Chương 1266: Động Thủ

“Mục đích của ta? Chẳng phải ngươi cũng đã thấy rồi đó sao? Ta chỉ muốn cho Yuuma nhỏ sống được tốt hơn thôi. Nói thật lòng, đối với LCO, ta chẳng có hứng thú gì nhiều. Các ngươi muốn làm gì, đó là chuyện của các ngươi. Nếu không ảnh hưởng tới ta thì ta chẳng buồn để ý.” Nhún vai, Ye Jian nói ra điều khiến vị ma nữ già cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Ngoài ra, bản vương cũng không quan tâm việc các ngươi muốn lợi dụng Yuuma nhỏ để làm gì, vì có làm gì thì cũng thế thôi. Bản vương chỉ đang yêu cầu các ngươi phải nghe lệnh của Yuu-chan, chỉ có vậy.”

“Nghe lệnh? Ngươi cảm thấy bà già này sẽ chấp nhận yêu cầu hoang đường đó sao?” Nói với vẻ trào phúng, lúc này thì vị ma nữ già đã sắp hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn của mình với Ye Jian.

Bộp!

Tiếng giày dẫm xuống mặt sàn vang lên, Ye Jian đứng thẳng dậy, sau đó cậu dùng giọng tường thuật để tuyên bố: “Sẽ! Vì bản vương sẽ ‘thuyết phục’ ngươi! Nói thật thì có đôi lúc, bản vương rất thích thái độ của những người sống trong bóng tối như các ngươi. Rất trực tiếp! Cho nên bản vương nói cho ngươi, bản vương sẽ dùng nắm đấm của bản vương để ‘chỉ’ cho các ngươi biết rằng mình phải nghe lời Yuu-chan như thế nào.”

“Ngươi nói là, ngươi muốn hạ bệ bà già này?” Giọng nói trở nên nghiêm túc, ma lực trong cơ thể của vị ma nữ già bắt đầu khởi động. Lúc này thì ánh mắt của vị majo đã trở nên rất là nguy hiểm và sắc bén.

“Đó chẳng phải là điều các ngươi tôn thờ sao? Trên đời này, thực lực chính là lý lẽ. Cho nên, để chúng ta dùng lý lẽ mà nói chuyện với nhau đi!”

“Hừ! Thằng ranh con không biết tự lượng sức! Thủ thư đại nhân, nếu hắn đã không biết thức thời tới như vậy, xin hãy để cho tôi trừng phạt hắn. Với thứ ranh con này, không cần ngài phải tự mình ra tay làm gì.”

Cơ hội để lấy công chuộc tội cuối cùng cũng tới, người trung niên lập tức bật dậy và xin mệnh lệnh của vị ma nữ già.

Lần này, vị ma nữ già không cự tuyệt.

“Đi đi! Nhưng nếu không thắng được, ngươi biết kết cục của mình.”

“Vâng... Vâng!”

Toàn thân run lên, người đàn ông trung niên sợ hãi mà gật đầu liên tiếp, sau đó hắn lập tức xoay người lại.

Bước nhanh về phía Ye Jian, gương mặt của người đàn ông trung niên hiện lên vẻ thù hận và giễu cợt. Nhìn Ye Jian vẫn thảnh thơi đứng đó, hắn hơi tức giận mà khẽ giơ tay, và một quyển ma đạo thư hiện lên trong tay hắn.

“Thật đúng là khiến cho người ta tiếc hận, ranh con à. Thủ thư đại nhân đã cho ngươi cơ hội tốt như vậy mà lại không biết quý trọng, lại còn tự tìm đường chết. Thật đúng là không thể trách người khác. Cho nên, đi chết đi!”

Người đàn ông trung niên mở sách ra và đặt bàn tay của mình lên đó. Ma lực khổng lồ và những chữ viết vặn vẹo quỷ quái đột nhiên bùng lên từ quyển ma đạo thư và hiện ra trong không khí.

“—— tro bụi của sự hỗn mang, sự tà ác của ngôi sao mê hoặc, hỗn loạn và cuồng dã...”

Theo lời ngâm xướng, mặt đất dưới chân của Ye Jian đột nhiên trở nên hơi mềm và bắt đầu chuyển động như vật còn sống.

Đối với loại áo rồng này, Ye Jian thật sự có chút phiền. Giống như khi đang nói chuyện mà cứ có mấy con ruồi kêu lên ông ổng vậy.

Khó chịu, thì phải xả, cho nên, cậu quyết định xả sự khó chịu của mình lên người của nguyên nhân gây ra sự khó chịu này.

Xoay nhẹ cổ tay phải và đấm hờ về phía mặt đất một cái, thuật thức ở dưới chân của Ye Jian lập tức bị nghiền nát và mặt đất trở lại như bình thường. Biến mất và lại hiện ra trước mắt gã trung niên, Ye Jian giơ chân đá mạnh.

“Cái ——!?”

Bành!!!

Gà bay trứng vỡ, Ye Jian trực tiếp đá vào giữa háng của gã trung niên với sức mạnh kinh khủng. Gã trung niên trợn lồi mắt lên, miệng phun máu, toàn thân bay về một góc của căn phòng và nện vào trên tường.

“ẦM ————!!!!!”

Một tiếng va đập lớn vang lên. Bức tường vỡ tan, và gã trung niên biến mất khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người chỉ trong tích tắc.

Chỉ một chiêu, một thành viên có đẳng cấp cao của LCO đã bị đá bay, mọi thứ kết thúc chỉ trong tích tắc khi mà tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.

Thấy điều xảy ra ngay trước mắt, đồng tử của bà lão lập tức co lại, sự cảnh giác đối với Ye Jian lại một lần nữa tăng lên vài phần.

“Haishi!”

Bóng xám mờ ảo vốn trôi nổi ở trên đầu vị ma nữ già, sau khi được gọi tên, lập tức hiện hình và trở nên rõ ràng.

Vừa giống nhện lại vừa giống bò cạp, trên người mang theo lớp vỏ ngoài trông như một lớp áo giáp, vị thần bảo hộ của vị ma nữ già giơ đôi càng lớn và chiếc đuôi nhọn hoắt màu xám của mình lên và lao về phía Ye Jian. Miệng nó phát ra tiếng gầm thét điếc tai.

Majo (ma nữ),nói theo nghĩa nào đó thì cũng có thể xem là một ‘linh năng giả’, khi mà ma lực của majo cũng có thể xem như là một loại linh năng. Thế nhưng nếu xét về mặt bản chất thì majo lại có bản chất khác hoàn toàn với các linh năng giả khác.

Với những linh năng giả khác, ‘linh năng’ là một loại sức mạnh mà chính bản thân tu luyện ra được, nó tới từ bản thân và mang theo dấu ấn của bản thân một cách mãnh liệt. Nhưng với các majo thì khác. Ma lực của majo, nói theo nghĩa nào đó thì không tới từ chính bản thân của majo mà tới từ một tồn tại khác bên ngoài, theo cách nói của thế giới này thì đó là ác ma.

Vì để hoàn thành một mục tiêu nào đó mà bản thân vĩnh viễn không thể tự mình làm được, các majo thường đem thứ quý giá nhất của mình là linh hồn làm tế phẩm, dâng nó lên cho ác ma. Lấy đó làm giá, các majo có thể nhận được sức mạnh vượt trội tới từ con ác ma mà mình đã chọn để bán linh hồn. Nguồn sức mạnh đó là sức mạnh của ác ma, là một loại sức mạnh có đẳng cấp hoàn toàn ngang ngửa với ma lực của vampire, thứ ma lực được xem là tối cao trong ma tộc.

Ngoại trừ điều đó ra thì các majo còn có các vị thần bảo vệ riêng, đây có thể xem là một loại Familiar mà các ma pháp sư thường hay có, thế nhưng chúng vượt trội hơn nhiều, bởi vì các vị thần bảo hộ này chính là hóa thân của ác ma mà các majo đã hiến tế linh hồn. Sức mạnh của chúng, hoàn toàn có thể đánh ngang tay với kenjuu của quỷ hút máu.

Đó là khái niệm về majo, một ‘con rối’ mà từ xưa vẫn luôn bị xem là hiện thân của điềm chẳng lành, phải mang lấy thứ tai tiếng bi ai mà sống cô đơn trong bóng tối.

“Thứ này là ‘Thủ Hộ Giả’ của majo?” Nhìn con bò cạp lai nhện ở trước mắt với ánh mắt ‘thứ này thật thú vị’, Ye Jian khẽ nghiêng nhẹ người về sau một chút để né đòn tấn công của vị thần thủ hộ. Sau đó, nghiêng chân và xuống tấn, Ye Jian chuyển trọng tâm và búng người tiến tới.

Bá bá bá ——!!

Thấy Ye Jian tiến lại gần mình, đuôi và càng của vị thần thủ hộ lập tức khua lên. Chúng đánh về phía Ye Jian theo hình tam giác và khóa mất mọi đường lùi của cậu.

“Ha ha ha!” Cất tiếng cười vang, Ye Jian rùn người xuống; Sau đó, không chút do dự, cậu đánh ra ba chiêu liên kích về phía đôi càng và cái đuôi đang đánh về phía mình.

“ẦM ——! ẦM ——! ẦM ——!”

Ba tiếng nổ vang lên liên tiếp nhau, hoặc cũng có thể là vang lên đồng thời. Đôi càng và cái đuôi của vị thần thủ hộ đã bị đánh tan, cả bộ giáp ở trên người nó cũng bị đánh nứt ra thành nhiều mảnh.

Chỉ là, việc chiến đấu vẫn còn chưa kết thúc.

Là một trong những majo lâu đời nhất trong LCO, đồng thời còn là một trưởng lão, nếu đã quyết định tuyên chiến với Ye Jian, vậy thì vị ma nữ già tuyệt đối sẽ không cà lơ phất phơ mà chỉ biết đứng nhìn. Trong lúc Ye Jian đang phải chiến đấu với vị thần thủ hộ, vị ma nữ già nhanh chóng chuẩn bị phép thuật của mình.

Hai quyển ma đạo thư một đen, một đỏ lơ lửng trong không trung; Chúng được mở ra và những trang sách đang tự động lật lên liên tục.

Ma pháp trận sáng lên, nhưng âm thanh trúc trắc và khó hiểu phát ra từ miệng của vị ma nữ già, những chữ viết tối nghĩa và khó hiểu được ghi trên hai quyển ma đạo thư sáng lên và biến thành các chú văn bay lơ lửng trong không trung. Chúng chuyển động cùng nhau theo một quỹ tích khó hiểu và cấu tạo nên một pháp thuật có cường độ cực mạnh.

Ma lực khổng lồ có màu đỏ đen bùng lên từ trên người của vị ma nữ già và thổi quét toàn bộ lâu đài tựa như một cơn cuồng phong. Toàn bộ kết cấu của tòa lâu đài cũng dường như đang phát ra tiếng rên rỉ vì lượng ma lực quá lớn đang thổi quét.

Là majo cũng là magus đã đạt tới giới hạn cao nhất của phép thuật, thực lực của bà lão tuyệt đối mạnh hơn tuyệt đại đa số các vampire cấp cao, thậm chí ngay cả các vampire thuộc thế hệ cũ cũng chưa chắc có thể đánh thắng được bà lão này.

“NGAOOOOOOOOOOO ——————!!!!!!!!!!”

Bị Ye Jian đá bể cả hai càng lẫn đuôi sau, vị thần thủ hộ phát ra tiếng gầm rú chói tai. Sau đó, toàn bộ tòa lâu đài bắt đầu rung mạnh hơn, khi mà thân hình vốn chỉ dài có 4 – 5 m của vị thần thủ hộ bắt đầu tăng lên tới 10 m, 13 m, 15 m... Có vẻ như là phép thuật của bà lão đã bắt đầu có tác dụng, đây là một phép hỗ trợ.

Gian phòng bắt đầu nứt vỡ, sau đó thì một góc của tòa lâu đài hoàn toàn bị vỡ vụn, và thay vào đó là một con quái vật có chiều dài tối thiểu là phải hơn 20 m. Lúc này, càng và đuôi của nó cũng đã mọc trở lại.

“Haishi!”

Tiếng quát khiến người ta cảm thấy ớn lạnh vang lên, và vị thần thủ hộ lại một lần nữa vung đôi càng của mình về phía Ye Jian.

Thân thể to hơn, sức mạnh lớn hơn, và tốc độ cũng nhanh hơn trước tới những vài lần. Thân thể to hơn mà tốc độ và linh hoạt lại tăng lên, xem ra phép hỗ trợ tới từ hai quyển ma đạo thư kia không phải là phép thuật hỗ trợ bình thường.

‘Hà ~! Mạnh hơn tới những 50% so với kenjuu của cái tên vampire bá tước kia, thật không hổ là trưởng lão của một tổ chức tội phạm chỉ toàn các tinh anh phép thuật.’ Quan sát sự thay đổi của vị thần thủ hộ, Ye Jian khẽ trầm trồ.

Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch...!!!!!!

Đôi càng nện xuống, và mặt đất nứt ra vô số khe nứt rồi nhanh chóng sụp đổ.

‘Không chỉ có sức mạnh tăng lên mà cả trọng lượng cũng tăng lên sao? Là do ma thuật?’ Quan sát tình huống, Ye Jian nghĩ thầm, ‘Xem ra trọng lượng của nó lúc này tối thiểu cũng phải là hơn mười mấy tấn. Hử? Trọng lượng của mình tăng lên? Phép thuật điều khiển trọng lực quy mô lớn? Thật đúng là lợi hại nha! Chỉ là...’

“... Tàn niệm! Chả có ý nghĩa gì với bản vương hết!” Linh lực vận chuyển, sức ép sinh ra từ phép thuật điều khiển trọng lực đã hoàn toàn bị cách ly.

Xuống tấn, xoay người, co quyền, một nguồn sức mạnh có màu vàng kim nhạt nhanh chóng hội tụ vào trong nắm đấm của Ye Jian.

“Vù ——!!”

Một quyền lướt nhanh, cột sóng xung kích có hình nắm đấm màu vàng kim lờ mờ vắt ngang qua không trung với tốc độ nhanh như ánh sáng, nhưng lại lặng thầm và không mang theo một chút tiếng động nào.

“Roặc ——————!!!” “ẦM ————————!!!!!!!!”

Tiếng vật cứng bị nghiền nát và tiếng nổ lớn vang lên. Giống như một trái trứng gà bị một viên bi thép đập trúng, đôi càng của vị thần thủ hộ bị bóng quyền màu trắng vàng của Ye Jian xỏ xuyên.

Càng lại bị xỏ xuyên, vị thần thủ hộ lại phát ra tiếng gào thét, một tiếng hét thê lương thảm thiết.

Miệng nở nụ cười hưng phấn, Ye Jian khẽ nhảy người lên, nắm tay siết lại và định đập xuống thêm một lần nữa. Lần này, cậu muốn tìm chuyện vui cho mình một chút, cậu muốn hành hung cái thứ này.

Chỉ là đúng lúc này, một âm thanh chợt vang lên trong đầu của cậu.

『 Chủ nhân... 』

Cái giọng này này là ————? Strauss