Chương 955: Khai Mạc!!

Mặc trên người một chiếc áo len mỏng màu nhạt, một chiếc váy ngắn màu sáng cùng với áo lót dài quá gối, cô bé nhìn xuống thành phố trước mắt. Đây là một cô bé với vẻ mặt dửng dưng, trên đầu cô đang đội một chiếc mũ có những đường tuyến màu xanh nhạt. Ở rìa chiếc mũ, có thể thấy được những sợi tóc màu bạc ngắn đang khẽ đung đưa theo những làn gió.

Cơn gió đêm đầu thu khẽ phất qua những sợi tóc bạc khiến chúng càng thêm lấp lánh dưới ánh trăng bạc của bầu trời đêm.

Tựa như đã hoàn toàn hòa lẫn một cách hoàn mỹ vào trong đêm tối, cô bé lẳng lặng đứng trên đỉnh của tháp Tokyo. Đôi mắt yêu dị nhưng thuần túy tưởng chừng như có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ của cô bé chợt quét qua toàn bộ cảnh sắc của thành phố, gương mặt nhỏ nhắn nhưng tinh xảo đến tận cùng của cô bé không có chút biểu cảm nào. Cô bé than nhẹ:

“... Ai vậy? Là ai đang cản bước ta tìm về con rắn cổ xưa?”

Giọng nói thanh thúy mà u cổ chợt vang lên trong bầu trời đêm, theo những cơn gió nhẹ cuốn về nơi xa nào đó.

“Gorgoneion mà ta tìm kiếm, vật bảo hộ mà ta từng sở hữu, sự khao khát đau nhói mà ta cảm nhận- Hỡi con rắn cổ xưa!”

Bản ca dao cổ xưa lại một lần nữa vang lên từ miệng của cô bé.

“Gorgoneion mà ta tìm kiếm, hỡi con rắn, hãy ban cho ta, một Dị Thần, sức mạnh cổ xưa.”

“Gorgoneion mà ta tìm kiếm, không một ai, có thể cản bước chân ta, đến với con rắn mà ta kiếm tìm.”

“Gorgoneion mà ta tìm kiếm. Hỡi con rắn xưa, nguyện ngươi chỉ dẫn cho nữ hoàng dị thần tìm tới ngươi, và một lần nữa trao cho ta bóng tối, sự hiểu biết của cả trái đất và bầu trời!”

Lúc này, trong đêm tối, bỗng nhiên xuất hiện vô sô đôi mắt có đồng tử màu vàng. Một đôi, hai đôi, 10 đôi... Càng ngày càng nhiều, những đôi mắt như có thể nhìn xuyên thấu cả màn đêm cứ lần lượt hiện lên, chúng quay về mọi hướng và càn quét. Chuyển động! Tìm kiếm! Chúng muốn tìm ra thần khí đang bị phong ấn của cô bé, loài rắn cổ xưa có khắc huy ấn tượng trưng cho địa vị ba trong một của nữ vương cổ.

“Gorgoneion mà ta tìm kiếm! Trừ ta, không ai có thể sở hữu ngươi, không ai có thể khiến ngươi bị trói buộc. Hỡi con rắn, hãy chỉ cho ta biết phương hướng chính xác đi.”

Theo tiếng ca của cô bé, những cặp mắt trong đêm tối chuyển động càng lúc càng lẹ hơn, càng lúc càng sắc bén.

Trên trời, dưới đất, lòng đất, biển sâu, không có bất cứ nơi nào bị bỏ qua, không có bất cứ nơi nào có thể ẩn núp dưới cái nhìn của những ‘đôi mắt thần’ này.

Thế nhưng, không có!

Không có! Không có! Không có!... Không thể ‘nhìn thấy’ thứ cô muốn tìm ở bất cứ nơi nào, nó đã hoàn toàn biến mất.

Gorgoneion, thứ cô muốn tìm, thứ cô khát vọng dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

“Gorgoneion mà ta tìm kiếm, hỡi con rắn, không ai có thể che giấu ngươi khỏi đôi mắt ta. Hãy mở ra, hỡi dấu hiệu ẩn trong đêm tối. Cánh cửa Minh phủ đã mở ra vì ngươi, giờ hãy chỉ đường cho thiếp thân đến nơi thiếp thân muốn tìm.”

Bầu trời dường như trở nên càng thêm tăm tối, ánh sao đã không còn linh lung mà bắt đầu bị che phủ trong bóng mờ.

Thay vào đó, những {đôi mắt thần tỏa ra ánh kim quang dần hiện lên và che kín cả bầu trời đêm.

Tìm kiếm, lại một lần nữa tìm kiếm.

Chỉ cần một tia liên hệ cuối cùng không biến mất, vậy thì không ai trên thế giới này có thể phá hư con rắn cổ xưa.

Thế nhưng, dù liên hệ không mất đi, thế nhưng phương hướng đã không có. Một tia liên quan cuối cùng không đủ để cô có thể biết được thứ mình muốn tìm đang ở nơi nào.

Nó đã hoàn toàn mất đi tung tích. Bất luận từ phương hướng nào cũng đều không thể cảm nhận được sự chỉ dẫn đến từ con rắn cổ xưa.

Trong lòng bắt đầu lo lắng, đó là phong ấn duy nhất có thể khiến cô khôi phục lại tư thái chính thức của mình, nó là ký ức và bản chất bị đánh mất của cô.

Vì truy tìm nó, cô đã bỏ qua cả thần thoại; Vì truy tìm nó, cô đã vượt qua những rặng núi vô cùng vô tận; Vì truy tìm nó, cô đã vượt qua biển cả mênh mông; Vì truy tìm nó, cô đã chấp nhận sinh mệnh vĩnh hằng của mình bước vào dòng luân hồi mãi mãi.

Giờ, khi nó đã ở gần trong gang tấc, nó lại mất đi ngay trước mắt cô.

Đôi mắt không chút rung động của cô bắt đầu nổi lên những gợn sóng, gương mặt nhỏ tinh xảo vốn không chút biểu cảm cũng bắt đầu động dung.

“Gorgoneion mà ta tìm kiếm, hỡi con rắn cổ xưa! Vì thời khắc sống lại đã chờ đợi từ lâu, bỏ qua những trở ngại vô cùng vô tân, hãy hiện ra trước mắt của thiếp thân, thiếp thân là chủ nhân duy nhất của ngươi.”

Bóng tối lại một lần nữa khuếch tán, toàn bộ bầu trời đều đã không còn một tia sáng nào.

Tìm tòi! Lần lượt từng lần một, từng tấc một. Không có bất cứ nơi nào bị bỏ qua.

Cô không ngừng nghỉ, kiên nhẫn tìm kiếm lấy từng chút một, từng chút một; Sẽ không có bất cứ dấu hiệu nào của con rắn có thể bị cô bỏ qua.

Thế nhưng, {thần nhãn đã lạc mất phương hướng, thần niệm cũng không biết phải chỉ dẫn cô đi về đâu. Kẻ nắm giữ lấy bóng tối như cô, giờ đã bị cuốn vào trong vòng xoáy mịt mờ của bóng tối.

Gió đêm bắt đầu nổi lên để diễn tả sự phẫn nộ của thần. Trên mảnh đất này, đang có kẻ muốn che giấu đôi mắt của cô, hắn đang cố kềm nén tư thái mà cô khao khát lấy lại. Nếu vậy, dù phải phá hủy toàn bộ mảnh đất này, cô cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tìm ra kẻ đó.

Thế nhưng, ngay thời khắc sự phẫn nộ của cô muốn trút xuống thành phố thì bỗng nhiên, một luồng hơi thở chợt lóe lên và truyền vào trong cảm giác của cô.

Đã tìm ra! Đó là hơi thở của ‘rắn’! Lúc này, cô sẽ không để cho nó trốn thoát lần nữa. ..

Tiếng bước chân mảnh đến hầu như không thể nghe thấy khiến cho Yuri lại một lần nữa choàng tỉnh khỏi giấc ngủ nhẹ, cô mở mắt ra và ngồi dậy.

Ở đây, nơi cô đang ngủ, nếu như không có sự cho phép của cô, tuyệt đối sẽ không có người lạ nào được phép bước vào, nhất là vào thời điểm đêm khuya thế này. Hơn nữa, vì biết gần đây nhất định sẽ xảy ra chuyện, Yuri đã sớm ra lệnh cho những nhân viên thần chức khác không có nhiệm vụ của ngôi đền nhất định không thể đến đây trước khi cô thông báo cho họ là có thể trở về. Vì thế, nếu như có người đến mà không chào hỏi vào thời điểm đêm khuya thế này, người đó nhất định là người mà cô đang chờ đợi nhưng không mong muốn.

Mở cửa và bước ra ngoài, Yuri đảo mắt nhìn quanh. Là một hime-miko, Yuri dễ dàng nhìn xuyên qua bóng đêm, cô phát hiện là hai nhân viên thần chức duy nhất còn lại của ngôi đền đang đứng canh cho cô ở sảnh ngoài đã bị đánh ngất.

“Là ai vậy? Không cần phải trốn nữa, tôi đã phát hiện rồi. Nếu đã tới thì hãy lộ mặt đi!” Yuri nói với giọng bình thản. Mặc dù trong lòng đã đoán được kẻ xâm nhập là ai và vẫn khá sợ sệt đối với việc mình sắp phải đối mặt thế nhưng cô không hề mất bình tĩnh. Bởi vì Yuri đã nhận được dụ lệnh và sự đảm bảo đến từ Đọa Thiên Chúa Tể.

Có một số việc, Yuri nhất định phải tự mình hoàn thành.

Trong đêm tối, một mái tóc bạc chợt xuất hiện và phản chiếu ra ánh ngân quang. Dung mạo tinh xảo và khả ái đến tận cùng, cô gái vừa xuất hiện đẹp đến mức khiến người ta nghi ngờ rằng liệu cô có phải là yêu tinh đến từ cổ tích hay không.

“Liliana jou-san? Cô... Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Yuri hỏi, giọng cô hơi run.

“Thật xin lỗi! Hiện giờ tôi không thể nói cho cô biết! Nếu như có thể, hi vọng cô hãy đi với tôi một chuyến. Tôi không muốn đánh.”

Nhận ra sự giãy giụa ẩn trong đôi mắt trong veo trước mặt, Yuri thở phào trong lòng, nắm tay của cô hơi siết lại: “Có chuyện gì mà không thể nói vào lúc này? Nếu Liliana jou-san thật sự cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ không từ chối.”

“Chỉ cần đi cùng với tôi là được rồi, tới đó, cô tự động sẽ hiểu rõ mọi việc.” Dùng giọng điệu phách lối có chút tựa như ra lệnh để trả lời, Liliana bất chấp phản ứng của Yuri, bước nhanh tới và chụp vào vai của cô.

“Tôi biết rồi! Vậy xin hãy cho phép tôi vào trong thay đồ một chút.”

Hiện giờ, bộ đồ Yuri đang mặc là đồ ngủ, cô không muốn mình phải ra ngoài với bộ dạng như thế này. Cho nên, sau khi nói xong, Yuri hơi đẩy nhẹ cánh tay của Liliana một chút rồi bước vào trong phòng mình. Cô cởi đồ và cầm lấy bộ đồng phục miko đã được gấp sẵn ở trên giường để mặc vào.

Theo hành vi thay đồ của Yuri, Liliana chợt phát hiện ra là trên cổ của cô cũng đang đeo một chiếc nhẫn tương tự với chiếc nhẫn của cô, chỉ khác là nó có màu trà. Lúc này, nó đang tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ lấp lánh.

“...!!!”

Đôi mắt của Liliana chợt trợn to với vẻ bất khả tư nghị, cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đang được đeo trước ngực của Yuri. Mặc dù nhan sắc không giống nhau, thế nhưng kiểu dáng và hơi thở ẩn chứa trong chiếc nhẫn, Liliana tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Liliana chợt cảm thấy có chút hoang mang.

Về phía Yuri, sau khi thay xong bộ đồ miko thường thấy của mình, cô gấp bộ đồ ngủ của mình lại một cách gọn ghẽ rồi sau đó yên lặng mà bước tới bên cạnh của Liliana. Dùng ánh mắt tín nhiệm và thấu hiểu để nhìn người bạn lâu ngày không gặp của mình, cô nhẹ giọng nói: “Đi thôi, Liliana jou-san!”

Giọng nói của Yuri khiến Liliana giật mình tỉnh lại. Nhìn ánh mắt của Yuri, Liliana liên tưởng đến điều gì đó, ánh mắt của cô trở nên hơi phức tạp, sau đó cô ôm lấy Yuri và nhảy lên trời, nhanh chóng bay ra khỏi đền Nanao.

Chờ đến khi tất cả mọi thứ đều đã quy về bình tĩnh, một luồng sáng màu lưu ly chợt lóe lên và một thiếu niên bước ra từ góc phòng.

“... Thật sự đã trưởng thành rồi! Thế nhưng dù vậy, hành vi của em vẫn khiến cho ta cảm thấy rất tức giận đó, Liliana. Chờ đến khi chuyện lần này đã được giải quyết xong, ta nhất định sẽ đón em về. Khi đó ta nhất định sẽ phạt em tới mức khóc nhè mới thôi, không biết em đã giác ngộ cho tốt về điều đó chưa?”

Giọng nói bình thản vang lên, sau đó ánh lưu ly chợt lóe và tất cả trở nên yên lặng. Kế đó là thời gian bắt đầu cho sự hỗn loạn của đêm nay. Strauss