Chương 21: Ba bộ bát đũa. (2)

Ông lão đi tới cửa bên cạnh, quay người nhìn Hứa Thanh một chút, lắc đầu.

“Nhưng ngươi tu luyện như thế, cũng là đúng.”

“Doanh trại người nhặt rác không giống cùng bên cạnh Cấm khu, vị trí trước đó của ngươi, bởi vì sản vật bên trong Cấm khu khiến cho nơi này hội tụ càng nhiều tán tu đê giai và dân liều mạng.”

“Ngươi ở lại đây, nhất định cũng phải đi Cấm khu một lần, tu luyện nhiều cũng tốt.”

Lôi đội rời đi.

Hứa Thanh ngồi một mình ở đó. Cho đến sau khi ăn hết tất cả thịt rắn, hắn không lập tức rời đi. Mà sau khi thu dọn bát đũa một phen, rửa ráy sạch sẽ, cất kỹ, hắn mới trở lại phòng nhỏ của mình.

Khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tu luyện.

Hứa Thanh rất rõ ràng, nếu không muốn kéo dài hơi tàn, khom lưng mà sinh tồn, đặt quyền lợi nắm giữ sinh tử trong tay người khác, thì thực lực của bản thân chính là căn bản cho hết thảy.

Nhất là trong doanh địa người nhặt rác này, có không ít tán tu, còn nhiều hơn cả số tán tu hắn nhìn thấy sáu năm qua cộng lại. Mỗi một người đều không phải loại lương thiện.

Nếu như khu ổ chuột là ổ chó, thì nơi này chính là ổ sói.

Nếu không cố gắng, như vậy không đợi hắn dị hoá, đã chết không có chỗ chôn bởi vì một cuộc mâu thuẫn hoặc phân tranh,.

Còn về dị chất, Hứa Thanh biết được thông qua thẻ tre Hải Sơn quyết, là có đan dược có thể hóa giải.

Mặc dù trị ngọn không được trị gốc, nhưng cũng có thể đối phó, mà tên loại đan dược này, hắn cũng đã biết được từ cuộc nói chuyện của những người nhặt rác kia trên đường. Nó gọi là Bạch đan.

Phụ cận Cấm khu thừa thãi, chính là chế tác Bạch đan cần thiết trọng yếu thảo dược, cho nên, cái này trong doanh địa nhất định có Bạch đan buôn bán.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh sờ lên vị trí thủy tinh màu tím vùi sâu trong sờ ngực.

Khoảng thời gian này, hắn đã cảm nhận được rõ ràng, ngoài sức khôi phục ra, cho dù là tốc độ hay sức mạnh của mình đều tăng lên rất nhiều.

Điều này có liên quan đến việc đạt tới tầng thứ nhất của Hải Sơn quyết, nhưng Hứa Thanh cảm thấy, tầng thứ nhất này của mình, dường như không giống lực một hổ mà Hải Sơn quyết miêu tả cho lắm.

“Ta có thể đánh chết rất nhiều hổ.”

Hứa Thanh thì thào, cảm nhận linh năng trong thân thể đôi chút. Dọc theo con đường này, dưới sự tu hành khắc khổ, hắn đã sắp đạt tới tầng thứ hai.

“Đêm nay, xung kích tầng thứ hai.” Đôi mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ kiên định. Hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu thổ nạp.

Rất nhanh, linh năng đã vọt tới từ bốn phương tám hướng. So với bên trong Cấm khu, linh năng ở ngoài cấm khu đã ít đi rất nhiều dị chất, cũng khiến cho tốc độ tu hành tương ứng tăng lên không ít.

Điểm này Hứa Thanh đã phát hiện được trong phòng sắp hàng tại đấu thú trường hôm qua.

Giờ phút này, trong lúc hắn mở ra thân thể, dùng sức hấp thu và thổ nạp, phần ngực bị hắn dùng áo da che lại cũng có ánh sáng tím yếu ớt lóe lên.

Thời gian trôi qua, dần dần trong thân thể Hứa Thanh, âm thanh huỵch huỵch rất nhỏ truyền ra. Bên trong lỗ chân lông, tạp chất màu đen lại bị bài tiết ra một lần nữa.

Huyết nhục toàn thân được tẩm bổ, phảng phất càng trở nên cứng cỏi, mơ hồ có lực lượng mạnh hơn, từng bước bắn ra từ trong đó.

Cùng lúc đó, trong bóng đêm phía ngoài, tiểu nữ hài bị Hứa Thanh đổi thẻ trúc ban ngày, đến gần ngoài viện chỗ ở của Hứa Thanh.

Nàng chần chờ đứng ở đó, phảng phất muốn gõ cửa, nhưng lại có hơi thấp thỏm.

Cho đến hồi lâu, nàng dường như lấy dũng khí, nhẹ nhàng gõ lên cửa trúc của viện, nhưng âm thanh này quá yếu ớt, căn bản không cách nào truyền vào được.

Mà vào một khắc tiểu nữ hài gõ cửa trúc, âm thanh huỵch huỵch trong thân thể Hứa Thanh cũng đạt tới thời điểm mãnh liệt nhất.

Theo một tiếng nổ vang đầu óc, Hứa Thanh mở mắt ra, ánh sáng tím lại lấp lánh trong mắt hắn một lần nữa. Vẻ mặt hắn lộ ra vui sướng, cúi đầu nhìn về cánh tay của mình, nơi đó đã xuất hiện điểm dị hoá thứ hai.

Ngưng Khí, tầng hai.

“Rốt cục đột phá.”

Hứa Thanh đứng lên, đánh ra một quyền, lại có một tiếng vang thanh thúy quanh quẩn trong không khí, thậm chí nhấc lên làn gió khiến cho cửa căn phòng lay động một cái.

Một màn này, để Hứa Thanh trợn to đôi mắt, hắn có thể cảm nhận được thời khắc này, mình mạnh hơn hôm qua quá nhiều.

Nếu là đổi thành hiện tại đi đối mặt con cự giác mãng kia, Hứa Thanh tin tưởng một quyền của mình, có thể trực tiếp đánh nổ phần vảy ở phần bụng nó.

Không những như thế, giác quan của hắn cũng càng thêm nhạy cảm hơn trước kia, chẳng những nhìn rõ ràng hơn, thính lực cũng cực kì linh mẫn. Lúc này tiếng đập cửa bên ngoài viện, cũng bay vào trong tai Hứa Thanh.

Hứa Thanh khẽ giật mình, đi đến bên cạnh cửa căn phòng, mượn ánh trăng phía ngoài. Xuyên thấu qua khe hở, hắn nhìn thấy bóng dáng tiểu nữ hài đứng ở nơi đó, bên ngoài cửa trúc viện.

Đối phương dường như có thương tích trong người, thân thể hơi run rẩy.

Hứa Thanh nhăn mày lại, vốn không định để ý tới, nhưng nữ hài kia vẫn còn kiên trì, nhẹ nhàng gõ cửa.

Thế là sau một lúc lâu, Hứa Thanh đẩy cửa căn phòng ra, đi ra ngoài.

Sau khi nhìn đến hình bóng Hứa Thanh, tiểu nữ hài rõ ràng khẩn trương lên, cố nén không lui ra sau, cách cửa trúc nhìn thoáng qua Hứa Thanh.

“Có việc gì?” Hứa Thanh mở miệng.

“Ta... Ta cũng thu hoạch được quyền cư trú ở doanh trại, còn... Còn tìm đến một công việc trong doanh trại.” Tiểu nữ hài thốt lên, hơi nói lắp.

“Biết.” Hứa Thanh gật đầu, muốn xoay người đi.

“Chờ một chút... Cám ơn ngươi, ta tới đây là muốn cám ơn ngươi.” Tiểu nữ hài vội vàng nói.

“Không cần cám ơn, là ta muốn ăn nó, không liên quan gì đến ngươi.” Hứa Thanh nói, quay người đi về hướng căn phòng.

Nhìn bóng lưng Hứa Thanh, tiểu nữ hài mím môi, bỗng nhiên lớn tiếng mở miệng.

“Cho dù thế nào, ta vẫn cám ơn ngươi, ân này... Về sau ta sẽ báo đáp.” Nói xong, bóng dáng nàng tập tễnh đi xa, biến mất trong đêm tối.