Nơi này là huyện Meguro của quận Aobadai, thành phố Tokyo.
Một cô gái có mái tóc màu trắng và khí chất trong trẻo tựa như yêu tinh đang bước đi với những bước chân nặng nề, tâm trạng cô trĩu nặng vì sự giằng co giữa lương tâm và lý trí: “Mình phải làm sao bây giờ? Mariya Yuri...”
Cho đến hôm nay thì cô và hầu tước Voban cũng đã đến thành phố Tokyo của Nhật Bản được hơn vài ngày rồi. Lúc này thì hầu tước Voban đã chọn một ngôi nhà ở phố Aonohadai làm nơi đóng đô của bản thân. Toàn bộ khu phố này, và cả những khu phố lân cận khác nữa, lấy một thư viện nhỏ bị bỏ hoang trong một con hẻm làm trung tâm, trong phạm vi bán kính vài km, toàn bộ dân cư đều đã bị di tản bằng phép thuật.
Liliana • Kranjcar là tên của cô gái có vẻ ngoài đáng yêu tựa như yêu tinh này. Cô là thần đồng đến từ Milan của Italy, hiện giờ cô đã là một đại kỵ sĩ có đẳng cấp cao nhất khi chỉ mới 16 tuổi. Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là trong một thời gian ngắn sắp tới, cô sẽ trở thành một Thánh Kỵ Sĩ.
Có thiên phú và thành tích cao như thế, vốn dĩ cô phải là một người luôn tỉnh táo, tự tin và bình tĩnh, thế nhưng gần đây, cô bắt đầu hoảng loạn. Nguyên nhân của việc này là vì một thần đồng khác của Milan, bạn thân và cũng là đối thủ lớn nhất của cuộc đời cô, Erica • Blandelli của Copper-Black Cross đã trở thành một campione, đây quả thật là một việc ngoài sức tưởng tượng của Liliana.
Nếu Erica chỉ trở thành một campione thì cũng thôi, có lẽ chừng đó sẽ khiến cho cô cảm thấy rất là gấp gáp và cần phải tăng tốc để đuổi theo Erica, thế nhưng còn chưa đủ để khiến cô hoảng loạn. Chỉ là đồng thời với việc này thì một việc khác cũng xảy ra, và điều đó chẳng khác gì một tia sét đánh ngang tai cô khiến cô tưởng chừng như chết cứng, đó là vị vua mà cô mơ ước đã trở về, hơn nữa Erica còn nhờ vào thành tích diệt thần của bản thân mà đã thuận lợi trở thành kỵ sĩ của ngài ấy.
Đây mới chính là nguyên nhân khiến cho Liliana mất đi sự tỉnh táo vốn có của mình, không ngừng cố gắng, không ngừng ganh đua, vậy mà khi cô cứ nghĩ là hai người vẫn còn ngang cơ thì một người khác đã vượt lên trước, vượt quá xa so với tưởng tượng của cô, đạt tới mức mà cô tưởng chừng như mình không thể với tới và lấy được thứ mà cô đang khát cầu: Trở thành kỵ sĩ của vị chúa tể mà cô hằng mong. Cảm giác này thật quá tệ.
Sau sự kiện của đảo Sardegna, khi cô nhận được tin tức là vị chúa tể đang mất tích Lord Samele đã trở về, cô tưởng chừng như mình đã sung sướng đến phát điên, ngay cả việc có thể đã có một campione mới sinh ra cũng bị cô vứt ra sau đầu. Khi đó, cô đã định chuẩn bị suốt đêm để sáng hôm sau có thể chạy đến bên cạnh chúa tể của cô, thế nhưng sau đó, một thông tin khác cũng được đưa tới và nó khiến cho cô đứng chết trân tại chỗ.
‘Erica • Blandelli của Copper-Black Cross đã giết chết thần vương Melqart và đạt được quyền năng của gió bão, hiện giờ đang đi cùng với Lord Samele và Bạch Phi Alice.’ Tan vỡ, ngay khi đọc được thông tin này xong, cô tưởng chừng như giấc mơ của mình đã hoàn toàn tan vỡ như bọt bong bóng. Đối thủ của cô đã vượt qua cô, vượt quá xa để có thể bước tới bên cạnh của vị vua mà cô mong ước. Cô ta đã thành công trong việc vượt qua được khảo nghiệm của vua và trở thành campione, điều này như một cú đánh quất mạnh vào trong tim của Liliana khiến cô cảm thấy đau đến không muốn sống.
Việc trở thành một campione khó khăn đến nhường nào, Liliana tuyệt đối hiểu rõ hơn bất kỳ ai, bởi vì bốn năm trước, chính cô đã từng đích thân cảm nhận được sự mạnh mẽ của hầu tước Voban và Dị Thần. Đó là những tồn tại mạnh mẽ không thể dùng trí tuệ của nhân loại để suy đoán. Bọn họ vượt quá xa mức tưởng tượng của người thường, bất kể là ‘thần’ hay ‘người giết thần’ thì cũng đều như vậy.
Nhưng mà bây giờ, Erica lại giết được một thần linh và trở thành campione rồi, làm sao có thể? Hơn nữa đó còn là một thần vương, một dị thần hùng mạnh bậc nhất trong số các Dị Thần, Liliana thật sự không hiểu được bằng cách nào mà Erica lại có thể giết được một vị thần như vậy, trong khi đó thực lực khi chưa trở thành campione của Erica cũng chỉ ngang ngửa với cô mà thôi.
Không hiểu! Liliana hoàn toàn không hiểu! Thế nhưng cô cũng chẳng muốn đi hiểu nữa, bởi vì cô biết một việc, đó là cô thua rồi.
Sự sung sướng khi biết được vua của mình trở về giờ lại chính là nỗi đau đớn lớn nhất trong lòng của Liliana.
Thế nhưng nước mắt đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, hơn nữa cô không phải là người hay khóc, vì thế cô quyết định phải đuổi theo, bạt mạng mà đuổi theo, dù cho có phải trả bất cứ cái giá nào. Lúc này, cô cũng chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Đó là trở thành campione, bước lên đỉnh của loài người. Chỉ khi trở thành campione thứ XI của thế giới này, cô mới có tư cách để bước tới bên cạnh vị vua mà cô mơ ước.
Sau đó, nhờ có sự giúp đỡ của phụ thân và gia tộc, Liliana cuối cùng cũng liên lạc được với hầu tước Voban, người đã từng đem lại ác mộng cho cô.
Nói rõ tâm tư của mình, thế nhưng điều khiến cô không ngờ lại là hầu tước Voban bằng lòng đáp ứng. Vị vua già sẵn sàng đào tạo cô trở thành một campione mới, cho bản thân. Đào tạo ra một campione mới làm thuộc hạ cho mình vốn dĩ cũng chính là ý định đang có trong đầu của hầu tước Voban, cô tới rất đúng lúc.
Quyết định của vị hầu tước già khiến cho Liliana cảm thấy mừng rỡ.
Thế nhưng, vấn đề tới rồi! Muốn trở thành Diệt Thần Sư, điều cần phải làm chính là diệt thần, nếu vậy thì trước tiên phải có Dị Thần để diệt trước đã. Đi đâu mà tìm ra Dị Thần bây giờ?
Việc tìm ra một Dị Thần quả thật rất khó, đừng tưởng rằng trong sáu năm qua có thể liên tiếp ra đời tới 4 campione mà tưởng là Dị Thần dễ tìm. Dị thần xuất hiện ở thế gian là thiên tai, thế nhưng cũng chính vì nó là thiên tai nên tỷ lệ xuất hiện của nó thật sự rất thấp, bằng không thì nhân loại đã diệt chủng từ lâu rồi, làm sao còn có thể có được nền văn minh hiện đại huy hoàng như bây giờ.
Đang khi Liliana cảm thấy bối rối và khó xử thì vị hầu tước già đã nói cho cô biết về sự chuẩn bị của ông suốt mấy năm qua.
Nghi thức triệu hoán Heretic God mới đã được chuẩn bị xong xuôi, hơn nữa còn được ông cải tiến. Cho nên lần này, tỷ lệ thành công của nghi thức là cực cao, số miko cần để cử hành nghi thức cũng không nhiều, chỉ cần một người là đủ. Thế nhưng người cần có để cử hành nghi thức lại chính là người bạn mà cô quen được bốn năm trước, Mariya Yuri.
Ngay khi nghe được tin này, lòng chính nghĩa và tình nghĩa bạn bè thiếu chút nữa đã khiến Liliana lập tức bạt gươm ra và chém về phía hầu tước để bảo vệ bằng hữu. Chỉ là sau đó, sự hiếu thắng và lòng khát khao của cô, cùng với lời đe dọa của hầu tước lại khiến cô do dự, chủ yếu là sự khát khao tột độ đang dày vò trong cô khiến cô bị giằng xé giữa ước mơ và tình nghĩa. Cô bối rối.
Nắm thật chặt chiếc nhẫn màu xanh được đeo trên cổ mình, Liliana thật sự không biết phải nên lựa chọn thế nào. Cả con tim và lý trí của cô cũng đều trở nên bất lực trong việc giúp cô quyết định nên lấy hay nên bỏ. Cô cứ lê những bước chân trĩu nặng của mình trên con phố vắng người mà chẳng biết là mình đang đi về đâu.
“———— Clun... Ni Djar, Chủ nhân có mệnh lệnh... Nhanh chóng... Bắt... Miko.”
Khi Liliana còn đang thẫn thờ thì bất chợt, từ trong một cái bóng in dưới mặt đất, một bóng người màu trắng toát đột nhiên chui ra và nói như thế với Liliana.
Đây là người hầu chết của hầu tước Voban. Có lẽ trong quá khứ thì người này cũng từng là một anh kiệt, thế nhưng sau khi bị hầu tước giết chết thì người này chỉ còn là một cái xác tôi tớ trung thành của hầu tước mà thôi. Khinh nhờn thi thể của anh hào, đây là một trong những hành vi của hầu tước khiến Liliana vô cùng bất mãn. Thế nhưng cô chỉ là một kỵ sĩ nhỏ, cô không có sức mạnh để đối đầu với hầu tước Voban, vì thế cô chỉ có thể đặt sự bất mãn của mình ở nơi sâu nhất trong lòng. Hơn nữa, việc cô có thể trở thành campione còn phụ thuộc vào hầu tước cũng khiến cô không thể manh động.
Nói thật lòng thì nếu có thể, cô không hề muốn tiếp xúc với hầu tước Voban. Thế nhưng hiện giờ, với năng lực của cô, nếu không lợi dụng hầu tước thì cô sẽ không thể nào đạt được điều mình mong muốn, vì thế cô không thể không gò ép bản thân chịu đựng lấy cảm giác khó chịu, thống khổ và dày vò cực độ để đứng ở bên cạnh của vị ma vương cổ xưa và hung bạo bậc nhất này.
Đương nhiên, hiện giờ không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện đó.
Trước mắt thì hầu tước đã sai tôi tớ của mình đến thông tri cô đi bắt Mariya Yuri, thế nhưng cô vẫn còn chưa quyết định được mình nên làm như thế nào. Xem ra chỉ có thể viện cớ không biết Yuri ở đâu để trì hoãn một chút...
“Địa điểm... Ở chỗ này, cô... Lập tức... Đi ngay.”
Sau khi nói xong, người hầu chết lấy một quả cầu thủy tinh ra và đưa tới trước mắt Liliana. Trong ánh mắt nghi hoặc của cô, quả cầu thủy tinh chợt lóe lên, sau đó một hình ảnh hiện lên trong đó: Một ngôi miếu cổ, trên cánh cổng torii của nó có treo một tấm bảng viết ‘Miếu Nanao’.
“...” Lòng của Liliana chợt rung lên một cái, hầu tước đã biết rồi. Bạn của cô, Mariya Yuri, chính là miko chính của miếu Nanao. Vốn dĩ cô còn cho rằng mình có thể trì hoãn thêm một chút, thế nhưng xem ra... Chỉ là tại sao hầu tước có thể biết được việc này?
“Nếu như không đi... Chủ nhân sẽ tự mình... Đi tới đó... Để xử lý. Tự giải quyết... Cho tốt!”
“Chờ một chút! Tôi đi ————” Liliana còn chưa kịp nói xong thì người hầu chết đã chìm vào trong bóng tối và biến mất.
Trên gương mặt nhỏ nhắn và tinh xảo tựa như yêu tinh của Liliana hiện lên vẻ sầu muộn. Vị hầu tước già không hề ngốc, ông đã nhận ra sự do dự của cô nên quyết định ép cô phải ra tay, vì nếu để cho hầu tước tự mình ra tay, không chỉ riêng cô mất đi cơ hội trở thành campione mà cả Yuri cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hiện giờ thì cô đã mất đi quyền lựa chọn, hoặc nên nói là cô đã không có quyền được lựa chọn ngay từ đầu. Liliana chợt hiểu ra, từ khi hầu tước tuyển định Yuri trở thành đối tượng thực hiện nghi thức cho ông ta thì việc Yuri bị bắt đi có lẽ đã là nhất định, trừ khi có một hoặc nhiều vị vua khác cùng ra tay ngăn cản ông ta, bằng không thì sự thực này sẽ không thay đổi. Vì thế, cho dù Liliana không muốn phản bội Yuri thì cô vẫn phải ở lại bên hầu tước để làm việc này cho ông ta nếu cô còn muốn bảo vệ bạn của mình.
Chỉ đơn thuần là để cho Yuri cử hành nghi thức mà thôi, cô vẫn còn cơ hội. Lần này, cô nhất định vẫn sẽ bảo vệ Yuri như bốn năm trước; Sờ nhẹ lên chiếc nhẫn mình vẫn đeo ở ngực, Liliana nghĩ thầm.
Lần này, Liliana quyết định đập nồi dìm thuyền, cô sẽ đưa chiếc nhẫn tín vật mà mình xem như trân bảo cho Yuri để bảo vệ Yuri. Chỉ cần bảo vệ được Yuri, việc cử hành nghi thức sẽ không còn gì để khiến cô phải lưỡng lự nữa. Khi đó, cô có thể ung dung để tiếp nhận việc Yuri thực hiện nghi thức triệu hồi Heretic God cho _ mình _ .
Hạ quyết tâm, Liliana tựa như hóa thành tinh linh của bóng đêm, mái tóc bạc của cô vung lên và biến mất dưới ánh trăng bạc.
‘Miếu Nanao sao? Yuri, thực xin lỗi!’
Cùng lúc đó, trong một căn phòng ở tầng hai của một thư viện bị bỏ quên, một quả cầu thủy tinh đang phát sáng và chiếu lên bức tường hình ảnh vừa rồi của Liliana.
Trên một chiếc ghế khảm đầy những viên đá quý, một vị tước sĩ già với đôi mắt hiện lên vẻ trí tuệ đang nở nụ cười đầy hài lòng khi thấy được hình ảnh phát ra từ quả cầu thủy tinh.
“... Cuối cùng thì cũng đã hạ quyết tâm rồi sao? Xem như vẫn còn chút trí tuệ! Kranicar, hi vọng cô sẽ không khiến ta thất vọng, cô gái.”
Trong khi lẩm bẩm, đôi mắt màu bích lục tựa như ngọc phỉ thúy của ông bắn ra những tia hung mang tựa như loài dã thú. Nếu như ở đây có người mà vô tình nhìn thấy đôi mắt này hẳn bị hù tới ngất xỉu đi? Hầu tước Voban từ xưa tới nay vẫn luôn là một kẻ đáng sợ như thế. Strauss