Chương 956: Linh Vọng!

“... Tà Thần Athena, con mồi của ta, ngươi vẫn còn chưa tìm được thứ ngươi muốn sao? Ta đã sắp đợi không được rồi!”

Trong một thư viện bỏ hoang nằm trong một con hẻm lớn của huyện Meguro, Aobadai thành phố Tokyo, một ông lão tóc trắng đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa của mình. Đây là cứ điểm mà người hầu chết của ông lão đã chuẩn bị, hiện giờ nó cũng là đại bản doanh mà ông lão đã chọn để đóng đô ở Tokyo.

Là campione xưa nhất và đáng sợ nhất của Châu Âu, hung danh và địa vị của ông lão tóc trắng này, chỉ cần nói ra thì tuyệt đối sẽ khiến cho bất cứ chú thuật sư nào cũng đều phải khiếp đảm. Tên của ông lão là Sacha • Dejanstahl • Voban, thế nhưng nếu so với tên thật thì trong giới chú thuật, ông lão có một danh xưng nổi tiếng hơn và cũng thường dùng hơn, nó là nỗi khiếp đảm và cũng là cơn ác mộng của hầu hết những người biết đến: Voban hầu tước.

Mặc dù được gọi là hầu tước, thế nhưng ông lão lại không phải là một người được sinh trong gia đình quý tộc, mà ngược lại vào thuở bé, gia cảnh của ông lão thật sự rất thấp kém và bần hàn. Sở dĩ về sau ông có tước hiệu này là vì ông đã từng tập kích một vị lãnh chúa có cấp bậc hầu tước gần nơi ông ở để cướp lấy tước vị và lãnh thổ của vị lãnh chúa đó, thế nên về sau ông mới được gọi là hầu tước Voban.

Tất nhiên, hiện giờ thì chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, từ khi ông lão trở thành Campione thì tước vị hầu tước cũng chỉ còn là một tên gọi quen thuộc đối với ông lão mà thôi.

Lúc này, hầu tước Voban đã tới thủ đô Tokyo của đảo quốc cực đông (Japan). Sở dĩ ông tới nơi này là vì muốn hoàn thành hai mục tiêu không muốn bị người khác biết tới: Đi săn và đào tạo hậu tự (bề tôi) cho mình.

Đầu tiên nói về việc đi săn. Đây là mục tiêu chính của hầu tước Voban khi tới Tokyo, nguyên nhân là vì con mồi mà hầu tước Voban vẫn luôn nhắm tới, Dị Thần Athena, đã tới mảnh đất này vì muốn tìm lại Gorgoneion. Chờ đợi vị nữ thần vĩ đại cổ xưa này trở về với tư thái hùng mạnh nhất của mình rồi săn giết, đây là mục đích chính của hầu tước Voban.

Về mục tiêu thứ hai là đào tạo hậu tự: Hầu tước Voban muốn cử hành nghi thức triệu hồi Heretic God để cho một ‘thuộc hạ’ hiện giờ của mình, thần đồng Liliana • Kranjcar của Milan, có cơ hội giết chết Dị Thần và trở thành campione thứ XI của thế giới. Mặc dù nói là trong chuyện này, ông cũng có mục đích riêng của bản thân, thế nhưng nguyên nhân chính khiến mục tiêu này nảy sinh là vì dã tâm và lòng tự tôn của ông đã bị tác động bởi một vị vua khác, vị vua thần bí nhất của thế giới hiện giờ, Đọa Thiên Vương.

Tại sao hắn có thể đào tạo cho kỵ sĩ và miko thiếp thân của mình trở thành Campione!? Tại sao hắn có thể khiến cho người hầu của mình trở thành campione xong vẫn cam tâm tình nguyện trở thành người hầu của mình? Khiến cho một campione đương thế trở thành thuộc hạ, ngay cả người to gan lớn mật như hầu tước Voban cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc này.

Có thể khiến cho một vị vua trở thành thuộc hạ, hơn nữa hoàn toàn nghe lệnh mà không phải là ‘nghe điều không nghe tuyên’, điều đó cũng đồng nghĩa rằng người làm được việc này phải là vua trong các vua, tức là Đế Hoàng, là Chí Tôn, là Chân Vương chí cao vô thượng. Là một trong hai campione xưa nhất của thế giới hiện nay và cũng là một người vô cùng có dã tâm, hầu tước Voban tuyệt đối không cho phép ở trên đầu mình có một tồn tại vô thượng ngự trị như vậy, vì thế ông quyết định là mình cũng phải leo lên vị trí đó.

Sở dĩ nói là ‘cũng phải leo lên’ mà không phải là ‘đạp đổ’ đối phương để trở thành Đế Vương duy nhất của thế giới, đó là bởi vì hầu tước Voban là một người tự tin, sáng suốt nhưng cẩn thận.

Mặc dù là một vị bạo chúa vô cùng hung tàn, thế nhưng có một việc không thể chối được, đó là lòng dạ, dã tâm và bản lãnh của hầu tước Voban rất lớn, ông biết rằng thế giới sẽ không chuyển động quanh bất cứ người nào, muốn thế giới chuyển động quanh mình, vậy thì phải tự mình cố gắng làm điều đó. Vì thế, khi ông biết được Đọa Thiên Vương có bản lĩnh đào tạo ra ‘vua’ để làm kỵ sĩ cho bản thân, điều đầu tiên ông cảm thấy không phải là ghen ghét hay tức giận, điều ông cảm thấy chính là bất ngờ, bất ngờ vì có người có thể nghĩ tới và làm được việc mà mình không nghĩ tới, do đó ông quyết định ‘noi gương’ đối phương, ông muốn đào tạo ra một vị vua làm thuộc hạ cho mình. Ông tự tin rằng mình có đủ bản lãnh để làm được điều đó, nên ông đã chọn một đối tượng mình ưng ý là Liliana • Kranjcar để đào tạo thành ‘vương giả bộ hạ’.

Thế nhưng nói là cẩn thận là bởi vì mặc dù hầu tước Voban rất tự tin, thế nhưng ông phải là kẻ ngu xuẩn, ông biết được vấn đề cốt lõi ở đây là gì. Muốn trở thành một vị đế hoàng, điều đầu tiên cần có tuyệt đối phải là bản lãnh, không có bản lãnh thì sao có thể trở thành đế hoàng trong cái thế giới cường giả vi tôn này? Vì thế ông sẽ không xem thường người có thể trở thành vị hoàng đế đầu tiên của thế giới là Lord Samele. Mặc dù ông không sợ đối phương, thế nhưng ông sẽ không bắt đầu một cuộc chiến mà không có chuẩn bị trước, cho nên mục tiêu chính của ông ngay từ đầu vẫn luôn là săn giết nữ thần Athena, còn việc đào tạo một vương giả bộ hạ đối với hầu tước Voban chỉ là việc thứ yếu.

Chỉ cần có thể cướp được quyền năng và sức mạnh đến từ nữ thần tam vị nhất thể Athena, hầu tước Voban tự tin là mình có thế trấn áp, thậm chí là nghiền nát tất cả campione hiện có của thế giới, kể cả túc địch của ông là giáo chủ Luo Hao của Ngũ Ngục Thánh Giáo và vị vua thần bí Lord Samele kia. Lúc đó thì việc nhận một vị vua trở thành thuộc hạ cũng chẳng phải là việc khó khăn gì. Hầu tước Voban vẫn còn chưa lú lẫn đến mức lẫn lộn đầu đuôi.

Chỉ là hiện giờ, mọi việc lại không diễn ra theo như dự tính của hầu tước. Vốn dĩ, theo kế hoạch của hầu tước Voban, Athena vốn phải lấy lại con rắn xưa của mình rất dễ dàng, ngay khi Athena lấy con rắn xưa Gorgoneion của mình về được rồi thì vị nữ thần này sẽ lập tức khôi phục lại tư thái tam vị nhất thể, khi đó thì ông có thể dùng thủ đoạn lôi đình để lập tức săn giết rồi cướp lấy quyền năng. Thế nhưng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, Athena vẫn không tìm được Gorgoneion, mà không chỉ có Athena, thậm chí cả những người hầu chết mà hầu tước phái ra để tìm Gorgoneion vẫn không đưa lại kết quả. Điều này khiến hầu tước Voban cảm thấy rất là tức giận.

Hiện giờ, thời điểm sắp xếp của các ngôi sao đã sắp tới gần, nếu như bỏ qua cơ hội lần này, hầu tước Voban sẽ phải chờ thêm mười năm, thậm chí là vài chục năm mới có thể chờ tới thời điểm thích hợp tiếp theo để cử hành nghi thức triệu hồi Heretic God. Trước chưa nói tới thời gian chờ đợi, chỉ nói riêng việc nguồn linh khí mà ông đã phải tốn bao nhiêu năm để tích góp không thể chờ được lâu như vậy cũng đã quyết định rằng hầu tước không thể bỏ qua cơ hội đêm nay nếu ông còn muốn kêu gọi Dị Thần giáng lâm.

Vì vậy thì hiện giờ, hầu tước chỉ còn có hai phương án để lựa chọn: Một là bỏ qua nghi thức và săn giết Dị Thần Athena vẫn còn chưa phục hồi hoàn chỉnh, hai là bỏ qua cho việc săn giết mà tập trung vào việc cử hành nghi thức triệu hoán Dị Thần. Hai lựa chọn như vậy, không cần phải do dự, hầu tước Voban quyết đoán lựa chọn phương án hai. Nếu phải giải thích nguyên nhân tại sao thì đó là bởi vì săn giết một Athena còn chưa phục hồi hoàn toàn chẳng có ích lợi gì. Cho dù ông có giết được Athena thì thứ ông chiếm được cũng chẳng phải là thứ hữu dụng gì, ông sẽ không vì hạt vừng mà bỏ qua trái dưa dấu.

Hiện tại, kế hoạch tốt nhất mà hầu tước có thể nghĩ ra được lúc này đó là tiếp tục cử hành nghi thức triệu hoán, sau đó chờ đợi xem Dị Thần được triệu hoán đến là ai. Nếu như là một thần linh hùng mạnh, vậy thì hầu tước Voban sẽ tự mình tiêu diệt để cướp lấy quyền năng, còn nếu hư là một thần linh yếu đuối, vậy thì giao cho Liliana. Đây là quyết định lúc này của hầu tước!

“Thật đúng là vô tích sự! Lãng phí không biết bao nhiêu là linh khí của ta...” Hầu tước nghĩ tới nguồn linh khí địa mạch mà mình đã phải mất công thu góp được đã bị lãng phí hơn một nửa trên đường vận chuyển thì tức giận mắng.

Sở dĩ hầu tước nói như vậy là vì linh khí địa mạch mà hầu tước thu góp được không phải là linh khí đến từ địa mạch của Nhật Bản, linh khí địa mạch ông thu góp được là linh khí ông đã phải thu thập và tích trữ từ rất lâu khi ông còn ở Đông Âu suốt mấy năm qua. Hôm nay, vì muốn có đủ linh khí để cử hành nghi thức, ông đã phải chuyển dời nguồn linh khí địa mạch mình thu thập được từ Đông Âu tới đây, và phương thức vận chuyển duy nhất đó chính là tế tự.

Thế nhưng ở đây là Nhật Bản, hầu như cách Đông Âu gần nửa vòng trái đất, cho dù trong số những người hầu chết của hầu tước có rất nhiều tế tự hùng mạnh và hầu tước cũng tự mình ra tay để hỗ trợ thì việc vận chuyển một nguồn linh khí từ trong địa mạch của Đông Âu sang Nhật bản vẫn là quá khó. Cuối cùng, dù rất khó chịu thì hầu tước Voban vẫn phải chấp nhận việc lãng phí hơn một nửa nguồn linh khí mình có được để chuyển chúng tới Nhật Bản.

Thực ra thì nếu muốn không lãng phí thì hầu tước hoàn toàn có thể trở về Đông Âu để cử hành nghi thức triệu hoán. Chỉ là hiện giờ Athena đang ở Nhật Bản, hầu tước không dám chắc được là nếu như mình trở về thì trong quãng thời gian mình không có mặt, liệu Athena có hoàn toàn thức tỉnh hay không, nếu như không thức tỉnh thì còn tốt, nếu thức tỉnh mà bị campione khác nẫng tay trên thì ông tuyệt đối sẽ tức đến ói máu mất. Chuyện xảy ra bốn năm trước chỉ diễn ra một lần đã là quá đủ đối với ông rồi.

“Đành vậy! Cùng lắm thì dùng chú lực trên người đám nô bộc để bổ sung cũng không tệ!”

Thông qua quyền năng của mình, hầu tước có thể biến những tồn tại từng bị mình giết chết thành những người hầu chết nghe lệnh của bản thân, hơn nữa còn có thể kế thừa hoàn mỹ năng lực của bản thân khi còn sống, vì thế trong số những người hầu chết của hầu trước, có không ít người rất có ưu thế về trữ lượng chú lực, dùng để thay thế phần linh lực bị thiếu theo dự tính cũng là một lựa chọn không tồi.

“Được rồi, tiếp đó... Hả? Tới rồi sao?” Tiếng gõ cửa vang lên, cô gái tóc bạc được hầu tước xem trọng đã trở về và mang theo miko dùng để thực hiện nghi thức triệu hoán như hầu tước mong muốn.

“Vào đi!”

Kỵ sĩ có mái tóc màu bạc được buộc thành đuôi ngựa mở cửa bước vào, ở phía sau cô là một cô gái có mái tóc màu trà mặc bộ đồ chính thống của miko.

“Hầu tước, đây là hime-miko ngài muốn tìm!”

“Lâu không gặp, miko miền viễn đông —— nếu vậy, tên của cô gái này là gì, Kranjcar?”

Nghe được câu hỏi của hầu tước, cô gái tóc bạc dùng vẻ mặt vô cảm và nghiêm túc để trả lời: “Là Mariya Yuri, hầu tước!”

“Vậy sao? Nếu ngoan ngoãn, vậy thì ta không cần phải tốn sức. Thực lòng, ta thích chiến tranh, cũng ưa thích hoành hành bạo ngược và cướp bóc, vì thế, hỡi miko có tên Mariya, từ giờ trở đi, cô trở thành một trong những tài sản mà ta sở hữu. Từ giờ cô sẽ phải nghe lệnh của ta, hiểu chưa?”

Đôi tà nhãn màu bích lục tựa như dã thú của hầu tước lóe lên những tia sáng quỷ dị và bắn về phía miko, điều này khiến cho thần sắc của miko nhu nhược trở nên càng thêm run rẩy và sợ hãi.

“Lần trước khi mời các cô đến gặp ta là ở Áo, mới đó mà đã bốn năm rồi. Thật khiến cho người ta hoài niệm.” Nhìn thấy thần sắc đầy sợ hãi của miko, hầu tước hài lòng mà híp mắt lại rồi nói, “Lúc đó ta thật sự rất nhàm chán, sống quá lâu mà không có việc để làm quả thật là một cực hình, vì thế ta mới dự định thực hiện một buổi đi săn mà lâu rồi ta chưa làm để giải trí, thế nhưng, Heretic God ta muốn săn giết lại bị Salvatore cướp mất.”

Sự phẫn nộ của hầu tước khiến cho cả hai cô gái đang có mặt đều run rẩy, thế nhưng rất nhanh, hầu tước Voban lại trở về với điệu bộ quý tộc thường thấy của mình.

“Cho nên lúc này, ta lại muốn khiêu chiến việc mà ta đã không thể hoàn thành vào bốn năm trước. Cũng giống như lúc đó, ta lại cần sự hiệp trợ của cô ——”

“Nghi... Nghi thức kêu gọi Heretic God?!” Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng miko tóc màu trà vẫn cảm thấy sự bất an tràn ngập trong tim, cô sợ hãi.

“Đúng vậy! Nếu thế thì... Lựa chọn của cô là gì, miko?”

Đôi tà nhãn của ma vương bắn ra những tia hào quang màu xanh lục khiến miko cảm thấy không rét mà run. Thế nhưng, ngay cả miko và hầu tước Voban cũng đều không biết rằng, ngay lúc này, chiếc nhẫn màu trà ẩn dưới lớp áo của miko đã bắt đầu hơi le lói, nó bắt đầu giải phóng ra những tia sáng và nhiệt độ nhàn nhạt như đang chuẩn bị cho điều gì.

“Tôi sẽ tự kết liễu.”

“Ha ha ha! Lựa chọn rất thẳng thắn và quyết đoán, thế nhưng lại rất ngu xuẩn.”

Tiếng cười giễu cợt vang lên, ngay sau đó, trong khu vực bóng tối của căn phòng, một vài bóng người chợt ngưng hình, trên cơ thể họ tỏa ra những luồng khí âm u và lạnh lẽo.

Trên người mặc những bộ áo giáp rách nát, đầu đội mũ bảo vệ, tay giơ cao những thanh kiếm, đây là những kỵ sĩ chết. Gương mặt trắng bệnh vô cảm, cơ thể cứng ngắc và phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt khi chuyển động, đôi mặt trống rỗng vô hồn.

“—— đây, đây là...”

“Như cô đang thấy, đây là một trong những quyền năng của ta. Biến những kẻ dám thách thức và bị chết dưới tay ta thành những tôi tớ vĩnh viễn trung thành với mình. Thiên tư hiếm có mà cô đang sở hữu, không biết là sau khi biến thành kẻ chết thì liệu có còn giữ lại được hay không?”

Người hầu chết, một trong những quyền năng đáng sợ nhất của hầu tước Voban.

Sau khi nhận được lời nhắc nhở đến từ hầu tước, miko bỗng nhiên nhắm mắt lại và bắt đầu minh tưởng, linh vọng bắt đầu mở ra.

“... Thần linh có thể ban cho kẻ chết được sống lại —— thân thể xé nứt được chữa trị, sinh mệnh đã chết được thu hồi, hàng lâm nơi địa ngục.”

Giọng nói trong trẻo nhưng mờ ảo, từng thông tin một dần được thốt ra từ trong miệng của miko.

“Hả?”

Dường như thấy được điều gì đó thú vị, hầu tước Voban không ngăn cản mà chờ đợi và nhìn miko thực hiện linh vọng ngay trước mặt mình.

“... Trên làn da màu xanh biếc... Băng bó... Mang theo vương miện trên đầu...”

“Nhìn thấy không? Nếu vậy thì cho phép cô nói xem đó là quyền năng ta đã cướp được từ vị thần nào.”

“Vị thần thống trị thế giới người chết của Ai Cập, Osiris!”

Năng lực linh vọng đã cộng hưởng với thần linh nhờ tâm lực mạnh mẽ và gợi ra ngôn linh.

Lời nói kết hợp với từ ngữ thần thánh mà thốt ra tên của vị thần. Đây là năng lực chỉ có những miko cực trí mới có.

“Thật là không thể xem thường, chọn cô quả nhiên là điều đúng đắn. Nếu thế thì, giờ cô hãy chuẩn bị đi, hội trường dùng để thực hiện nghi thức đã được chuẩn bị sẵn sàng. Lúc 0 giờ đêm nay, nghi thức dùng để kêu gọi heretic god sẽ được cử hành ngay tại nơi này.”

“Sao cơ!? Thưa hầu tước, phải chăng thời gian có phần quá gấp? Hơn nữa tại sao lại phải chọn nơi đây?”

Sự khiếp sợ và ngạc nhiên của thiếu nữ không làm cho hầu tước có bất kỳ dao động nào.

“Việc này không thể chậm trễ, có thể sớm trở thành campione chẳng phải cũng là nguyện vọng lúc trước và hiện giờ của cô sao, Kranjcar?”

“Trở... Trở thành campione?” Miko dùng ánh mắt bất khả tư nghị để nhìn chằm chằm về phía bạn của mình là nữ kỵ sĩ tóc bạc, thế nhưng đổi lại chỉ là gương mặt nghiêng về một bên khác để né tránh.

“Thế nhưng...”

“Được rồi! Chớ có nhiều lời! Hãy đi và chuẩn bị cho chính mình đi! Ngay khi việc trạm trổ và chuẩn bị cho nghi thức hoàn tất thì hãy tới đây, và đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, cả hai người. Sẽ không ai có thể trốn khỏi tay ta ngay trên đất của ta, hãy nhớ lấy điều đó.”

Vị ma vương già ra lệnh. Tối nay sẽ là một đêm điên cuồng. Strauss