Bởi vì doanh chủ của doanh trại này, nuôi nhốt dị hung thú rất khó lường, cho nên thí luyện thu hoạch được tư cách ở lại, chính là rút thăm trước mặt mọi người, vật lộn cùng hung thú mình rút trúng.
Hoặc là sống hoặc là chết, hai bên đều là con mồi.
Người sống, có thể mang đi chiến lợi phẩm, lại đạt được tư cách ở lại.
Người chết, hết thảy của mình đều sẽ thành đồ ăn chăn nuôi hung thú.
Mà mỗi một lần thí luyện cũng sẽ cử hành trong đấu thú trường này.
Đến lúc đó phần lớn người nhặt rác trong doanh địa đều mua vé vào cửa, đến đây quan sát một màn máu tanh này, thu hoạch được cảm giác sung sướng từ trong đó, đồng thời doanh chủ cũng biết mở đánh cược, dùng việc này để kiếm lời.
Trong thế giới tàn khốc này, mạng người rất không đáng tiền.
Nhưng nếu không có tư cách tiến vào thành trì, lại không thể tiến vào doanh trại, một mình sinh hoạt ở dã ngoại, nguy hiểm tử vong sẽ lớn hơn.
Đương nhiên khu ổ chuột cũng là một lựa chọn, nhưng hiển nhiên người có thể quyết định tiến vào doanh trại người nhặt rác, đáy lòng đều có chuyện xưa không thể không đến đây của mình.
Hứa Thanh vừa đả tọa, vừa lắng nghe.
Cho đến khi trong cuộc nói chuyện của bọn họ, nhắc đến chuyện Thần Linh mở mắt nhiều ngày trước, một thiếu niên bỗng nhiên mở miệng.
“Khi ta tới, nghe người ta nói, ngươi là người sống sót trong trận hạo kiếp kia à?”
Lời nói này mới thốt ra, Hứa Thanh chậm rãi mở mắt.
Khi nhìn lại, hắn mới chú ý tới, đối tượng trong lời nói của thiếu niên kia không phải mình, mà là tiểu nữ hài ở góc hẻo lánh kia.
Tiểu nữ hài run rẩy cả người, yên lặng gật đầu nhẹ.
Ánh mắt Hứa Thanh rơi vào trên thân nữ hài này.
Những người khác chỉ nghe nói, mà hắn đã trải qua hết thảy, cho nên hắn hiểu được sâu sắc, người có thể sống sót trong hạo kiếp, lại đến chỗ này, có lẽ cũng không phải yếu ớt và đơn giản như những gì mắt nhìn thấy được.
Như cũng chú ý tới ánh mắt của Hứa Thanh, tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh một lần nữa nhắm mắt, tiếp tục đả tọa, hắn muốn tranh thủ hết thảy thời gian đi tu luyện, đây là một chút căn bản để hắn có thể sống tốt.
Cứ như vậy, một đêm trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, kèm theo âm thanh lộn xộn và kêu gào bên ngoài, cửa phòng sắp hàng bị người từ bên ngoài đột nhiên đẩy ra.
Ánh nắng chiếu vào, bao trùm cả thân thể người nhặt rác đứng ở cửa ra vào. Khi cái bóng hắn rơi vào trong phòng ốc, bao phủ bóng người tiểu nữ hài trong góc hẻo lánh, có âm thanh lãnh đạm truyền đến.
“Thu thập một chút rồi đi theo ta, trò hay của các ngươi nên trình diễn rồi.”
“Rốt cục đợi được rồi.”
Thanh niên vốn là người nhặt rác trong phòng ốc, đứng dậy đầu tiên, cười đi tới, lên tiếng chào người ở cửa.
Hai người thiếu niên kia cũng vội vàng đi theo sau, Hứa Thanh là người đi ra ngoài thứ tư, về phần nữ hài kia, thì là người cuối cùng.
Người nhặt rác ở cửa dường như quen biết thanh niên kia, cười mắng vài câu, rồi không nhìn những người khác, dẫn theo thanh niên đi đến hướng đấu thú trường.
Càng tới gần, tiếng ầm ĩ, tiếng kêu gào, tiếng la lên liên tiếp càng ngày càng nhiều.
Cho đến sau khi đám người bọn họ bước vào đấu thú trường, tiếng vang bốn phía lập tức bùng nổ.
Có thể nhìn thấy trên ghế dài bốn phía đấu thú trường này, giờ phút này đã có hơn một trăm người tồn tại, có nam có nữ, giống như quần ma vờn quanh, cùng xem một hồi trò hay.
Giọng nói của bọn họ rất lớn, tiểu nữ hài đứng đó rõ ràng run lên, hai người thiếu niên kia cũng lộ ra sắc mặt trắng bệch.
Duy chỉ có thanh niên, đôi mắt có chút hưng phấn nhìn về phía khán đài.
Lại có Hứa Thanh, vẻ mặt hắn không có quá nhiều thay đổi. Hắn bắt đầu quan sát hoàn cảnh khu vực vật lộn bên trong đấu thú trường.
“Phạm vi không quá lớn, không thích hợp lôi kéo, không có công sự che chắn, không thích hợp tránh né.”
“Tấm ván gỗ xung quanh rất cao, không thích hợp dẫn nguy hiểm đến khán đài, nhưng tồn tại mấy chỗ cửa ngấn, như có lối đi riêng.”
“Cho nên... Hoặc là kéo dài thời gian, mượn tiếng hò hét của những người nhặt rác kia doạ sợ hung thú, tìm kiếm thời cơ xuất thủ, nhưng cũng có thể dẫn hung thú nổi giận, như vậy có thể tốc chiến tốc thắng, có lợi nhất.”
Khi Hứa Thanh đang quan sát hoàn cảnh khu vực vật lộn, theo âm thanh rầm rĩ trách móc trên ghế xem bốn phía, bên trong đấu thú trường, một đoàn người Hứa Thanh vừa mới đi qua cửa lớn. Ầm một tiếng, một cánh cửa gỗ to lớn rơi xuống.
Nặng nề nện lên mặt đất, nhấc lên bụi đất tung bay.
Âm thanh này, dường như thổi lên kèn lệnh, khiến cho người nhặt rác bốn phía càng thêm hưng phấn.
Hứa Thanh càng chú ý tới trên đỉnh chóp đài cao ngay phía trước, có một người trung niên mặc cẩm bào, cùng với một đám người, ngồi trên vị trí cao nhất.
Bởi vì khoảng cách khá xa, dáng vẻ hơi mơ hồ.
Nhưng hiển nhiên thân phận của người này không tầm thường.
Khoảng cách xa như vậy, Hứa Thanh đều có thể cảm nhận được dao động linh năng cực kì nồng đậm trên người đối phương, vượt qua tất cả những người hắn từng thấy.
Điều này khiến Hứa Thanh cảnh giác, đồng thời đáy lòng cũng có suy đoán, khả năng cao người này chính là doanh chủ của doanh trại này.
Bởi vì, Hứa Thanh nhìn thấy tên râu ba chỏm hôm qua đang khom người bên cạnh đối phương, như đang cẩn thận báo cáo.
Mà theo doanh chủ ngồi xuống, tên râu ba chỏm kia đứng trên đài cao, ra hiệu với phía dưới.
Rất nhanh biên giới đấu thú trường, lại có một cánh cửa gỗ mở ra. Không có cửa gỗ ngăn cản, từng hồi tiếng gầm gừ gào thét của hung thú, truyền ra càng thêm rõ ràng.
Theo âm thanh xuất hiện, là một đám người nhặt rác.
Bọn họ chia làm bốn tiểu đội, mỗi tiểu đội ba người, đều tự nhấc lên lồng sắt to lớn, từ từ đi ra.
Bên trong lồng sắt, hung thú gào thét, nhào vọt bốn phía, phảng phất muốn xé tan lồng giam.
Hứa Thanh nhanh chóng nhìn lại, đảo qua bốn cái lồng sắt này.