Chương 954: Nhạc Dạo

“Tôi là Salvatore • Doni. Sau này nhờ cậu chỉ bảo.” Phất phất tay, Kiếm Vương Salvatore • Doni bắt đầu lời chào bằng một nụ cười ngây ngô có chút lỗ mãng.

Nhìn anh chàng đẹp trai đang nở nụ cười ngây ngô trước mặt, Kusanagi Godou không nhịn được mà nhíu mày. Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không mà đột nhiên cậu lại cảm thấy rất muốn đấm một cái vào gương mặt điển trai đang cười ngây ngô ở trước mắt này dù người này vẫn chưa làm gì với cậu cả.

Công tâm mà nói, theo thẩm mỹ quan của Godou, cậu thừa nhận rằng anh chàng tóc vàng trước mắt này là một người đẹp trai. Ánh mắt sáng láng, gương mặt tuấn lãng, mái tóc có màu vàng thuần túy, thân hình dù khá mảnh mai nhưng lại săn chắc và cân đối vô cùng. Không có lý do gì để không nói rằng đây là một người đẹp trai, chỉ là người này lại khiến cho người ta có cảm giác rất muốn đấm cho một cái vào mũi.

Nếu phải dùng ngôn ngữ để hình dung thì người trước mắt này luôn cho người ta cảm giác thật phí phạm. Đúng! Chính là phí phạm! Phí phạm cho cái gương mặt điển trai và thân hình đầy mỹ cảm kia, vì trông người này thật sự rất ngu, ngu không chịu được! Bất cứ ai nhìn thấy cái mặt đang cười ngây ngô của người này lần đầu thì đều sẽ có cảm giác này, Godou cũng vậy.

Sự thật là câu nói kế tiếp của người thanh niên lập tức chứng minh cho những điều trên.

“Nè! Tôi có một đề nghị nhỏ, cậu có muốn đánh một trận với tôi không?”

“Haaa?”

“Với những vị vua như chúng ta thì ngoại trừ đồng tộc và thân linh ra thì chẳng còn ai để làm đối thủ rồi, muốn đánh cũng không thể đánh hết sức. Đây chẳng phải là một chuyện rất phiền toái sao? Tôi nghĩ sau này cậu cũng sẽ cảm thấy như vậy. Nếu thế thì tại sao chúng ta không đánh một trận với nhau để kỉ niệm cho lần gặp mặt đầu tiên này nhỉ?”

Cái logic quái đản gì thế này? Không có đối thủ và đánh một trận để kỷ niệm lần gặp mặt đầu tiên có liên quan gì với nhau sao? Hơn nữa tại sao lại phải kỷ niệm bằng cách đánh nhau? Với đề nghị vớ vẩn và ngu xuẩn như thế này, Godou lập tức trả lời theo phản xạ mà chẳng cần suy nghĩ.

“Miễn bàn! Tôi không thích đánh nhau! Nếu như anh muốn tìm người quyết đấu thì tìm người này đi, cậu ta sẽ rất sẵn lòng để chiều ý anh.” Godou vừa nói vừa chỉ về phía người thứ ba đang có mặt ở hiện trường.

‘Người này’ ở trong lời của Godou chính là người thứ ba đang có mặt ngoại trừ Doni và Godou, một thiếu niên có mái tóc màu tím bạc với gương mặt mà Godou luôn phun tào là có thể khiến cho tất cả mọi thiếu nữ đều phải gục hết bất chấp tuổi tác, Itsuka Ken.

“Không! Không! Hiện giờ thì Itsuka-kun là mục tiêu mà tôi muốn đuổi theo, tôi đánh không lại cậu ta, thế nhưng cậu thì khác. Tôi cảm thấy chúng ta nhất định sẽ là đối thủ cả đời với nhau, đây là vận mệnh chỉ dẫn, cho nên việc chiến đấu giữa chúng ta là hoàn toàn đương nhiên. Tới nha, đánh với tôi một chút đi!”

“Đừng có nói cứ như là việc chỉ đơn giản như là việc đánh cờ! Kiểu nói chuyện của anh thật khiến cho người ta nổi nóng!”

“Ah! Cậu đang nói tới cờ tướng của Nhật sao? Không sai! Đối với tôi thì việc rút kiếm và quyết đấu tương đương với việc đánh cờ vào tối thứ sáu mỗi tuần, cho nên chúng ta hãy quyết đấu đi!”

Đối với đề nghị của Doni, Godou trực tiếp làm lơ, không tranh luận nữa. Giờ thì cậu đã có thể hoàn toàn khẳng định, thanh niên đẹp trai có tên Doni này chắc chắn là một gã đần không thuốc nào chữa được. Kinh nghiệm của cậu nói cho cậu biết rằng, cãi nhau với những thằng đần là một hành vi rất là ngu xuẩn, vì những tên đần sẽ kéo trí thông minh của bạn xuống ngang với chúng rồi sau đó dùng kinh nghiệm phong phú của chúng để hạ gục bạn.

“Ha ha! Đừng im lặng như thế, bạn hiền! Tôi cảm thấy là sớm muộn thì chúng ta cũng sẽ quyết đấu với nhau, cho nên nếu sớm muộn gì cũng phải đánh thì chi bằng cứ quyết đấu ngay bây giờ đi! Đỡ mất công chờ đợi!”

“Đừng có vừa cười ngây ngô vừa nói ra những thứ nguy hiểm như thế! Ai là bạn hiền của anh? Hơn nữa tại sao chúng ta nhất định phải đấu với nhau? Anh chỉ muốn kiếm chuyện để đánh nhau thôi chứ gì? Đừng hòng! Cho dù anh có kề dao vào sát cổ của tôi thì tôi cũng sẽ không đánh với anh! Đừng có nằm mơ!”

“Ôi chao! Nếu vậy thì thật đáng tiếc! Bất quá tôi tin chắc là tới lúc nào đó, cậu nhất định sẽ đồng ý quyết đấu tới tôi, bạn hiền à!”

“Đừng có mơ!”

Nhìn thấy Godou với cặp mắt trợn trắng và Doni với nụ cười ngây ngô rực rỡ đang ‘vui vẻ trò chuyện’ với nhau, Itsuka Ken cười nhẹ rồi nói: “Được rồi! Nếu hai người đã làm quen với nhau xong thì giờ chúng ta nói về chuyện của lão già kia thôi.”

“Lão già?” Khi Godou còn đang thắc mắc về câu nói của Itsuka Ken thì Doni đã mở miệng giải thích:

“Là hầu tước già Voban của Đông Âu, một ông già lớn tuổi nhưng rất có sức sống và hiếu động!”

“Không cần anh phải giới thiệu về cho tôi, Itsuka đã giải thích cho tôi về ông già đó rồi!” Bởi vì rất khó chịu hành vi ngu ngốc trước đó của Doni cho nên Godou hoàn toàn không có ý định nói năng tử tế với người này, cậu cho rằng nếu quá tử tế và đàng hoàng với cái tên ngu ngốc trước mắt thì rất có thể người này sẽ được đằng chân lân đằng đầu, và phải nói là dự đoán của Godou thật sự rất chuẩn.

“Lần này tôi gọi cả hai người tới đây là vì muốn cho hai người hợp tác đối kháng với ông già đó. Đừng có nói cái gì mà tôn nghiêm của vua rồi muốn đánh solo với ông ta, cho dù có solo thì cũng phải là một đám chấp một mình ông lão đó!”

“Solo tức là một đám chấp một người? Ha ha ha! Không hổ là Itsuka-kun, cách giải thích của cậu thật sự rất độc đáo! Tôi thích cách giải thích này.”

“Thôi đi pa ơi! Nói đơn giản là một đám yếu gà không đánh tay đôi nổi nên muốn đánh hội đồng cho chắc ăn thôi chứ gì? Được rồi! Dù sao tôi cũng là lính mới, cậu nói sao thì nghe vậy đi!”

Mặc dù cách trả lời của hai người đều có chút không đứng đắn, thế nhưng không có ai mở miệng phản đối việc đánh hội đồng.

Nhìn thấy phản ứng của hai người, Itsuka Ken gật nhẹ đầu một chút rồi quay về phía Doni hỏi: “Doni, nghe nói là trong quãng thời gian tôi biến mất thì anh đã từng cướp mất Dị Thần do ông già đó gọi ra cho nên mới trở thành Campione đúng không?”

“Ờ! Đúng vậy! Cũng nhờ có ông già tốt bụng đó mà tôi mới trở thành campione. Chỉ là hình như tới giờ thì tôi vẫn chưa cảm ơn ông già đó một lần nào.” Sờ sờ cằm, Doni thành thật nói. Mặc dù lời của anh nghe cứ như là đang châm chọc vị hầu tước già kia, thế nhưng nếu nhìn vào vẻ mặt và ánh mắt thành thật của anh thì có thể biết được là tên ngốc này không hề có ý châm chọc gì, anh chỉ đang nói thật mà thôi.

“Theo tôi biết thì từ lúc bị anh cướp mất Dị Thần tới giờ, ông ta lại đang dự tính triệu hoán Dị Thần thêm một lần nữa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn ông ta sẽ thực hiện nghi thức triệu hoán Dị Thần ngay trên đất Tokyo này.”

“Cái gì!? Tại Tokyo?!” Kusanagi Godou kêu lên thất thanh. Sau chuyến đi tới đảo Sardegna thì cậu đã hoàn toàn hiểu được Dị Thần là thứ gì, đó chính là tai nạn. Nếu như Dị Thần xuất hiện trên đất Tokyo, vậy thì Tokyo sẽ bị tàn phá đến mức nào, người nhà của cậu sẽ ra sao? Nghĩ tới đây, đôi mắt của Godou hầu như muốn bốc ra lửa.

Về phần Doni, ngay sau khi nghe Itsuka Ken nói xong thì đôi mắt của anh đã lập tức phát sáng, hẳn là tên ngốc này lại đang suy nghĩ là có nên cướp Dị Thần của hầu tước thêm một lần nữa hay không.

“Chuyện tôi muốn hai người giúp tôi rất đơn giản. Tôi muốn hai người đánh với ông già đó một trận thật sảng khoái cho tôi. Nói chung là hai người muốn làm gì với ông già đó cũng được, chỉ cần cầm chân ông già đó thay cho tôi trong một thời gian ngắn là được rồi. Về phần Heretic God được gọi ra, tôi sẽ phụ trách xử lý, cho nên cậu cứ yên tâm đi, Godou.”

“Itsuka-kun, tôi nghe nói là hình như lần này Athena cũng sẽ tới đây. Lẽ nào cậu định đối phó với hai Dị Thần cùng một lúc?”

“Vậy anh cảm thấy tôi làm được không?”

Câu hỏi của Itsuka Ken khiến Doni hơi khựng lại, sau đó anh lại nở nụ cười lạnh nhạt có chút ngây ngô thường thấy của mình: “Không hổ là Itsuka-kun! Nếu kỵ sĩ của cậu cũng lợi hại như vậy thì chắc chắn thực lực của cậu còn phải mạnh hơn như thế nữa. Đấu với hai Dị Thần cùng một lúc hẳn không có gì khó chứ?”

“Anh cứ cho là vậy đi!” Nở nụ cười xấu xa của mình, Itsuka Ken không trả lời câu hỏi của Doni mà chỉ tiếp tục nói ra kế hoạch của mình: “Trở lại việc chính! Kế hoạch của tôi là lần này, chúng ta lại muốn nẫng tay trên của hầu tước một lần nữa. Tôi sẽ dùng chú thuật để giúp hai người ẩn nấp, đảm bảo hầu tước sẽ không thể nào phát hiện ra tung tích của hai người. Hai người hãy cứ chọn chỗ để phục kích và trốn cho kỹ, tới khi hầu tước vừa triệu hoán Dị Thần xong thì hai người lập tức xông ra và đập cho ông ta một trận, tất nhiên là với điều kiện hai người có năng lực làm chuyện đó. Hai người cứ đánh với ông ta cho thỏa thích, tôi sẽ bố trí kết giới để bọc lại khu vực mà ba người chiến đấu, sẽ không có bất cứ dư âm chiến đấu nào có thể ảnh hưởng tới thành phố này.”

“Ồ? Thuật chú nào mà lợi hại vậy? Thật đúng là tiện lợi!” Doni nghe vậy thì trầm trồ thán phục.

Đương nhiên, mặc dù trầm trồ thán phục, thế nhưng Doni lại không đòi hỏi Itsuka Ken phải chỉ cho mình, hoặc nên nói là anh rất tự hiểu mình, Itsuka Ken dù có bằng lòng chỉ cho anh thì anh thì cũng không học được. Godou cũng vậy.

Cả Kusanagi Godou và Salvatore • Doni đều là hai gã đần về chú thuật. Một người thì hoàn toàn là lính mới, không hề có bất cứ khái niệm nào về chú thuật, một người thì ngoại trừ thiên phú về kiếm ra thì chả còn chút thiên phú nào về bất cứ thứ gì. Cả hai đều hoàn toàn không có chút hi vọng nào để có thể học được chú thuật về kết giới có cảnh giới cao như thế.

“Quyết định như vậy đi! Nghi thức triệu hoán sẽ được cử hành trong mấy ngày tới. Hiện giờ thì Godou, cậu mang Doni đi dạo chơi quanh thành phố này chút đi, đừng để cái tên đần này gây ra chuyện trước khi thực hiện kế hoạch. Thuận tiện cũng để hai người hiểu nhau một chút trước khi tác chiến, ha ha ha!”

“Này! Tôi còn phải đi học, thời giờ đâu mà coi chừng người cho cậu? Hơn nữa ai muốn ở chung với cái tên đần này? Tại sao tôi lại phải làm bảo mẫu cho anh ta chứ?”

“Đừng như vậy nha, bạn hiền! Dù sao chúng ta cũng là bằng hữu mà, nói như thế thật khiến tôi đau lòng nha.”

“Ai muốn làm bạn với anh, đừng có làm phiền tôi!”

“Viết là ‘túc địch’, đọc là ‘bằng hữu’, có gì không đúng sao?”

Nhìn ánh mắt thành thật của Doni, Godou bất đắc dĩ trợn trắng cả mắt. Cuối cùng, cậu chỉ có thể dùng ánh mắt thương hại để nhìn Doni, thằng này thật đúng là gần như, gần bằng, tương đương với trẻ em bị thiểu năng rồi, Godou nghĩ như thế. ..

Bóng tối, Yuri cảm thấy mình đang chìm trong một không gian tối tăm, một không gian chỉ có bóng tối đang ngự trị. Không khí tối tăm và phiền muộn ở nơi đây có thể khiến cho con người ta phát điên nếu như ở quá lâu trong không gian này.

Tại nơi sâu thẳm trong bóng tối có thứ gì đó đang tới gần. Nếu dùng ánh mắt để quan sát, có thể thấy là thứ đó có hình dạng khá giống với con chuột. Dần dần, con chuột bắt đầu thay đổi hình dạng, kích cỡ nó dần tăng lên, dáng người trở nên tráng kiện hơn, đôi mắt cũng trở nên hung ác. Đó là... Sói! Loài sói hung ác chỉ có thể tồn tại trong cổ tích. Từ từ, con sói hung ác này bắt đầu đứng thẳng lên, từ một sinh vật bốn chân biến thành một sinh vật đứng bằng hai chân. Lúc này, nó là người sói.

Điều này rốt cục là có ý gì? Yuri thắc mắc, cô không hiểu dấu hiệu mình đang nhìn thấy có ý nghĩa gì.

Trong khi Yuri còn đang cảm thấy khó hiểu thì người sói cô nhìn thấy bắt đầu đi ra khỏi không gian tăm tối. Lúc này thì Yuri cuối cùng cũng biết được không gian tăm tối vừa rồi là gì —— đó là một hang động. Mặt đất của hang động tràn đầy rắn, người sói đang đạp lên những con rắn uốn éo trên mặt đất và bước ra khỏi hang.

Sau đó, người sói vươn cánh tay về ánh quang huy đang chiếu xuống từ trời cao.

Bắt được! Đôi tay trống rỗng của người sói đã bắt được tia sáng phát ra từ mặt trời, tia sáng biến thành một quả cầu.

Cuối cùng, người sói bỏ quả cầu vào mồm rồi nuốt xuống, sau đó, nó biến thành hình dạng của một ông già.

Cảm giác âm u lạnh lẽo tỏa ra từ trên người của ông già này, gương mặt tràn đầy trí tuệ, đi kèm với đôi mắt màu xanh lục hung tàn như loài dã thú.

Ông già này, Yuri đã từng gặp qua!

Vua của Đông Âu! Một trong hai vị vua xưa nhất của thế giới hiện nay! Đôi đồng tử như dã thú của ông lão chợt trở nên có thần và tập trung về phía Yuri. Tiếng cười dữ tợn vang lên khiến cho Yuri giật mình bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

“... Vừa... Vừa rồi là... Ông ta thật sự đã tới đây rồi sao!?” Lau nhẹ mồ hôi trên trán, Yuri lầm bầm nói với vẻ mặt còn vương nét sợ hãi, đôi tay cô không tự chủ được mà cầm lấy chiếc nhẫn màu trà đang đeo trước ngực.

Chẳng biết từ lúc nào, Yuri đã đem tất cả niềm tin và hi vọng của mình ký thác vào người thiếu niên mà cô chỉ mới gặp mặt một lần kia. Strauss