Chương 18: Mời ngươi ăn. (2)

Sau khi lồng sắt nhốt con cự giác mãng kia bị người mở ra, tiểu nữ hài run rẩy cắn răng, đang muốn đi qua từ bên cạnh Hứa Thanh, nghênh chiến trong tuyệt vọng.

Nhưng vào lúc này, Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.

“Chúng ta đổi một chút đi.”

Tiểu nữ hài sững sờ, không chờ nàng phản ứng lại, Hứa Thanh đã tự đổi thẻ trúc với nàng.

Sau khi rút đi thẻ trúc khắc tên cự giác mãng, hắn không để ý đến ánh mắt cảm kích của tiểu nữ hài, đi về phía cự giác mãng.

Theo hắn tiến vào, người nhặt rác đang xem bốn phía hiển nhiên đã nhìn thấy trình tự trước đó, giờ phút này tới tấp ồn ào.

Nhưng ngoài người đặt cược cho hắn và tiểu nữ hài, kẻ bên cạnh sẽ không đi để ý loại chuyện này, bọn họ sẽ không, doanh chủ cũng sẽ không, hết thảy đều là tự sinh tự diệt.

Bên trong đấu thú trường, Hứa Thanh bình tĩnh đi về hướng lồng sắt, cự giác mãng trong đó lạnh lùng âm hiểm nhìn Hứa Thanh, chậm rãi leo ra.

Khi thân thể tráng kiện nhô ra khỏi lồng sắt, vảy nó xẹt qua viền sắt của chiếc lồng, phát ra từng tiếng cọ xát chói tai.

Bản năng của động vật, làm nó phát hiện người thiếu niên trước mắt này, không giống con mồi ngày thường nó gặp phải cho lắm.

Cho nên sau khi bò ra, con cự giác mãng này không lập tức phát động công kích, mà quấn thân lại bên ngoài lồng sắt, đầu ngẩng lên thật cao, mang vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm Hứa Thanh đang không ngừng đến gần.

Một màn này, khiến người xem bốn phía nhao nhao cảm thấy hứng thú, âm thanh ồn ào cũng ít đi một chút.

Vẻ mặt Hứa Thanh như thường, hắn tới gần từng bước. Có lẽ hắn đã đi vào phạm vi công kích của cự giác mãng, cũng có lẽ bị khí tức của hắn kích thích, ý âm lãnh ngập tràn trong đồng tử dựng thẳng màu vàng của cự giác mãng trong khoảnh khắc, cái đuôi bỗng nhiên vừa đập lên mặt đất, truyền ra tiếng vang rền.

Trong tiếng vang này, thân thể nó càng mượn lực bất ngờ xông đến, miệng lớn mở to giữa không trung, lộ răng nhọn dữ tợn, càng tràn ra mùi tanh hôi khó ngửi, hướng về Hứa Thanh, gào thét mà đến, muốn cắn nuốt hắn.

Hứa Thanh híp mắt lại, lạnh lùng nhìn cự giác mãng nhanh chóng tới gần. Vào khoảnh khắc đối phương đến gần, thân thể của hắn nhoáng một cái tránh đi, không lựa chọn thừa cơ động thủ, càng không để ý tới đầu trăn to lớn xuyên thẳng qua bên người, mà mắt lộ ra mũi nhọn sắc bén, giống như thợ săn, quan sát chặt chẽ phần bụng của con mãng xà này.

Trong quan sát của hắn, cự giác mãng vồ hụt, miệng truyền ra gầm nhẹ, thân thể uốn éo. Ngay lập tức, cái đuôi của nó ở hậu phương bỗng nhiên hất lên, rít lên một tiếng chói tai, hung mãnh quất tới Hứa Thanh.

Bản năng đi săn, càng làm cho đầu con cự giác mãng này cưỡng ép chuyển hướng, cùng cái đuôi một trước một sau cong lại giống như một hình tròn sắp nối liền, lao thẳng đến Hứa Thanh, phảng phất muốn quấn lấy hắn.

Hứa Thanh im lặng, ánh mắt vẫn quan sát phần bụng của con cự giác mãng này, cho đến khi đuôi rắn tới gần, tay phải hắn bỗng nhiên nắm chặt, đánh ra một quyền trong khoảnh khắc đuôi rắn quất tới.

Ầm.

Hắn tu luyện Hải Sơn quyết, tuy chỉ là tầng một, nhưng gia trì mang đến cho nhục thân Hứa Thanh, vẫn không hề nhỏ. Giờ phút này đuôi rắn bị đánh, trực tiếp cuốn ngược lại, làm đầu đuôi không cách nào kết nối. Cự giác mãng rõ ràng có bị đau, nhưng chút đau xót này không nguy hiểm đến tính mạng, làm cho hung ý của nó phóng đại, mắt đỏ ngầu, cái đầu hung hăng đánh tới, cắn một phát về hướng Hứa Thanh.

Nhưng đôi mắt Hứa Thanh lại ngưng lại, tinh mang lấp lánh. Hắn rốt cuộc tìm được chỗ mình muốn tìm, giờ phút này thân thể cất bước, không lùi mà tiến tới, trực tiếp tiến gần sát khu vực chếch lên giữa thân thể cự giác mãng.

Tay phải nắm lại, dùng sức hung hăng đánh ra, một quyền, hai quyền, ba quyền...

Từng quyền đánh thẳng.

Lực trùng kích đến từ Hứa Thanh làm cự giác mãng không ngừng lui lại, gào thét mãnh liệt hơn, ý đồ quấn lấy Hứa Thanh, nhưng nắm đấm Hứa Thanh ẩn chứa sức mạnh bên trong, khiến cho đầu đuôi nó khó mà chạm nhau được.

Về phần bụng bị đánh, bởi vì vảy tương đối yếu, sau mấy quyền, lại bị Hứa Thanh đánh đến hơi vỡ vụn, máu chảy ra, tính bền dẻo bị hao tổn.

Mắt thấy như thế, không đợi con cự giác mãng này biến đổi thân hình, tia sắc lạnh lóe lên trong mắt Hứa Thanh.

Tay trái hắn lập tức rút ra chủy thủ cột vào bắp chân, trong hàn mang lấp lánh của chủy thủ, vô cùng mãnh liệt trực tiếp đâm vào trong huyết nhục cự giác mãng.

Trong nháy mắt phá vỡ mà vào, hung hăng đâm một phát thông suốt.

Máu văng khắp nơi, trong tiếng rít thê lương của cự giác mãng, phần bụng của nó bị cắt ra một vết thương nhìn thấy mà giật mình, lộ ra mật rắn bên trong thân thể.

Con rắn này rất lớn, nhưng hiển nhiên có biến dị, mật rắn rất nhỏ, giống như trứng gà.

Hứa Thanh không chần chờ chút nào, tay phải nâng lên, cắm thẳng một phát xâm nhập thân thể nó, bắt lấy mật rắn, dùng sức kéo ra. Trong tiếng gào thét thảm thiết của cự giác mãng, hắn xé sống mật rắn của nó ra.

Máu tươi phun ra, xối chảy đất cát.

Không nhìn những vết máu này, Hứa Thanh cầm mật rắn, mắt lộ ra mũi nhọn kỳ dị, ngay trước mặt người nhặt rác biểu cảm khác nhau bốn phía, trực tiếp đặt vào trong miệng, một ngụm nuốt luôn.

Trong lúc hắn bình tĩnh nuốt xuống, cự giác mãng bị xé sống mật, đau đến điên cuồng giãy dụa, gào thét thê lương, thân thể dùng sức đập mặt đất, nhấc lên bụi đất, như muốn phát tiết đau nhức kịch liệt.

Cái đầu càng mãnh liệt đánh về hướng Hứa Thanh, hai mắt đỏ lên lộ ra điên cuồng, miệng lớn mở ra đến cực hạn, phảng phất muốn triệt để thôn phệ Hứa Thanh.

Hứa Thanh mắt lạnh nhìn, trong nháy mắt đối phương tới gần, thân thể bỗng nhiên vọt lên. Sau khi lại tránh đi cái đầu đánh tới, thân thể đang ở giữa không trung, hắn vung tay phải lên, tăm sắt màu đen lập tức xuất hiện.

Trong lúc cúi đầu, sát cơ lóe lên trong mắt hắn, thân thể nặng nề trầm xuống phía dưới, mượn nhờ sức lực và tốc độ, còn có thể trọng của mình, làm lực xung kích của tăm sắt đạt đến cực hạn, hung hăng đâm tới theo khu vực trái tim con rắn này.