Chương 1267: Fenrir Cùng Ma Vật!

Đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu, điều này khiến cho Ye Jian hơi sững người ra một chút. Giọng nói rất quen, khiến Ye Jian bất tri bất giác mà dần hồi tưởng lại. Ký ức bắt đầu chuyển động, ý thức của cậu nhanh chóng chạy ngược về quá khứ, và dần dần, cậu cũng đã nhớ ra.

Giọng nói này, chẳng lẽ là ————

“... Fenrir? Kohai (Tiểu Hôi)!?”

『 Ngao! Ngài nhớ ra rồi! Chủ nhân, ngài vẫn còn nhớ bề tôi sao? NGAO!!!! 』

Nghe được Ye Jian đáp lời, tiếng gào thét đầy mừng rỡ của Kohai vang lên. Chỉ là trong đó, không hiểu sao Ye Jian nghe được có chút gì đó ấm ức và u oán.

Ầy, có thể không u oán sao? Khi mà từ khi bị Ye Jian thu phục tới giờ, nó thậm chí còn không được Ye Jian triệu hoán ra để chiến đấu dù chỉ một lần, mà chỉ có thể loanh quanh luẩn quẩn ở trong cái không gian hệ thống này để làm thú kiểng. Một sinh vật sinh ra để chiến đấu mà chỉ có thể chui rúc ở trong nhà để làm thú kiểng, thử hỏi có thể không ấm ức với u oán được sao?

Bất quá cũng hết cách rồi, ai bảo Kohai dính phải người chủ nhân như là Ye Jian chứ?

Về phần nguyên nhân khiến Ye Jian không thả Kohai ra thì, nói chung là có rất nhiều nguyên nhân. Nguyên nhân ban đầu là bởi vì sức mạnh của Kohai không đủ.

Là loài ma sói được mệnh danh là có thể thí thần, sức mạnh của Fenrir vốn dĩ phải vô cùng mạnh mẽ. Thế nhưng, điều đáng tiếc là Kohai chỉ là đồ giả... Không! Cũng không thể nói là đồ giả, mà phải nên nói rằng nó chỉ là phiên bản yếu nhược của ma lang Fenrir.

Trong vùng đất hội tụ đầy đủ các loại Tu La Thần Phật như Khu Vườn Nhỏ, ‘Ma Lang Fenrir’ là một tồn tại vô cùng đặc thù, sức mạnh của nó có thể khiến chủ thần của Bắc Âu là Odin cũng phải sợ hãi. Nó từng là nỗi kinh hoàng của chư thần Bắc Âu, và chư thần Bắc Âu đã từng phải bỏ ra không biết bao nhiêu là công sức để tìm cách phá giải loài ma vật đại diện cho một phần của Chung Cực Thí Luyện lớn nhất thần hệ Bắc Âu này.

So với đó, Kohai quả thực quá yếu, nói rằng cả hai cách nhau tới ‘một trời một vực’ cũng vẫn là đang khen Kohai. Phỏng chừng là người ta sinh ra một con thú con, Kohai cũng đánh không lại.

Đương nhiên, việc Kohai yếu tới như vậy, một phần trách nhiệm rất lớn cũng là do chủ nhân của nó, Ye Jian, không chịu quan tâm tới nó.

Nếu như từ khi bắt đầu bước chân vào trong Khu Vườn Nhỏ, cậu chịu thả Kohai ra và chịu khó đào tạo nó một chút, vậy thì cho dù trước đó nó có yếu tới đâu đi nữa thì nó vẫn có thể dần tiến hóa và đuổi kịp bước chân của cậu. Dù sao thì tuy rằng nó rất yếu so với ma lang Fenrir ‘thật’ của Khu Vườn Nhỏ, thế nhưng bản chất của nó vẫn là ma lang Fenrir. Chiến đấu, cắn nuốt và tiến hóa, đây chính là bản chất của Kohai; Mà ở trong Khu Vườn Nhỏ, bản chất này của nó hoàn toàn đã đủ để nó tiến hóa và trở nên mạnh mẽ mà đuổi kịp bước chân của Ye Jian, chỉ cần nó có cơ hội để chiến đấu và rèn luyện.

Chỉ đáng tiếc là từ khi bị Ye Jian thu phục cho tới giờ, Kohai thậm chí không có cơ hội để được chiến đấu một lần cho ra hồn, chính điều này đã khóa chết khả năng tiến hóa của Kohai, càng không cần nói là đuổi kịp bước chân của Ye Jian.

Từ đầu tới đuôi, Ye Jian vẫn luôn đưa nó cho các bé gái khác xem như thú cưng mà nuôi trong nhà, không chịu thả nó ra ngoài để chiến đấu dù chỉ là một lần. Một sinh vật sinh ra để chiến đấu mà lại bị nhốt và nuôi như thú kiểng ở trong nhà, tiến hóa được mới là lạ chứ.

Bất quá, chuyện này cũng không thể trách Ye Jian, cậu cũng có lý do của cậu. Dù sao thì từ khi tới Khu Vườn Nhỏ, Ye Jian đã phải khá là bận rộn chạy đầu chạy đuôi để giải quyết rất nhiều thứ và chuẩn bị rất nhiều kế hoạch, tới khi cậu đã rảnh tay rồi thì cậu cũng đã quên mất việc này.

Còn sau khi lưu lạc tới thế giới 《 Campione 》, khi cậu kịp nhớ ra sự tồn tai của Kohai thì cậu lại không thể thả nó ra được nữa. Mặc dù khi tới thế giới có đẳng cấp thấp hơn Khu Vườn Nhỏ như thế giới 《 Campione 》, nếu cậu thả Kohai ra thì nó có thể sẽ giúp được cậu rất nhiều, đồng thời nó cũng có thể thông qua việc chiến đấu để tiến hóa và trở nên mạnh hơn, thế nhưng đồng thời với đó thì cậu cũng phải đối mặt với một nguy cơ khác là bị Thanh Trừng Giả tìm được.

Dù sao thì ngoại trừ những vùng đất đặc thù như Khu Vườn Nhỏ ra, thì hầu như không có thế giới nào có thể cho phép cậu thả Kohai ra mà không bị Thanh Trừng Giả phát hiện cả.

“Kohai, sao ngươi còn ở đây? Các nàng không mang ngươi theo cùng sao?”

『 Làm ơn tha cho tôi đi, chủ nhân! Nếu mà còn đi theo các nữ chủ nhân nữa thì phỏng chừng ngày nào đó tôi sẽ bị làm lông và biến thành một nồi thịt sói mất. Ngao ~~~! 』

Nghe lời giải thích của Kohai, kết hợp với ngữ khí của nó lúc này, Ye Jian hầu như hoàn toàn có thể tưởng tượng được là thằng này đang ra sao. Phỏng chừng là đang lăn lộn trên đất, vừa gào vừa khóc, nước mắt nước mũi chảy tùm lum để diễn tả sự oan ức.

Bị các nữ chủ nhân giành tới giành lui, lúc thì muốn chỉnh sửa bộ lông, lúc thì tắm rửa, lúc thì phải mặc đủ loại quần áo. Nó là ma sói, không phải là chó kiểng, càng không phải là thú nhồi bông. Coi như có là thú kiểng thì cũng không thể chịu nổi chứ? Nó là ma sói, ma sói; Không phải là thú nhồi bông, bị dày vò như thế...

Thôi! Không nói nữa! Chỉ toàn là nước mắt! 〒▽〒

“Thôi đi, đừng có ở đó mà gào! Giờ ở yên đó đi! Ta đang bận. Không có thời gian để nói chuyện với ngươi đâu! Muốn gì thì chờ ta đánh xong trận này rồi hẵng...”

『 Ngao! Không phải! Chủ nhân, chờ một chút! Chuyện tôi muốn nói với ngài chính là chuyện này! 』

Nghe tiếng gào của Kohai, Ye Jian tạm thời ngừng việc tấn công mà khẽ lắc mình né tránh đòn công kích của vị thần thủ hộ, sau đó cậu hơi cau mày hỏi: “Chuyện gì?”

『 Ngao ~! Chủ nhân, tôi ngửi được hơi thở quen thuộc từ trên mình của con ma vật đang chiến đấu với ngài. 』

“Hơi thở quen thuộc? Ha? Ngươi đừng có nói với ta là nó cũng là con của ngươi rơi rớt ở đâu rồi lạc tới thế giới này đấy nhé?” Nghe Kohai phân trần, Ye Jian vừa bực mình vừa buồn cười mà đáp trả. Hơi thở quen thuộc? Có ý gì?

Hơi liếc mắt nhìn kỹ vị thần thủ hộ một chút, Ye Jian thử cảm nhận xem hơi thở của nó có gì lạ không. Thế nhưng cuối cùng thì cậu vẫn chẳng phát hiện được gì. Cái này thì lạ rồi! Kohai cảm nhận được mà cậu lại không cảm nhận được? Chẳng lẽ Kohai còn có thể nhạy cảm hơn cả cậu được sao?

Bất quá cậu không cho rằng Kohai đang nói dối. Nếu vậy, giữa cậu và Kohai có gì khác nhau khiến Kohai có thể phát hiện được thứ mà cậu không thể phát hiện? Hoặc nên nói là nhận ra thứ mà cậu không nhận ra.

Các ý tưởng lướt qua trong đầu, sau đó, Ye Jian chợt liên tưởng đến thân phận của Kohai, cậu khẽ giật mình. Chẳng lẽ...

『 Chủ nhân, nếu như tôi không nhận sai thì con ma vật này có khởi nguyên tương đồng với tôi! Nó là ma vật thuộc hệ thống thần thoại Bắc Âu! 』

“Cái gì!?” Được Kohai chính thức xác nhận, Ye Jian khẽ giật mình và thốt lên. Trợn tròn mắt mà nhìn chằm chằm về phía con quái vật to hơn 20 m ở trước mắt, trong đầu của cậu nảy ra vô số ý tưởng.

Con quái vật này có căn nguyên tới từ thần thoại Bắc Âu? Đùa nhau sao? Tại sao quái vật thuộc thần thoại Bắc Âu lại có mặt ở thế giới này?

Lúc này, Ye Jian bỗng nảy ra linh cảm không lành. Giác quan thứ bảy của cậu nói với cậu là cậu lại bị vướng vào trong rắc rối cực lớn nào đó nữa rồi, cảm giác này giống hệt như cảm giác khi cậu vừa tới thế giới 《 Campione 》 và bắt đầu điều tra về thân phận của các heretic God vậy.

『 Ngao ~! Không chỉ có như vậy! Chủ nhân, lúc trước tôi cũng ngửi thấy cái mùi quen thuộc này. Lần trước cũng chính cái mùi này đã đánh thức tôi. Tuyệt đối không nhầm, đó tuyệt đối là mùi tới từ thần thoại Bắc Âu. 』

“Lần trước? Chẳng lẽ là... Nửa tháng trước? Ngươi đang muốn nói là nửa tháng trước, ngươi cũng ngửi được cái mùi quen thuộc như lần này?”

『 Ngao ~! Tuyệt đối không sai, chủ nhân. 』 uyen cua tui đốt ‘Thôi, xong!’ Ye Jian nghĩ như vậy, cậu thật sự cảm thấy bó tay rồi.

Tại sao lại như vậy chứ? Vốn tưởng là bí mật của nhà Akatsuki cũng đã đủ cho bản thân đau đầu một thời gian, vậy mà còn chưa hết một ngày xong thì lại tới thêm một chuyện khác đau đầu hơn nữa.

Dựa theo cách nói của Kohai thì con quái vật trước mắt, thứ được xem như là ‘thần thủ hộ’ của majo, cùng với con kenjuu mà cậu đã gặp vào khoảng nửa tháng trước, đều là ma vật có khởi nguyên tới từ thần thoại Bắc Âu. Chuyện này có nghĩa là gì?

Ye Jian tuyệt đối sẽ không cho rằng đây chỉ là trùng hợp, hoặc nên nói là cậu chưa bao giờ dùng tâm lý may mắn để suy đoán về mọi thứ. Thủ hộ giả trước mắt và con kenjuu cậu gặp được nửa tháng trước có bản nguyên thuộc về thần thoại Bắc Âu, vậy thì từ đó, liệu cậu có thể cho ra kết luận là: Toàn bộ ác ma mà các majo ở thế giới này chọn để ký khế ước, cùng với tất cả các kenjuu, đều là ma vật tới từ Bắc Âu hay không?

Hoặc thậm chí, mở rộng vấn đề ra hơn nữa, liệu chúng còn có nguồn gốc tới từ đâu nữa? Các hệ thống thần thoại khác như Hy Lạp, La Mã, Trung Quốc, Nhật Bổn, v... V...

[ Thuộc về dị giới ], [ Được triệu hoán ], [ Sức mạnh vượt trội ], [ Có dấu hiệu là tới từ hệ thống thần thoại ‘nào đó’ ]. Mẹ nó! Tại sao mấy cái này nghe quen quá vậy? Có phải là nó giống giống cái thứ mình với ngừng gặp từ cách đây không lâu không? (Heretic God?)

“Thật đúng là khỉ gió à. Stupid Mutt, ta thật sự muốn quất chết ngươi. Ngươi nói chuyện này cho ta làm gì ~~ Làm ơn tha cho ta đi, cái con chó đần này ~~. Ngươi không thể để cho ta yên được sao ~? Ta chỉ tới đây để nghỉ phép với tu tâm thôi mà, tại sao lại đụng phải phiền toái này ~~? Sao ngươi không sớm bị luộc rồi ăn luôn đi ~~. Giời ạ!” Ye Jian rên rỉ.

『 NGAO... OOOOO...!! 』

Bị Ye Jian mắng như vậy, Kohai cũng chỉ biết rên rỉ một cách oan ức. Chủ nhân của nó mắng nó như vậy, nó còn biết nói gì bây giờ? Cãi lại sao? Nó dám cãi lại sao?

“NGAOOOOOOOOOOO ————————!!!!!!!!!!”

Đúng lúc này thì một tiếng rít chợt vang lên đánh thức Ye Jian, và điều này khiến cho sự khó chịu đang tích lũy trong người cậu đều chuyển thành lửa giận. Mẹ kiếp! Bản vương đang khó chịu mà ngươi còn dám gào lên điếc tai như vậy, có biết chói tai lắm hay không? Muốn chết!!!!!

“Mẹ kiếp! Bản vương mặc xác ngươi có phải là ma vật của Bắc Âu hay không! Hôm nay bản vương muốn đánh ngươi tới chết! Gừừừ!!!!!!”

『 Ngao ————! Chờ... Chờ một chút, chủ nhân! 』

Vốn đang nổi nóng và muốn bộc phát, nhưng lại bị tiếng cầu xin của Kohai làm cho khựng lại, Ye Jian gằn giọng hỏi: “Stupid Mutt, ngươi muốn làm gì? Bản vương cho ngươi 10s, không thuyết phục được bản vương thì vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa.”

『 Đừng! Ngaoooo!!!!! Chủ nhân, con quái vật đồng nguyên này rất có ích với tôi. Nếu nuốt nó thì tôi có thể tiến hóa nhanh hơn. Cho nên... Cho nên... 』

“Nên ngươi muốn bản vương nhường nó cho ngươi? Sao ngươi không chết luôn đi cho khuất mắt?!!! Khốn kiếp! Bản vương đã nhiều việc lắm rồi, nếu thả ngươi ra nữa thì bản vương còn có ngày bình yên sao? Câm mồm! Việc này không có thương lượng! Nếu sau này bản vương đổi ý thì sẽ thả ngươi, còn bây giờ, cái thứ này có ích với bản vương. Bản vương cần dùng nó để nghiên cứu với trút giận. Chờ bản vương làm xong thì đưa cho ngươi.”

『 NGAO... OOO! Ô ô ô ô ô... Chủ nhân... Chủ... 』 Nghe Ye Jian nói như vậy, Kohai cũng chỉ còn biết rên rỉ một cách đáng thương, chỉ là tiếng van xin của nó còn chưa nói xong thì đã bị Ye Jian cắt đứt một cách tàn nhẫn.

Nói thật lòng thì không phải là Ye Jian tàn nhẫn nên mới làm lơ thỉnh cầu của Kohai, mà là cậu thật sự không dám thả Kohai ra. Không phải là không muốn, mà là không dám. Cũng không phải là vì cậu nhát, mà là vì cậu không muốn tự gây khó khăn cho mình.

Là ma sói tới từ thế giới khác, hơn nữa còn là ma thú đã ký khế ước với cậu, về mặt bản chất, Fenrir là một dị vật cần phải cách ly đối với thế giới này. Nếu như mà cậu thả nó ra, cậu dám cá 100% rằng Thanh Trừng Giả hoàn toàn có thể phát hiện được tung tích của cậu mà đuổi tới, kết quả là sẽ lại phải đánh một trận sống mái với Thanh Trừng Giả.

Cậu tới đây là để nghỉ phép với tu tâm, không phải là để rèn luyện. Lúc ở thế giới 《 Campione 》và sau khi trở về Khu Vườn Nhỏ, cậu đã phải rèn luyện và chiến đấu đủ nhiều rồi. Giờ việc cậu cần làm không phải là chiến đấu nữa, mà là giải quyết tâm ma. Đánh nhau hay cái gì, để cho người khác đi, cậu chẳng muốn đâu.

Bất quá, sau cuộc trao đổi vừa rồi với Kohai, trong đầu của Ye Jian chợt nghĩ tới một khả năng. Nếu như khả năng này có thể thành công, vậy thì việc thả Kohai ra cũng không phải là không được. Chỉ là hiện giờ, cậu chẳng muốn nghĩ nhiều về việc này. Trước tiên hãy cứ để cậu xả giận và giải quyết cảm giác phiền muộn của mình trước đã!

“Đồ đáng chết! Đều là do ngươi, làm phiền kỳ nghỉ của bản vương!”

Nắm tay siết lại, khí lưu mạnh chưa từng có bùng lên từ trên người của Ye Jian và thổi quét về bốn phương tám hướng. Lúc này, mái tóc màu tím bạc của cậu hầu như bị thổi dựng ngược lên, quần áo trên người bay phấp phới.

Dường như cảm nhận được nguy hiểm, con quái thú bò cạp lai nhện to hơn 20 m chợt phát ra những tiếng gào thét đầy bất an. Sau đó, nó liều mạng mà xông về phía Ye Jian và dùng hết sức để vung đôi càng của mình xuống.

“Rắc ——————!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng vỡ vang lên giòn rụp, đôi càng to hơn 10 m bị đá thủng một lỗ lớn. Sau đó, không hề dừng lại, Ye Jian biến thành một tia chớp màu tím và điên cuồng đập về phía con quái thú. Mang đầy một bụng lửa giận, Ye Jian đem toàn bộ sự tức giận của mình trút lên người của con quái thú.

Đánh đập! Hành hạ! Cùng với đó là tiếng hét thê thảm và tiếng gãy vỡ liên tục vang lên.

Đứng cách đó không xa, vị ma nữ già nua vừa cố gắng gia trì cho Thủ Hộ Giả của mình, vừa trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ye Jian đang trong cơn bão nổi. Như cuồng phong bão tố, nắm đấm và chân của Ye Jian nện lên người con quái thú với tốc độ gấp hằng ngàn lần so với tốc độ âm thanh.

Suốt nửa tiếng đồng hồ, Thủ Hộ Giả của vị ma nữ già chỉ đang bị hành hạ một cách đơn phương mà không thể chủ động chạm được vào đối phương dù chỉ một cái. Tiếng gào thét thảm thiết lúc đầu, hiện giờ đã biến thành tiếng rên rỉ yếu ớt.

Cảnh tượng bạo lực tới như vậy, vị ma nữ già thề là mình chưa bao giờ được nhìn thấy trong cuộc đời của mình. Hôm nay, có thể nói là lần đầu tiên.

Hiện giờ, sau khi thấy Ye Jian bão nổi, trong đầu bà cũng chỉ còn lại có một ý tưởng duy nhất, đó là liệu tí nữa thằng ranh này có đánh bà y như vậy không?

Cái thân thể già nua còi cọc này của bà, phỏng chừng chỉ cần một giây là sẽ bị đánh thành bánh thịt chứ? Strauss