Hứa Thanh chú ý tới, sau khi những người ở đây nhìn thấy Lôi đội, vẻ mặt ai cũng lộ ra vẻ kính sợ, đa số có ánh mắt hiếu kì, quét về hướng mình.
Điều này khiến Hứa Thanh có càng nhiều suy đoán đối với thân phận của Lôi đội.
Cứ như vậy, vào thời điểm mặt trời lên cao, Hứa Thanh theo Lôi đội, đi vào mảnh bình nguyên dưới núi này, đi vào doanh trại người nhặt rác này.
Doanh trại không có tường thành, mặt đất cũng rất lộn xộn, bụi đất tung bay, lá khô và rác rưởi có thể thấy được ở khắp nơi, có chút cảm giác chướng khí mù mịt.
Mà dần đi tới, tiếng vang nghe thấy trên núi trước đó, cũng truyền vào trong tai Hứa Thanh rõ ràng hơn.
Đập vào mi mắt, ngoài từng gian kiến trúc giản dị, còn có đông đảo người nhặt rác kia.
Có kẻ khôi ngô cao lớn, ngang ngược vô cùng như Tàn Ngưu, có kẻ khô gầy như que củi, mắt chứa âm độc, có kẻ già nua phảng phất đã sắp không mở nổi mắt, lại như không ai dám trêu chọc.
Cũng có một số người thiếu niên giống như hắn, co lại trong góc, vô thần nhìn lên bầu trời.
Một phần trong đó đều là thân có tàn tật.
Trong này còn có không ít người, sau khi Hứa Thanh nhìn đến, đôi mắt hơi co lại một chút, khí tức trên thân những người kia làm hắn cảm nhận được dao động linh năng.
Người muôn hình muôn vẻ, có người đang mua bán, có người đánh nhau, có người thì nằm trên tảng đá lớn, tắm ánh nắng mặt trời.
Còn có một vài người kéo quần lên đi ra từ trong lều vải treo lông vũ tươi sáng, trên mặt lộ ra ý dâm tà.
Hứa Thanh đi theo Lôi đội vào doanh trại, trong mắt người ngoài, phảng phất như đi vào địa ngục.
Nhưng ngoài cảnh giác trong lòng, hắn không có gì khác thường, thậm chí mơ hồ còn có chút cảm giác quen thuộc.
“Quả thật rất giống khu ổ chuột.” Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng, ánh mắt đảo qua những lều vải treo lông vũ kia, nhìn đến hình như bên trong có bóng người trắng loá.
Thậm chí trong một lều vải, còn có phụ nhân trẻ tuổi quần áo hớ hênh đi ra, mang chút lười biếng, vẫy tay cười với Hứa Thanh.
“Đừng nhìn loạn.” Lôi đội liếc mắt nhìn Hứa Thanh.
“Ta biết ni đó là nơi nào.” Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đáp lại.
Nếp nhăn chồng chất trên mặt Lôi đội xuất hiện nét cười lặng lẽ, không nói gì, dẫn theo Hứa Thanh đi xuyên qua trong doanh địa, cho đến mục đích.
Đó là một kiến trúc làm bằng gỗ to lớn ở trung tâm doanh địa, thành hình khuyên, giống như một đấu thú trường.
Trên đường đi Hứa Thanh đều đang quan sát, trong đầu đã kết cấu hơn phân nửa địa đồ của doanh trại này.
Đây là thói quen của hắn, nhiều khi, quen thuộc đối với hoàn cảnh, thường thường có thể thay đổi một tình thế nguy cơ.
Giờ phút này, hắn ngẩng đầu nhìn kiến trúc giống như đấu thú trường trước mắt, chú ý tới bên trong trừ sân bãi to lớn ở vòng ngoài, vòng trong còn có rất nhiều ghế dài đơn giản.
Ngoài ra, còn có từng hồi tiếng gào thét của hung thú, truyền đến từ nội bộ kiến trúc này.
Bốn phía càng có một vài căn phòng riêng như lều gỗ, có mấy người nhặt rác quần áo rõ ràng sạch sẽ hơn một chút đang nói cười bên ngoài phòng riêng.
Theo Lôi đội đến, từ bên trong đấu thú trường này, một người trung niên gầy còm loạng choạng đi ra rất nhanh.
Người này mặc trường sam khác với người nhặt rác, có ba chòm râu trên mặt, trên thân cũng có dao động linh năng, đi tới kéo một cái rất qua loa, quét mắt nhìn Hứa Thanh, lại nhìn về phía Lôi đội.
“Người mới à?”
“Đã biết được quy củ.” Lôi đội chậm rãi mở miệng.
“Tên là gì?” Râu ba chỏm tùy ý hỏi.
“Một tiểu thí hài, nào có tên là gì, cứ gọi là tiểu hài đi.” Lôi đội từ tốn nói.
“Vậy thì đi theo ta đi, tiểu hài, ngươi rất may mắn, trước ngươi đã có mấy người rồi, ngày mai gần như có thể mở màn.”
Râu ba chỏm hà hơi một cái, quay người đi đến hướng phòng sắp hàng.
Hứa Thanh nhìn Lôi đội.
“Đi thôi, ngày mai ta tới đón ngươi.” Lôi đội nhìn thoáng qua Hứa Thanh, đôi mắt mang một chút mong đợi.
Hứa Thanh nhìn Lôi đội thật sâu, nhẹ gật đầu, không nói chuyện, cất bước đi theo sau lưng râu ba chỏm.
Cho đến trước phòng sắp hàng, râu ba chỏm kia bàn giao vài câu với người nhặt rác bên cạnh, rồi quay người rời đi.
Mà Hứa Thanh cũng được an bài tiến trong phòng sắp hàng, cũng được cho biết không được cho phép, thì không được ra ngoài.
Khoảnh khắc bước vào phòng sắp hàng này, Hứa Thanh nhìn thấy bốn ánh mắt không cùng vị trí trong phòng, hội tụ ở chỗ mình.
Đó là ba người thiếu niên cùng tuổi với hắn và một thanh niên, ba nam một nữ.
Hai người thiếu niên hình như lớn hơn hắn vài tuổi, giờ phút này quét mắt qua Hứa Thanh, dò xét một phen rồi không để ý nữa.
Về phần nữ hài kia, tuổi tác nhỏ hơn Hứa Thanh một chút, núp trong một góc, trên mặt có một vết sẹo cực lớn.
Nàng khẩn trương cảnh giác nhìn hết thảy bốn phía, bao gồm ba người trước đó, cũng bao gồm Hứa Thanh mới tới.
Về phần người thanh niên lớn tuổi nhất nơi này, dường như vốn là người nhặt rác, bây giờ chỉ đổi doanh trại.
Cho nên sau khi nhìn đến Hứa Thanh, khóe miệng của hắn cong lên, có chút xem thường, dời ánh mắt đi chỗ khác, mang tính xâm lược, nhìn chăm chú về nữ hài trong góc hẻo lánh, liếm môi một cái.
Nhưng hiển nhiên hắn không chính thức thu hoạch được quyền cư ngụ ở doanh trại, hiện tại cũng không dám làm càn ngay.
Hứa Thanh không để ý tới bọn họ, tìm một chỗ gần cửa, khoanh chân nhắm mắt, yên lặng đả tọa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, có lẽ bởi vì nguyên nhân Hứa Thanh đến quá yên tĩnh, dần dần ngoài tiểu nữ hài ra, ba người trong phòng sắp hàng đều xem nhẹ hắn, nói chuyện với nhau.
Ngôn từ của hai người thiếu niên trong số đó, rõ ràng có ý lấy lòng thanh niên.
Nội dung trò chuyện, phần lớn cũng liên quan đến cuộc thí luyện lần này.
Thông qua cuộc nói chuyện của bọn họ, Hứa Thanh biết được cứ cách một khoảng thời gian, sau khi tích lũy đầy đủ số người muốn có được tư cách ở lại, doanh trại này sẽ tiến hành một lần thí luyện.
Quy tắc thí luyện rất đơn giản.