“... Kẻ đáng ghét ẩn nấp trong đêm, rốt cuộc thì mi còn muốn trêu đùa thiếp thân đến khi nào nữa?”
Nơi này là phường Mukogaoka thuộc quận Bunkyo, cách phường Nezu, nơi đặt nhà của Kusanagi Godou, chừng nửa giờ đi bộ.
Lúc này, ở giữa không trung, một cô bé có vóc dáng mảnh mai nhỏ bé đang lơ lửng và hướng về phía bóng tối mà phát ra tiếng chất vấn đầy sự uất nộ.
Hơn 3 tiếng đồng hồ! Từ khi Athena cảm nhận được sự rung động và kêu gọi cực nhỏ của Gorgoneion đến giờ tối thiểu cũng đã hơn 3 tiếng đồng hồ rồi, thế nhưng đến giờ thì cô vẫn không thể tìm ra được Gorgoneion. Không phải là vì cô không biết được phương hướng cụ thể của Gorgoneion nên mới không tìm ra, dựa theo mối liên hệ ràng buộc vĩnh hằng giữa cô và con rắn xưa, với khoảng cách gần như thế này, cô không thể nào cảm nhận sai vị trí mà Gorgoneion đang tồn tại được. Nếu thế thì tại sao sau hơn 3 tiếng đồng hồ mà cô vẫn không thể tìm tới được vị trí phát ra hơi thở của Gorgoneion?
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bởi vì Gorgoneion đang chạy!
Đúng vậy! Đây không phải là phép ẩn dụ, ví von hay nói nghĩa bóng, Gorgoneion thật sự đang ‘chạy’. Từ khi cô cảm nhận được vị trí phát ra hơi thở của Gorgoneion tới giờ, vị trí đó vẫn đang liên tục biến đổi. Từ Nezu chạy đến Hakusan, từ Hakusan chạy đến Yayoi, rồi từ Yayoi lại chạy đến Mukogaoka, hầu như toàn bộ Bunkyo đều đã biến thành sân khấu để nó chơi trò ‘trốn tìm’ với cô.
Thế nhưng đó vẫn không phải là nguyên nhân khiến cho Athena tức giận mà phát ra tiếng chất vấn đầy uất nộ như vậy.
Dựa theo tính cách lạnh nhạt và bình thản đến kỳ lạ của Athena, đừng nói là chỉ nhẫn nhịn vài tiếng đồng hồ, vài ngàn năm cô cũng đều đã nhẫn nhịn được thì không có lý do gì khiến cô phải phẫn nộ chỉ vì phải bỏ ra vài tiếng để tìm Gorgoneion, cho dù nó đang ‘chạy’ thì cũng vậy, càng không cần phải nói là phẫn uất. Thế nhưng hiện giờ, cô đang cảm thấy phi thường phẫn uất, sự tức giận của cô hầu như đã lên tới đỉnh điểm và không thể nào kềm chế được nữa.
Kẻ đang giữ lấy Gorgoneion mà cô đang truy tìm kia, ngay từ lần đầu tiên cô nhận ra được hơi thở của Gorgoneion đến giờ, đã hơn mười lần cô suýt nữa đã tìm ra được hắn nhưng lại vuột mất..
Suýt chút nữa! Đúng! Chính là ‘suýt chút nữa’! Đây chính là nguyên nhân khiến cho Athena cảm thấy phẫn uất như vậy!
Rõ ràng, rõ ràng mỗi lần cũng đều chỉ kém có một phần vạn giây, chỉ còn thiếu có một chút đó nữa thôi là cô sẽ bắt được tung tích của Gorgoneion và lập tức tìm ra được nó, thế nhưng ngay sau đó, chỉ đúng một phần vạn giây sau, Gorgoneion lại biến mất ngay trước mắt cô mà không để lại bất cứ dấu vết gì.
Nếu như việc này chỉ xảy ra một lần hoặc hai lần thì còn có thể nói là trùng hợp, thế nhưng nếu xảy ra liên tiếp hơn 10 lần thì đã không thể nói là trùng hợp nữa, rõ ràng là kẻ đó đang muốn trêu chọc cô. Hắn đang xem cô như một đứa hề mà trêu chọc để tìm niềm vui cho hắn.
Trêu chọc đùa giỡn nữ thần cổ xưa nhất! Trêu chọc đùa giỡn nữ vương có trí tuệ vô song như cô! Trêu chọc đùa giỡn chủ nhân của địa ngục! Trêu chọc đùa giỡn nữ thần của đất mẹ vĩ đại nhất trên thế giới! Hắn chắc chắn biết được cô có những thân phận đó, vì thế hắn cố tình trêu chọc để sỉ nhục cô, hắn muốn tìm vui bằng cách này.
Tất cả những điều đó khiến cô phẫn nộ và uất ức, sự phẫn nộ vì bị sỉ nhục và xem như một đứa hề, cùng với sự uất ức khi ‘rồng bơi nước cạn bị tôm trêu’. Cô không thể nào giữ sự bình thản của mình được nữa.
“Thật xin lỗi! Không phải là tôi cố ý trêu chọc cô, chỉ là nếu không làm như thế thì tôi dám chắc được là liệu mình có thể kéo dài thời gian với cô được hay không. Tôi thật lòng không cố ý, thật xin lỗi!”
Cuối cùng thì cô cũng đã nghe được giọng nói của kẻ đáng ghét mà mình đang truy tìm, đây là lần đầu tiên cô nghe được giọng nói của đối phương. Nam tính, thiếu niên, đây là điều đầu tiên cô nghĩ tới khi nghe được giọng nói này.
“Bất kỳ ai, nếu muốn chia lìa thiếp thân với Gorgoneion thì đều là kẻ thù. Và kẻ muốn trêu chọc đùa giỡn thiếp thân, nữ thần được gọi là Athena, đều là kẻ mà thiếp thân phải đặt cược tôn nghiêm và tính mệnh để quyết đấu. Mi đã vi phạm cả hai điều đó, vậy thì hãy báo tên ra và quyết đấu đi. Mặc dù thiếp thân không cảm nhận thấy hơi thở của đồng loại và kẻ thù trời sinh, thế nhưng phần trí tuệ của thiếp thân đã đưa ra lời cảnh báo rằng đối với thiếp thân, sự hiện hữu của mi là mối nguy hại chưa từng có.” Âm thanh cổ điển nhưng thanh thúy tựa như có thể xuyên thấu không gian vang lên trong đêm, nữ thần tóc bạc nho nhỏ đã đưa ra lời tuyên cáo trước khi quyết chiến.
“Chậc! Coi bộ vừa gặp mặt thì đã bị ghét rồi sao?”
Từ trong hư không, không gian bắt đầu hiện lên những gợn sóng, ánh hào quang màu lưu ly chợt lóe lên, từ ảm đạm đến chói lòa, sau đó, ánh hào quang tụ lại và biến thành một thiếu niên. Mái tóc tán toái màu tím bạc, vẻ ngoài trẻ tuổi và nụ cười xuề xòa vô hại.
Đây là những điểm mà Athena chú ý, thế nhưng trong đó, thứ mà Athena chú ý nhất chính là đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên. Từ khi Itsuka Ken vừa xuất hiện thì đôi mắt của Athena đã nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu, đôi mắt màu hoàng kim của cô cứ nhìn chằm chặp vào đôi mắt của thiếu niên tựa như muốn xem thấu bản chất của đối phương. Nhưng đáng tiếc, mặc dù Athena là một nữ thần cổ xưa có trí tuệ vô song, thế nhưng từ trong đôi mắt màu hổ phách đầy yêu dị của thiếu niên, cô không thể nhìn thấy được bất cứ điều gì, cho dù chỉ là suy nghĩ thiển tầng nhất. Điều này khiến cô càng thêm cảnh giác, thật quá quỷ dị!
“Trong thần thoại Hy Lạp, cô là một trong 12 chủ thần, sự nổi tiếng của cô có thể sánh ngang với Zeus! Là nữ thần đại diện cho sự mỹ lệ thuần khiết và trí tuệ, cũng là nữ thần của chiến tranh chính nghĩa, nên còn được gọi là nữ thần chiến thắng. Ngoài ra cô còn là hình mẫu nguyên thủy cho nữ thần đất mẹ Gaia và cũng là chủ nhân của địa ngục. Gặp được cô thật là một sự vinh hạnh. Lần đầu gặp mặt, nữ thần Athena xinh đẹp! Tên tôi là Itsuka Ken. Thế nhưng tôi còn một thân phận khác là cừu địch của tất cả những thần linh là nam giới, gọi tắt là ‘nam thần công địch’.” Itsuka Ken nửa đùa nửa thật mà nói giỡn với Athena.
Mặc dù không hiểu được câu cuối cùng của Itsuka Ken có nghĩa gì, thế nhưng phần trí tuệ của Athena báo cho cô biết rằng cứ mặc kệ nó đi là được rồi.
“Itsuka Ken, cách phát âm thật không quen, thế nhưng, thiếp thân nhớ kỹ rồi. Cướp đi con rắn xưa của thiếp thân, còn trêu đùa thiếp thân để tìm vui, vậy thì bất luận thân phận của ngươi là gì, mi cũng sẽ là kẻ thù mà thiếp thân nhất định phải thảo phạt.”
“Thảo phạt sao? Nói như vậy tức là tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc trốn tiếp rồi? Chỉ là cô chắc chắn là có thể tìm ra được tôi sao? Tôi trốn giỏi lắm đó!”
Nao nao, Athena hoàn toàn không ngờ được là thiếu niên trước mặt lại nói ra những lời này.
“Chẳng lẽ mi hoàn toàn không có chút tự giác nào của kẻ mạnh sao? Đã tiếp nhận lời thách đấu của thiếp thân, vậy mà mi lại định bỏ trốn?”
“Hả? Tôi nhận lời thách đấu của cô từ khi nào? Đừng có ỷ mình là nữ thần chiến tranh thì có quyền nói xằng nha!”
“Có gì không đúng? Thiếp thân chính là thần linh đại diện cho chiến tranh và chiến thắng, không ai có thể từ chối lời thách đấu của thiếp thân, sự tồn tại của thiếp thân chính là chiến tranh, lời thách đấu của thiếp thân chính là lời tuyên bố cho chiến đấu. Thiếp thân đã thách đấu, vậy tức là mi không có quyền từ chối! Hỡi kẻ xấc xược, lấy sinh mệnh và con rắn xưa mà mi đang sở hữu ra để đặt cược cho cuộc chiến đi! Thiếp thân dùng danh tiếng và tôn nghiêm của Athena để tuyên bố trận chiến này.”
Nguồn chú lực khổng lồ bắt đầu phun ra từ trên người của Athena.
Không ai có thể ngăn cản cô lấy lại con rắn xưa của mình, cũng không ai có quyền chà đạp lấy tôn nghiêm của nữ thần có địa vị chí cao vô thượng.
Cô là Athena! Người nắm giữ lấy chiến đấu và trí tuệ, kẻ khống chế bóng đêm của địa ngục. Thứ cô mong muốn là Gorgoneion, đó là nguyên thạch duy nhất để cô có thể tìm lại bản chất xưa nhất của mình.
“Dùng danh tiếng và tôn nghiêm để đổi lấy Gorgoneion và sinh mệnh của ta? Từ đâu mà cô cho ra được cái mệnh đề buồn cười đó? Tôn nghiêm và danh tiếng của cô thì có tư cách gì để so sánh với sinh mệnh của ta? Đừng chọc cười ta chứ! Quyết đấu và đặt cược chỉ được thành lập dựa vào sự công bằng và công chính mà cả hai bên đều công nhận, là nữ thần của chiến đấu, cô muốn bắt đầu một cuộc chiến bằng cách vặn vẹo quy tắc của quyết đấu bằng cách đó sao? Với lời thách đấu đầy hỗn hào và xấc xược này, cô nói tôi nên nhận lời hay là không nên nhận lời đây? Đừng quên rằng ở đây, ai mới là người nắm giữ quyền chủ động, cô gái nhỏ à!” Giọng nói mang theo một chút bất mãn, Itsuka Ken lấy Gorgoneion ra khỏi túi áo và loay hoay nó trên những ngón tay.
Ánh mắt của Athena lập tức rơi vào Gorgoneion. Ngay cả ở khoảng cách gần như thế, cô vẫn không thể cảm nhận được một chút hơi thở nào phát ra từ Gorgoneion, xem ra thiếu niên trước mắt đã làm gì với Gorgoneion rồi, đây hẳn phải là một phong ấn cực mạnh. Có thể thi triển được loại phong ấn mạnh như thế, thiếu niên trước mắt tuyệt đối không phải là loại vừa. Lời cảnh cáo đã rất rõ ràng, Athena trầm mặc.
“Được rồi, sao cũng được! Dù sao đó không phải là thứ tôi quan tâm! Chẳng phải cô chỉ là muốn lấy lại Gorgoneion thôi sao? Không cần phải quyết đấu, tôi có thể trả lại cho cô.”
“Cái gì?” Athena giật mình mở to mắt mà nhìn về phía thiếu niên, cô ngạc nhiên vì điều thiếu niên vừa nói.
“Tất nhiên, đi kèm với đó là một điều kiện.”
“Mi muốn bàn điều kiện với thiếp thân?”
“Là thông báo, bởi vì quyền chủ động tuyệt đối lúc này đang nằm trong tay tôi, hơn nữa tôi không cho rằng điều kiện của mình có gì quá đáng. Hãy tạm thời nhẫn nại sự khao khát của mình và đi xem một màn kịch với tôi, sau khi nó kết thúc, Gorgoneion sẽ về với cô. Khi đó, nếu như cô còn muốn quyết đấu thì tôi cũng không ngại đánh với cô một lần. Cô sẽ bằng lòng hay từ chối đây, nữ thần trí tuệ?”
Bình tĩnh nhìn về phía thiếu niên có nụ cười vô hại trước mắt, Athena im lặng và hỏi phần trí tuệ của mình về đề nghị mà thiếu niên vừa nói.
“Hãy nghĩ kỹ đi, nữ thần trí tuệ! Tôi đã nhân nhượng cô rất nhiều rồi, đề nghị của tôi không hề quá đáng, trong khi đó, tôi lại có thể khiến cho cô vĩnh viễn không thể tìm ra mảnh đá này, và cô cũng không có năng lực bắt được tôi. Với cô, hẳn là việc Gorgoneion có thể trở về với cô mới là điều quan trọng nhất đúng không? Vậy thì hãy đi cùng tôi đi! Cô chắc cũng không muốn quyết đấu với tôi trong tình trạng hiện giờ của mình, khi mà thực lực của cô vẫn chưa khôi phục, nếu như không cần thiết.”
Tiên lễ hậu binh, đây là một lời uy hiếp trần trụi. Thế nhưng, Athena có quyền lựa chọn sao? Strauss