Chương 1265: Đồ Thư Quán

“Vốn dĩ bọn ta chỉ muốn theo dõi tiểu thư một chút, vì thấy tiểu thư đột nhiên thay đổi quá đột ngột, nhưng không ngờ là lại thật sự phát hiện được một kẻ quấy phá. Thực không ngờ là trên đời này lại có người có thể xâm nhập vào đây một cách vô thanh vô tức mà cả hệ thống phòng ngự của LCO bọn ta cũng không phát hiện ra. Giỏi! Thật giỏi!”

Từ cánh cửa sổ bị phá nát, hai bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện và nhảy vào trong phòng, sau đó hai bóng đen này dùng ánh mắt lạnh lẽo và cảnh giác để nhìn chằm chằm Ye Jian. Ma lực trên người của hai bóng đen sôi lên dữ dội, thuật thức cũng đã được khởi động; Chỉ cần chờ Ye Jian có động tác gì đó là cả hai sẽ lập tức kích hoạt thuật thức tấn công của mình.

“LCO? Ha? Ra vậy ~! Đã dám tiết lộ lai lịch của mình cho ta, vậy là các ngươi đã chuẩn bị xong cho việc giết ta rồi?”

Đối mặt với sự đe dọa và cảnh giác của hai bóng đen vừa xuất hiện, Ye Jian cũng chẳng buồn quay đầu lại. Cậu chỉ nói một cách bình thản như là đang chẳng có chuyện gì xảy ra.

Khẽ vuốt vuốt đầu của Yuuma nhỏ, người đã bất tỉnh và ngủ mê man liền ngay trước khi kết giới cách âm của cậu vỡ tan, Ye Jian thiết lập một kết giới để bảo vệ an toàn cho Yuuma nhỏ rồi quay người lại, nhìn về phía người thứ năm vừa xuất hiện trong phòng.

“Vẫn thong dong được như vậy trong tình cảnh này, bà già này thật sự có chút yêu thích ngươi rồi, người trẻ tuổi. Hiện giờ, bà già này cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi nguyện ý hiệp trợ cho tiểu thư, cũng đồng ý gia nhập LCO, vậy thì LCO sẽ bỏ qua cho tất cả những việc mà ngươi đã làm.” Người lên tiếng là một bà lão với toàn thân đều được bao trùm trong chiếc áo trùm màu đen.

“Thủ thư đại nhân!” X 2

“Câm miệng, đứng yên ở đó mà chờ lệnh là được rồi!”

Một người trung niên khác lại xuất hiện và trừng hai bóng đen với ánh mắt cực kỳ âm độc.

Nhìn bà già và người trung niên đang đứng trước mặt mình, Ye Jian nhịn không được mà chẹp lưỡi một cái.

Thật không hổ là tổ chức tội phạm phép thuật nổi tiếng thế giới nha, chỉ cần vừa xuất hiện thôi, chả cần nói tiếng nào thì cũng đủ để người khác biết rằng mình là người xấu rồi. Cái bộ mặt này mà đi đóng vai phản diện thì chả cần phải hóa trang gì luôn.

Nhìn hai người đang giả bộ hát song hoàng ở trước mặt mình, Ye Jian cười thầm.

Nói tới tổ chức tội phạm pháp thuật ‘Đồ Thư Quán’, Ye Jian cũng có chút hiểu biết. Nói thật thì với những tổ chức phép thuật của thế giới này, Ye Jian chẳng muốn để ý. Có thể nói là trừ khi có liên quan gì đó tới kế hoạch của cậu, còn bằng không thì cậu thật sự chẳng muốn để ý tới những tổ chức này làm gì.

Và rất hiển nhiên là LCO chả có liên quan gì tới cậu, hoặc nên nói là tạm thời thì vẫn chưa, cho nên từ khi bước chân vào thế giới này tới giờ, cậu chưa từng chủ động đi tìm hiểu. Cho nên sở dĩ mà cậu có được sự hiểu biết nhất định về tổ chức này cũng là vì Natsuki-chan nói với cậu thôi.

Đối với tổ chức tội phạm này, Natsuki-chan rất là quan tâm và coi trọng, cho nên cô từng đề cập về nó với Ye Jian rất nhiều lần.

Theo cách diễn tả của Natsuki, thì LCO là một tổ chức tội phạm pháp thuật có đẳng cấp quốc tế, được tạo ra từ hàng ngàn tới hằng chục ngàn magus và majo có đẳng cấp cao. Tổ chức này thường xuyên đi sưu tập ma đạo thư trên khắp thế giới, rồi tiến hành lợi dụng chúng để thực hiện mưu đồ của mình. Đặc điểm của LCO cũng giống với những tổ chức tội phạm khác, đó là muốn làm gì thì làm, không hề quan tâm tới bất cứ chuẩn tắc gì về đạo đức cũng như luật pháp. Thậm chí, bởi vì là một tổ chức phép thuật nên nói theo nghĩa nào đó thì tổ chức này còn có phần cực đoan hơn.

“Có thể vô thanh vô tức xâm nhập vào phòng của tiểu thư mà mà không bị hệ thống phòng ngự của nơi này phát hiện ra, vậy ngươi hẳn cũng là một magus (ma đạo sư)? Nếu ngươi đã là Magus, vậy thì ngươi cũng muốn truy cầu sức mạnh càng lớn hơn đúng không? Vậy gia nhập LCO đi! Ở đây, chúng ta có thể cung cấp cho ngươi những ma đạo thư thích hợp với ngươi nhất, cho dù đó có là Viễn Cổ Di Thư cũng không phải là chuyện không thể.”

Ma nữ già áo đen có về ngoài như một mụ phù thủy trong các câu chuyện cổ tích lên tiếng, đôi mắt quỷ dị giấu dưới lớp áo choàng của mụ nhìn chằm chằm về phía Ye Jian. Đầu độc và dụ dỗ, đây là thủ đoạn mà LCO am hiểu nhất.

“Nghe ngữ điệu của ngươi trước đó thì có vẻ như ngươi cũng đã biết về LCO, nếu vậy ngươi hẳn cũng đã biết được tôn chỉ của bọn ta. Ngoại trừ việc phải hoàn thành một ít nhiệm vụ bắt buộc ra, những thời gian khác, ngươi có được sự tự do tuyệt đối. LCO chỉ quan tâm tới thực lực và giá trị, cho nên chỉ cần thực lực và giá trị của ngươi đủ cao, chúng ta có thể cung cấp cho ngươi địa vị và quyền thế xứng đáng.”

“Vậy tức là, nói theo cách ngược lại, không có giá trị và thực lực thì cũng chỉ có thể làm một thằng hề, đúng không? Chỉ có thể bị người khác chi phối và điều khiển?” Trên mặt chẳng có biểu tình gì đặc biệt, Ye Jian hỏi ngược lại.

“Ha ~ ha ~ ha ~!! Quả nhiên là một thằng nhóc không đơn giản. Đúng! Đây chính là quy tắc của thế giới bóng tối, cũng là quy luật nguyên thủy nhất của thế giới này, kẻ yếu chỉ có thể bị kẻ mạnh chi phối. Mạnh được yếu thua, đây là chân lý vĩnh hằng của thế giới. Nó nấp trong bóng đêm, và luôn luôn tồn tại. Nếu đã hiểu được quy tắc này, vậy ngươi sẽ không để cho bà già này thất vọng chứ?”

Tiếng cười khiến người ta sởn hết cả gai ốc của vị ma nữ già vang vọng khắp lâu đài. Rất hiển nhiên là vào lúc này, vị ma nữ già đã sống không biết bao nhiêu năm này đang cảm thấy rất tự tin về việc có thể dụ dỗ được Ye Jian.

Thực ra thì, nếu chỉ xét theo biểu hiện bên ngoài, vị ma nữ già đúng là chẳng có lý do gì để không cảm thấy tự tin cả. Quyền thế, địa vị, sức mạnh, dục vọng; Đối với một ‘thiếu niên trẻ tuổi’ như Ye Jian thì chúng quả thật là một liều thuốc phiện muốn ngừng mà không được.

Chỉ là lần này, mọi chuyện lại không như dự đoán, Ye Jian chả có biểu tình gì đặc biệt mà chỉ trả lời: “Thật xin lỗi! Ta thật chẳng có hứng thú gì nổi với những thứ mà các ngươi có thể cung cấp.”

“Cái gì!?” Người đàn ông trung niên có vẻ mặt độc ác thốt lên kinh ngạc. Ở bên cạnh hắn, mụ phù thủy già bắt đầu nhìn Ye Jian với ánh mắt vô cùng nguy hiểm.

“Thật khiến cho bà già này ngoài ý muốn. Nếu vậy thì, thứ mà ngươi khao khát là gì?”

“Thủ thư đại nhân! Với thằng ranh con không biết điều như hắn thì còn phải nói nhiều làm gì? Trực tiếp giết đi không phải là được rồi sao?”

Người đàn ông trung niên đứng ở một bên hơi có chút kích động mà thể hiện sự bất mãn với bà lão, chỉ là, ngay sau đó thì người đàn ông trung niên đột nhiên phun một búng máu, cơ thể dường như bị thứ vô hình gì đó quất bay và nện vào trên tường.

“Ah... Khặc!! Thủ... Thủ thư đại nhân!?”

Run rẩy mà đứng lên, người đàn ông trung niên e dè và sợ hãi mà nhìn bóng xám mông lung đang trôi nổi trên đầu của bà lão. Gương mặt của hắn hiện lên vẻ khó tin, hắn không thể tin được là mình lại bị đánh bay chỉ vì nói một câu nói.

“Bà già này nói chuyện, ngươi có tư cách gì để chen mồm? Thứ hỗn xược! Nếu như còn một lần nữa, bà già này sẽ tiễn ngươi về trời. Đừng quên rằng vị trí của ngươi hiện giờ vẫn còn có khối người muốn thay thế!”

“—— Vân... Vâng! Thuộc hạ biết! Thuộc hạ không dám!”

Quỳ một chân trên đất, người đàn ông trung niên run rẩy mà nói với bà lão. Sự sợ hãi của người đàn ông với bà lão đã được khắc vào trong xương cốt của hắn, hoặc nên nói là trong xương cốt của tuyệt đại đa số các thành viên thuộc LCO. Lúc này, người đàn ông trung niên thậm chí không có dũng khí để ngẩng đầu lên chứ đừng nói là phản kháng.

Nhìn trò hề đang diễn ra trước mặt, Ye Jian cười phì với vẻ lơ đễnh, sau đó cậu gác một chân lên chân còn lại rồi nói: “Đây mới là ‘tự do’ thực sự trong LCO, đúng không?”

“Không có sức mạnh, còn muốn ngồi trên cao mà không cần trả giá? Trên đời này làm gì có chuyện sung sướng như vậy? Không có thực lực, vậy thì dùng thứ khác để đổi, như tự do hoặc là tính mạng.”

“Không thể không nói, mặc dù là tội phạm, nhưng ngươi nhìn thấu hơn rất nhiều người. Hoặc nên nói là những tên tội phạm cấp cao như các ngươi mới là những kẻ lõi đời nhất. Bất quá, ngươi sở dĩ chịu nói chuyện với ta hiền hòa như vậy là vì sợ ta làm tổn thương tới công chúa của các ngươi sao? Vì không biết được mục đích của ta khi tiếp cận công chúa của các ngươi? Hoặc là vì không biết được sâu cạn của ta nên không muốn manh động?”

Nghe được câu hỏi của Ye Jian, bà lão không trả lời mà nhìn im lặng nhìn chằm chằm vào cậu. Trong trường hợp này, không nói, xem như là đồng ý.

“Nếu như ta giống ba cái tên rác rưởi kia, vừa không có sức mạnh lại không có đầu óc, vậy hẳn là ngươi sẽ để cho thần bảo hộ của ngươi lén lút giết chết ta, đúng không?” Giống như đang nói tới việc chẳng liên quan tới mình, Ye Jian vừa nói vừa khẽ chỉ ngón tay về phía bóng xám ở trên đầu của bà lão.

“Bà già này đã nói: Trên thế giới này, không có chốn yên vui cho lũ rác rưởi.”

“Thế sao? Vậy... Được rồi! Cứ như vầy đi: Hai người các ngươi... Thôi! Quên cái tên này đi! Ngươi là Thủ Thư của LCO, vậy thì nếu suy diễn dựa theo tên của tổ chức các ngươi, ngươi hẳn phải có địa vị tương đương với trưởng lão chứ?”

Một câu hỏi bất ngờ chẳng liên quan gì khiến cho bà lão kinh nghi. Sau đó, chỉ trầm ngâm một lúc, bà lão trầm giọng đáp: “Đúng! Thái độ của bà già này có thể đại diện cho thái độ của LCO!”

“Tốt! Nếu vậy thì từ giờ trở đi, bản vương tạm thời giao Yuuma nhỏ lại cho ngươi chỉ đạo. Bản vương dù tinh thông chư pháp, thế nhưng sự hiểu biết về trường phái majo vẫn không thể sánh được với những majo lâu năm như ngươi. Yuuma nhỏ vẫn sẽ ở lại đây, để cho ngươi chỉ đạo. Thế nhưng tới ngày tốt nghiệp, con bé sẽ rời khỏi ngươi, nếu như khi đó ngươi đã không còn giá trị lợi dụng.”

“Cái gì!? Thằng ranh con khốn kiếp! Ngươi ————”

Lời của Ye Jian khiến cho người đàn ông trung niên nổi giận, thế nhưng bà lão chỉ trừng mắt với người trung niên bằng một cái nhìn lạnh buốt; Sau đó, bà lão dường như làm lơ vẻ trịch thượng và khiêu khích của Ye Jian mà nói một cách bình tĩnh: “Xem ra ngươi cũng không có ý định đối đầu với chúng ta, hơn nữa còn rất chăm sóc tiểu thư. Nếu vậy thì, mục đích của ngươi là gì? Còn nữa, ngươi muốn lợi dụng bà già này, không sao hết, thế nhưng ngươi phải có tư cách để làm điều đó mới được. Nếu như ngươi chỉ đang nói xằng vì sự nông nổi của tuổi trẻ, vậy thì sự càn quấy của ngươi sẽ tự nghiền chết chính ngươi, người trẻ tuổi à.”

Nói tới đây, ánh mắt của bà lão bắn ra những tia sáng lạnh lẽo và sắc bén dường như hóa thành thực chất.

Bị một người trẻ hơn mình gấp chục lần nói với vẻ ra lệnh như vậy, không nổi giận là chuyện không thể nào. Thế nhưng, là một majo lâu năm, lý trí của bà lão kềm hãm được sự tức giận đó.

Đúng như những gì Ye Jian đã nói, bà lão không manh động vì không biết được sâu cạn của Ye Jian, cũng không dám liều lĩnh khi mà ‘hi vọng’ của toàn bộ LCO đang nằm trong tay đối phương. Dù rằng Ye Jian đã thể hiện ra sự ưu ái và quan tâm đối với công chúa nhỏ, thế nhưng ai biết được là có âm mưu hay không chứ?

Kẻ sống trong bóng tối, không tin vào cảm tính, là một majo thì phải càng như vậy; Vì trong bóng đêm đen kịt, cảm tính là sứ giả đáng sợ nhất của tử thần. Lý trí, là chuẩn tắc tối thượng của majo nếu muốn sinh tồn. Nếu không nắm chắc, kẻ sống trong đêm sẽ không manh động, trừ khi là bị ép. Strauss