Chương 20: Ba bộ bát đũa.

Nhiều năm sinh hoạt ở khu ổ chuột, hắn đã không nhớ ra được lần trước ngửi được mùi thơm như vậy là lúc nào.

Thế là hắn cố nén âm thanh khát vọng truyền ra từ trong bụng, nhắm mắt lại, khiến cho mình bình tĩnh trở lại, tiếp tục tu hành.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy, rất nhanh đã đến hoàng hôn.

Sau khi tiếng gọi ăn cơm của Lôi đội truyền đến từ ngoài phòng ốc, Hứa Thanh vừa mới kết thúc một ngày tu hành, đôi mắt nhanh chóng mở ra.

Hắn đứng lên, bước nhanh đi ra căn phòng, nhìn thấy Lôi đội đứng ở cửa thiên phòng, đang vẫy gọi hắn.

Nhìn theo khoảng trống bên cạnh Lôi đội, Hứa Thanh đã thấy bên trong căn phòng, bảy tám món tiệc rắn không cùng loại đã được bày ra trên bàn cơm, có chiên bằng dầu, có kho tàu, có hấp, còn có canh rắn.

Hiển nhiên Lôi đội có tay nghề trù nghệ cực tốt, sắc hương vị đều đủ.

Hứa Thanh nhìn, ánh mắt không dời ra được, Lôi đội cười, quay người vào trong, cầm chén đũa bày ra.

Hứa Thanh cũng lập tức tới gần, đi theo vào căn phòng cuối này, mùi thơm càng đậm, nhưng hắn không lập tức ngồi xuống, mà chờ đến sau khi Lôi đội dọn xong bát đũa, đôi mắt bỗng nhiên ngưng lại.

Bát đũa, có ba bộ.

“Còn có những người khác sao?” Mùi thơm cho dù có sức hấp dẫn hơn nữa, giờ phút này theo ba bộ bát đũa xuất hiện, nó cũng bị Hứa Thanh ngăn cách bên ngoài thân thể trong khoảnh khắc.

Hắn cẩn thận nhìn về phía Lôi đội, nhẹ giọng hỏi.

“Không cần khẩn trương, đây là thói quen của ta, đó là của một người... Vĩnh viễn sẽ không đến.”

Lôi đội nhàn nhạt mở miệng, sâu trong đáy mắt xuất hiện tia hồi ức, lại biến mất rất nhanh, ngồi xuống ghế.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, theo ngồi xuống, cũng không nhịn được nữa, một tay nhấc lên một miếng thịt rắn chiên, thả vào trong miệng, nhồm nhoàm cắn xé.

Rất bỏng, nhưng hắn ăn rất thoải mái, miệng đầy mỡ chảy.

Vừa ăn xong một miếng, hắn liếm láp dầu trơn trên miệng, muốn cầm thịt rắn kho tàu lên, Lôi đội ho nhẹ một tiếng.

“Dùng đũa.”

“Nha.” Hứa Thanh vụng về cầm đũa, sau khi thích ứng một chút, cắm một miếng thịt rắn kho tàu, ngốn từng ngụm lớn.

Toàn bộ quá trình ăn cơm, hai người đều không nói gì, nhưng tướng ăn rất không hài hòa.

Lôi đội nhai kỹ nuốt chậm, không giống như một người nhặt rác, mỗi một món đồ ăn chỉ ăn hai ba miếng, mà Hứa Thanh lại ăn như hổ đói, sức ăn còn lớn hơn Lôi đội quá nhiều.

Nhìn Hứa Thanh ăn như thế, Lôi đội không nhịn được mở miệng.

“Sao không ăn từng ngụm nhỏ giống như màn thầu ta cho ngươi lúc trước?”

Hứa Thanh dùng sức nuốt vào thịt rắn trong miệng, ngẩng đầu nhìn Lôi đội, trả lời rất chân thành.

“Màn thầu là ngươi, thịt rắn là của ta.”

Một thứ là đồ ăn người khác mời mình ăn, một thứ là thức ăn mình mời người khác ăn.

Trong tư duy đơn giản của thiếu niên, vật phẩm thuộc về mình, đương nhiên ăn vào càng danh chính ngôn thuận.

Lôi đội nghe vậy dở khóc dở cười, nhìn Hứa Thanh không ngừng dùng đũa đâm thịt rắn, uống vào canh rắn ở đó, nhưng cũng chú ý tới thiếu niên không động đến mỗi một món gần bên cạnh hắn trong bàn tiệc rắn, canh rắn cũng uống có chừng mực.

Hắn chỉ ăn đến hùng hồn một phần thuộc về hắn.

“Con mãng xà kia của ngươi, rất nặng, hẳn là có thể đủ ăn nửa tháng, mà da rắn, xương rắn cũng có giá trị không nhỏ, cho nên...” Lôi đội tùy ý nói một câu.

“Tiền thuê nhà, ta sẽ cho, không bù trừ vào những thứ này.” Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.

Thịt rắn là báo đáp màn thầu và túi ngủ suốt một đường, da rắn, xương rắn có giá trị lại là vật báo đáp đối phương giúp mình che đậy chuyện lều vải của Tàn Ngưu.

Về chuyện đối phương dẫn mình rời đi phế tích, tiến vào doanh trại, đây là ân huệ, là ân tình.

Hứa Thanh cảm thấy dùng vật chất đi triệt tiêu, thì không ổn lắm, cho nên ghi khắc trong lòng.

Lôi đội nhìn Hứa Thanh thật sâu, nhìn ra sự nghiêm túc và ý nghĩ ân oán rõ ràng kia trong mắt hắn, thế là nhẹ gật đầu, suy tư rồi, lần nữa thốt ra lời nói.

“Tiểu hài, chắc hẳn trên đường đi, ngươi cũng có rất nhiều suy đoán về chỗ này của ta.”

Hứa Thanh không nói chuyện, nhưng cử động ăn nuốt hơi chậm một chút.

“Người khác đều xưng hô ta là Lôi đội, còn về tên, thì không quan trọng, trong doanh địa người nhặt rác, không có ai sẽ dùng tên thật.”

Lôi đội kẹp lên một miếng thịt rắn hấp, đặt vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt.

“Sở dĩ có xưng hô thế này, là bởi vì ta có mấy bằng hữu có thể phó thác sinh tử trong doanh địa người nhặt rác này.”

“Chúng ta thành lập tiểu đội của mình, tên tiểu đội tương đối tục, gọi là Lôi Đình.”

“Ngày thường mọi người tự nhận việc, nếu gặp được việc có độ khó khá lớn, thì toàn đội tụ tập đi hoàn thành. Tính cả ta, hết thảy có bốn người, bây giờ ba người bọn họ đều ra ngoài, vẫn chưa về.”

“Chờ sau khi trở về, ta giới thiệu từng người cho ngươi, sau này ngươi đi theo chúng ta, làm thành viên mới của tiểu đội, đi nhận việc kiếm sống và tài nguyên tu hành.”

Lôi đội dường như đã ăn hơi no, đặt đũa xuống, nhìn Hứa Thanh.

Năm chữ cuối cùng trong lời nói của hắn, Hứa Thanh không hề ngạc nhiên.

Hứa Thanh cảm thấy mình có thể phát hiện ra Lôi đội là tán tu, như vậy tiếp xúc lâu như vậy, dù là mình luyện thể, nhưng đối phương quan sát, đương nhiên cũng có thể phát hiện ra lai lịch của hắn.

“Được.” Hứa Thanh không chần chờ, gật đầu nói.

Điều này cũng làm cho đáy lòng hắn nhẹ nhàng thở ra. Hắn lớn lên ở khu ổ chuột, sâu sắc biết được, trên thế giới này không có kính dâng và trợ giúp vô duyên vô cớ, hết thảy đều ắt có nguyên nhân.

“Ngươi tiếp tục ăn đi, ta già rồi, ăn nhiều thì không tiêu hóa được.”

Lôi đội ho khan vài tiếng, sắc mặt hơi ửng hồng, nhưng rất nhanh đã khôi phục, đứng lên đi ra ngoài, miệng nói vài lời.

“Linh năng thế giới này giống như độc dược, loại việc tu luyện khắc khổ như ngươi làm trên đường đi, rất có thể khiến chính mình không đi được bao xa, đã bị dị chất dị hoá. Tu hành phải vững vàng, không thể cấp tiến.”

Hứa Thanh im lặng, không nói chuyện.