Chương 19: Mời ngươi ăn. (3)

Vảy rắn vỡ vụn, hắn thế như chẻ tre, đâm vào một kích.

Ầm một tiếng, toàn thân con cự giác mãng này rung động mãnh liệt, phảng phất không có lực lượng thân thể chèo chống, đầu đuôi nặng nề rơi xuống đất. Tiếng rít thê lương cũng im bặt đi trong một chớp mắt này, chỉ có âm thanh cái đuôi bất lực đập trên mặt đất truyền khắp bốn phía.

Sau một lúc lâu... Theo bụi đất tiêu tán, người nhặt rác xung quanh quan sát một trận chiến này, nhao nhao giật mình.

Giờ phút này, không ít người đều đứng lên, từng người nghiêm nghị nhìn thiếu niên đang rút ra tăm sắt từ trên xác rắn bên trong đấu thú trường.

Nếu là người trưởng thành chém giết cự giác mãng như thế, sẽ không khiến cho bọn họ lộ vẻ mặt như vậy.

Nhưng một đứa trẻ thoạt nhìn gầy gò nho nhỏ, có thể gọn gàng xé sống mật rắn nuốt vào như thế, lại chém giết bằng một kích, vẻ mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối không thay đổi chút nào.

Trong doanh trại này, cực kì hiếm thấy.

Con sói con và gấu đỏ kia trong lồng giam ở một bên, hiển nhiên cũng bị hù dọa, giờ phút này đang run lẩy bẩy ở nơi đó.

Đây dường như không phải một trận thí luyện, mà là đi săn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám người bốn phía, thiếu niên cất kỹ tăm sắt, một tay túm lấy vết thương của cự giác mãng, đi hướng về cửa lớn của đấu thú trường.

Phía sau hắn, máu tươi đến từ cự giác mãng bị kéo ra một sợi tơ hồng, nhìn thấy mà giật mình.

Bên cạnh cửa lớn còn chưa mở ra, Hứa Thanh quay đầu nhìn về phía đài cao.

Không bao lâu, tên râu ba chỏm trên đài cao mới phản ứng được, mang một chút nỗi khiếp sợ vẫn còn sót lại, lập tức ra hiệu, rất nhanh... Cửa lớn mở ra trong tiếng ầm ầm.

Lộ ra Lôi đội hai tay ôm ngực dựa vào trên vách tường ngoài cửa, chờ đợi đã lâu.

Hắn cười nhìn về phía Hứa Thanh.

“Ta có thể ở lại chỗ của ngươi rồi sao?” Hứa Thanh kéo xác rắn, ngẩng đầu nhìn Lôi đội.

“Có thể.” Lôi đội cười nói.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, cầm xác rắn trong tay ném tới.

“Ngươi thích ăn rắn, thứ này mời ngươi ăn.”

Lôi đội khẽ giật mình, sau đó cười ha ha, tiếp nhận xác cự giác mãng, trong tiếng cười này, dẫn theo Hứa Thanh, dần dần đi xa.

Cho đến khi bọn họ đi xa, âm thanh xôn xao sôi trào mới truyền ra từ bên trong đấu thú trường.

Mà trong không khí sục sôi này, trong xó xỉnh giữa đám người, có một ông lão mặc trường bào màu tím, một người trung niên giống như tôi tớ mặt không biểu cảm đi theo bên cạnh. Giữa mi tâm người trung niên này, có một đồ đằng ngôi sao năm cánh.

Bọn họ ngồi ở đó, rõ ràng dù là quần áo hay khí độ, đều không hợp với hoàn cảnh xung quanh, nhưng dường như không ai có thể nhìn thấy bọn họ tồn tại.

Cho dù là doanh chủ, trong mắt, cũng không có bóng dáng của bọn họ.

Ông lão kia sắc mặt hồng nhuận, trong mắt lại ẩn chứa lôi đình, phảng phất tản ra bên ngoài là có thể hủy diệt hết thảy, cả người cực kì bất phàm. Giờ phút này, hắn ngồi ở đó, nhìn thoáng qua bóng người đã đi xa của Hứa Thanh, không nhịn được bật cười.

“Thiếu niên này, thú vị.”

Trong doanh địa người nhặt rác, Lôi đội đi phía trước, Hứa Thanh ở phía sau, ánh nắng chói chang vẩy xuống đại địa, rơi trên người bọn họ.

Từ xa nhìn lại, một cao một thấp, một già một trẻ, lại mơ hồ có chút ý hòa hợp.

Dường như trong thế giới tàn khốc này, hòa hợp như vậy rất khó có được.

Lại có lẽ là xác mãng trong tay Lôi đội có uy hiếp, đến mức người đi đường xung quanh chưa từng đi đấu thú trường, sau khi khi nhìn đến, phần lớn không đến quấy rầy.

Hứa Thanh rất thích loại cảm giác này, dù là ăn rắn tiếp đó, hay là ánh nắng lướt nhẹ qua mặtgiờ phút này, đều khiến hắn cảm thấy ấm áp.

Rất dễ chịu, rất chờ mong.

Mà mỗi lần khi ánh mắt rơi vào xác mãng Lôi đội nắm lấy, nước bọt trong miệng hắn tiết ra càng nhiều.

Hắn cũng thích ăn rắn.

Nhà Lôi đội, ở khu vực tuyến giữa của doanh trại này.

So với phòng ốc gạch ngói ở khu vực tuyến trong, lều vải giản dị ở khu vực tuyến ngoài, phần lớn nơi ở của khu vực tuyến giữa là kết cấu gỗ đá, lại là ba gian phòng nhỏ xếp thành một hàng.

Mỗi một gian dù không phải quá lớn, nhưng lúc nhìn đến cũng tốt hơn quá nhiều so với khi Hứa Thanh ở tại khu ổ chuột.

Nhất là nơi ở của Lôi đội còn có một tiểu viện, điều này càng hiếm thấy hơn.

Giờ phút này đẩy cửa trúc viện ra, dưới sự quan sát và dò xét Hứa Thanh, Lôi đội xách xác mãng đi về hướng phòng cuối, tiện tay chỉ vào căn phòng nhỏ thứ hai.

“Tiểu hài, sau này ngươi cứ ở đây đi, chính ngươi làm quen trước một chút, một hồi nữa cơm xong rồi, ta gọi ngươi.”

Nói rồi, Lôi đội bèn tiến vào thiên phòng, không bao lâu đã có âm thanh chặt thịt truyền ra.

Hứa Thanh nuốt nước miếng, đầu tiên cẩn thận quan sát một phen trong khu nhà nhỏ này, sau đó đi vào căn phòng nhỏ thứ hai, bên trong có một cái giường, một bộ đệm chăn, một bộ bàn ghế, ngoài ra không có vật khác.

Mặt đất rất sạch sẽ, cái bàn cũng không có tro bụi, hiển nhiên thường xuyên được người lau sạch, mà đệm chăn rõ ràng cũng được giặt rất sạch sẽ, bên trên còn có hương vị đã được phơi nắng .

Hết thảy đều khiến Hứa Thanh rất thỏa mãn.

Hắn không thích phòng ốc lớn, hắn thích loại căn phòng nhỏ mình liếc một cái là có thể trông thấy tất cả, phảng phất có thể chiết xạ hết thảy trong đầu.

Như vậy càng làm cho hắn cảm thấy an toàn.

Thế là sau một phen tỉ mỉ kiểm tra, Hứa Thanh nhìn giường sạch sẽ, suy nghĩ rồi không qua đó, mà là trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Khoanh chân nhắm mắt, bắt đầu việc tu hành hôm nay.

Trong lúc tu hành, theo linh năng tràn vào, hắn bên tai còn truyền đến âm thanh dầu sôi lép bép trong phòng cuối dãy sát vách.

Rất nhanh, từng đợt hương khí đã men theo khe hở vách tường gỗ đá bay vào, tràn ngập phòng nhỏ, đồng thời cũng móc ra âm thanh réo rắt từng hồi trong bụng Hứa Thanh.

Rất thơm.

Yết hầu Hứa Thanh không tự chủ được bỗng nhúc nhích, mở mắt ra nhìn về phía phòng cuối dãy.