào vị trí vừa rồi của hắn, một phát đánh vào khoảng trống.