Chương 17: Mời ngươi ăn.

Nhìn thấy trong đó có hai con cự lang, một lớn một nhỏ, nhưng răng đều sắc bén, toàn thân đen nhánh, hai mắt lộ ra màu máu.

Càng có lượng lớn nước bọt nhỏ xuống từ khóe miệng nó, khi nhìn về phía năm người Hứa Thanh, đều lộ ra ý hung tàn.

Còn có một con gấu lông màu đỏ, cánh tay tráng kiện hơn cả đùi của người trưởng thành, biểu cảm tràn đầy vẻ táo bạo, không ngừng lay động lồng sắt.

Ba người nhặt rác nhấc nó đến, đều rất phí sức.

Về con hung thú cuối cùng bên trong lồng sắt, thì khí thế rõ ràng yếu hơn không ít.

Đó là một con vượn tay dài.

Toàn thân mọc đầy bọc mủ, như hơi chút đụng chạm đến thì sẽ nổ tung, nhất là nó giống như rất đau đớn, không ngừng va chạm lồng sắt, khiến cho mủ không ngừng vỡ ra, nhìn thấy mà giật mình.

Sự xuất hiện của bọn chúng khiến cho người xem bốn phía sôi trào lần nữa.

Sắc mặt hai người thiếu niên bên cạnh Hứa Thanh tái nhợt trong nháy mắt, trong mắt nữ hài kia cũng lộ vẻ cực độ hoảng sợ, dù là thanh niên vốn là người nhặt rác, giờ phút này rõ ràng cũng khẩn trương không ít.

“Sao lại là bốn con?” Hứa Thanh kinh ngạc, nhìn về phía lối đi nơi cửa gỗ rộng mở.

Ngay vào thời khắc hắn nhìn lại, bỗng nhiên bốn con hung thú đang gào thét giãy dụa kia, lại lập tức yên tĩnh lại, phảng phất như bị chấn nhiếp.

Cùng lúc đó, một cái lồng sắt to lớn gần như gấp đôi lồng giam của chúng nó, bị sáu người nhặt rác chậm rãi khiêng ra từ trong cánh cửa gỗ kia.

Theo lồng sắt xuất hiện, có người trong người xem bốn phía lập tức thốt ra tiếng hô kinh ngạc.

“Cự giác mãng!!”

“Lần này doanh chủ lại làm ra một con cự giác mãng, nhưng cũng thế, nghĩ đến trong mắt doanh chủ, đồ chơi này cũng không tính là vật có giá trị gì.”

“Đối với mấy tên oắt con này, đồ chơi này ai rút đến kẻ đó chết, cho dù là chúng ta gặp được ở dã ngoại, cũng cần hai người liều mạng mới có thể chém giết nó.”

Hung thú tồn tại bên trong lồng sắt kia, rõ ràng là một con mãng xà to lớn.

Kích thước thân thể của nó có thể so với eo của người trưởng thành, toàn thân xám đen mang ám văn. Cẩn thận đi nhìn ám văn kia, chúng dường như miêu tả từng đỉnh núi như sừng.

Nó không nhúc nhích cuộn trong lồng giam, cái đầu to lớn hơi nâng lên, đôi mắt dựng thẳng màu vàng ẩn chứa âm lãnh, nhìn ra bên ngoài.

Dưới ánh nhìn chăm chú của nó, dù là cự lang hay vượn tay dài, lại đều đang run rẩy.

Duy chỉ có con gấu đỏ kia, phát ra tiếng gầm nhẹ như bị kích thích, nhìn như đối kháng, nhưng trên thực tế thân thể nó cũng đang chậm rãi lui lại, cho đến khi lui đến rìa lồng giam.

“Tuyệt đối đừng rút đến, tuyệt đối đừng rút đến...”

Sau lưng Hứa Thanh, giờ phút này hai người thiếu niên kia đang run rẩy, đều thấp giọng cầu nguyện, trong mắt Hứa Thanh lại có tinh mang lóe lên.

Hắn biết con cự giác mãng này, lúc từng ở khu ổ chuột, hắn đã nhìn thấy có người trong thành đi săn mãng xà này, nhấc xác mãng về.

Lúc ấy, hắn cũng nghe thấy người có kinh nghiệm phong phú bên cạnh từng nói, con mãng xà này có sức lực rất lớn, một khi bị nó quấn quanh, cự mộc đều sẽ bị nó bẻ gãy, hơn nữa da mãng rất dày.

Nhưng thân thể vụng về, tốc độ tương đối không nhanh.

Mà gan của nó, có dược tính rất tốt, có thể hóa giải nhất định ô nhiễm trong thân thể, đồng thời thịt rắn cũng rất bổ dưỡng.

Nghĩ tới đây, đầu óc Hứa Thanh hiện ra lời Lôi đội từng nói, thích ăn rắn.

Mà rắn, khi còn bé, hắn đã từng bắt không ít, thế là hắn liếm môi một cái.

Mặt khác, càng tu hành, điểm dị hoá trên người hắn càng trở nên đen nhánh, hôm qua lúc tu luyện đều mơ hồ cảm giác hơi nhói nhói truyền đến.

Hứa Thanh suy nghĩ nếu có thể ăn gan mãng xà này, có lẽ sẽ hóa giải được rất nhiều.

Khi hắn ngóng nhìn chằm chằm cự giác mãng, đã bắt đầu rút thăm.

Người nhặt rác cầm năm thẻ trúc tới theo sự sắp xếp của tên râu ba chỏm, mỗi một thẻ trúc đều ghi chú tên hung thú cần vật lộn.

Thanh niên tiến lên rút thăm đầu tiên, sau khi nhìn thấy vật mình rút được, hắn rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó là hai người thiếu niên cùng tiểu nữ hài kia.

Hai thiếu niên cầu nguyện lúc trước, sau khi rút thẻ trúc, vẻ mặt đều hơi đắng chát, nhưng nữ hài kia nhìn thẻ trúc trong tay, đôi mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Con nàng rút trúng chính là cự giác mãng, mà thẻ trúc còn lại cuối cùng, là con sói con kia, đây rõ ràng là một con yếu nhất trong năm con hung thú.

Hứa Thanh cầm thẻ trúc, chân mày hơi nhíu lại, trầm ngâm.

Rất nhanh, sau khi người nhặt rác lui ra, những người thí luyện như bọn họ đều bị sắp xếp ở nơi hẻo lánh được rào chắn đơn giản. Trong tiếng reo hò của người xem trận chiến bốn phía, trận thí luyện đầu tiên bắt đầu.

Người được an bài ra sân, là một trong hai người thiếu niên.

Hắn run lẩy bẩy đi ra, hung thú đánh với hắn một trận, là con gấu đỏ tráng kiện kia.

Quá trình giao chiến rất nhanh, thiếu niên kia căn bản không phải là đối thủ của gấu đỏ, sau vài lần đối kháng miễn cưỡng, bị gấu đỏ kia nhào ngược lại, thân thể bị trực tiếp xé rách trong tuyệt vọng.

Máu tươi văng khắp nơi, nghênh đón sự sôi trào bốn phía, còn kèm theo tiếng chửi rủa hối hận.

Một màn này, trực tiếp doạ một thiếu niên khác đến thân thể run rẩy không ngừng, hắn vốn nên là người thứ hai ra sân, đột nhiên hô to muốn từ bỏ thí luyện.

Thế là trong tiếng xuỵt, Hứa Thanh nhìn thiếu niên này bị người nhặt rác mang đi, kết quả như thế nào, không cần nghĩ cũng biết.

Người thứ ba, là thanh niên vốn là người nhặt rác kia.

Hắn rút trúng con sói đen lớn hơn một chút kia, kinh nghiệm của người nhặt rác, khiến cho hắn tàn nhẫn vượt trên người bình thường.

Sau một trận vật lộn sinh tử kinh tâm động phách, hắn mang thương tích, thở hồng hộc chém giết con sói kia, trở thành người đầu tiên thành công trong lần thí luyện này.

Cửa lớn mở ra, hắn che ngực, tự do rời đi.

Người thứ tư... Thì là tiểu nữ hài.