Chương 1264: Mai Phục?

Hôm nay là một ngày nắng ráo. Nếu như là ở đảo Itogami, nhiệt độ tuyệt đối sẽ nóng như đổ lửa khiến người ta chẳng muốn bước chân ra ngoài đường, thế nhưng ở vùng quê mát mẻ này thì nhiệt độ cũng chỉ khiến người ta cảm thấy hơi nóng một chút mà thôi.

‘Thời tiết đẹp như thế này mà không đi dạo thì phí quá! Ye-chan! Ye-chan! Đi mua đồ với Nagisa đi! Hôm nay người ta muốn đi mua sắm với Ye-chan để bù cho hôm qua.’ Đây là nguyên văn lời của Nagisa nhỏ vào buổi sáng, và kết quả là hiện giờ, Ye Jian, Nagisa nhỏ, và cả Kojou nhỏ đều đang có mặt trên thị trấn lớn gần nhà Akatsuki.

Trên các con đường, nhìn đâu cũng thấy bóng người rộn ràng qua lại. Có lẽ là vì thời tiết không quá khó chịu nên cũng có khá nhiều người muốn đi mua sắm, điều này dẫn tới việc buôn bán của các cửa hàng trên thị trấn trở nên khá là náo nhiệt.

Đây chỉ là nói về các cửa hàng nhỏ và vừa, còn về các cửa hàng lớn và siêu thị của thị trấn, nói sao đây nhỉ? Bởi vì mỗi khi tới hè thì các siêu thị và cửa hàng lớn ở đây đều có thói quen bán giảm giá, mà số siêu thị và cửa hàng lớn có mặt trên thị trấn thật sự không nhiều, cho nên kết quả là mỗi ngày thì những nơi này đều bị ‘bao vây’ bởi vô số các bà nội trợ.

Toàn bộ các bà nội trợ có trong thị trấn đều tập trung vào một chỗ mà giành mua đồ, tình cảnh đó trông ra sao, chỉ cần nghĩ sơ cũng biết. Ye Jian chỉ có thể nhìn mà phát khiếp.

“... Ye-chan! Nghe nói tối hôm qua, Ye-chan vừa massage siêu ~ lợi hại cho Mimori-chan phải không? Massage siêu ~ lợi hại là gì? Nagisa hỏi nhưng Mimori- chan không chịu nói ~. Hơn nữa tại sao sau đó Mimori-chan không kêu nữa vậy? Sau đó Nagisa còn len lén ở trong phòng nghe lén, nhưng mà không nghe được Mimori-chan gọi thêm. Rõ ràng trước đó còn kêu to như vậy, thực kỳ lạ!” Đang đi trên đường, giọng nói đáng yêu và lanh lợi của Nagisa-chan chợt vang lên.

Nghe Nagisa nhỏ đột nhiên hỏi như vậy, Ye Jian cũng cảm thấy có chút gì đó quái quái ở trong lòng. Massage siêu ‘lợi hại’? Ờ thì cũng xem như lợi hại đấy! Lợi hại tới mức Mimori-nee muốn xuống giường không được luôn.

“Sao vậy? Chẳng lẽ Nagisa-chan cũng muốn được anh massage một lần sao?” Nghĩ tới việc đã xảy ra tối hôm qua, Ye Jian chợt hỏi Nagisa nhỏ như vậy.

Thề có trời là cậu tuyệt đối không hề có ý nghĩ xấu gì với Nagisa-chan khi hỏi như thế, cậu chỉ đang hỏi một cách đơn thuần mà thôi.

Tối hôm qua, sau khi nói chuyện kỹ càng với Mimori, cậu đã nhận được một kết quả rất không tệ. Mimori cuối cùng cũng không quá cố chấp mà chấp thuận làm thê thiếp ngầm của cậu, vì vậy kết quả là sau đó, cậu đã có một cuộc vui tới quên trời đất với Mimori.

Bởi vì Mimori chỉ mới làm lần đầu, hơn nữa còn mới phá thân, cho nên Ye Jian cũng không làm quá; Mà ngược lại, cậu làm khá là dịu dàng. Cậu muốn cô gái của mình có một đêm đầu thực sự đáng nhớ.

Về việc đã hứa với Mimori rằng cậu sẽ giữ bí mật và không truy hỏi gì hết, Ye Jian sẽ giữ đúng lời hứa, thế nhưng, cậu sẽ chủ động điều tra. Mimori không nói, chẳng lẽ cậu không biết tự điều tra sao?

Đã bước chân vào vòng xoáy này, nếu không nhìn cho rõ trung tâm của vòng xoáy là gì thì cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“A... Nagisa... Nagisa cũng muốn, thế nhưng mà... Sẽ đau lắm đúng không? Nghe Mimori-chan kêu đau như vậy, người ta thực sợ. Chỉ là, người ta cảm thấy massage như vậy cũng rất mới nha, thật muốn thử một chút! Ye-chan! Ye-chan, có thể nhẹ tay với Nagisa được không? Hơi nhẹ một chút, không, không, là nhẹ đi thiệt nhiều, để người ta thử một chút, được không?”

Dùng giọng xin xỏ để nói ra mong muốn của mình, Nagisa nhỏ dùng đôi mắt long lanh của mình để xin xỏ Ye Jian. Đôi mắt to long lanh của Nagisa nhỏ ra vẻ đáng thương mà nhìn chằm chằm vào Ye Jian, trông cứ như là đang muốn nói rằng ‘Ye-chan, làm đơn đi mà! Đáp ứng người ta đi!’

Ánh mắt linh động, yếu ớt và đáng yêu như vậy thật quá ăn gian, làm cho Ye Jian có cảm tưởng rằng nếu như mình từ chối thì quả thật là đang phạm vào tội ác không thể tha thứ nào đó. Làm sao mà từ chối được?

Thấy ánh mắt của Nagisa nhỏ như vậy, Ye Jian thực lòng muốn tuôn ra một câu —— Nagisa-chan vẫn còn nhỏ. Chờ mai mốt lớn rồi, nii-chan sẽ ‘massage’ cho Nagisa-chan, đủ bộ luôn.

Tất nhiên, đây cũng chỉ là đang phun tào thôi, không có ý gì hết. Dù sao cảm quan của cậu với Nagisa-chan vào thời điểm này đã hoàn toàn khác rồi.

“Được rồi! Nếu Nagisa-chan đã muốn thử như vậy, nii-chan sao có thể từ chối chứ? Thế nhưng cho dù rất nhẹ nhưng cũng sẽ hơi khó chịu một chút, Nagisa-chan chịu được không?”

“Đương nhiên! Người ta không phải là Mimori-chan đâu nha! Nhất định làm được, nếu chỉ là hơi khó chịu.” Nói tới cuối cùng, giọng của Nagisa-chan nhỏ lại, hoàn toàn bại lộ ý nghĩ của cô bé.

Nghe Nagisa-chan nói như vậy, Ye Jian chỉ cười mà xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ của Nagisa-chan.

Đối với Nagisa-chan, Ye Jian thật sự càng lúc càng thấy thương yêu. Thật là một cô bé đáng yêu và ngoan ngoãn!

Vốn dĩ, Ye Jian cũng đã rất yêu thương Nagisa nhỏ vì tính cách của cô bé; Giờ, sau khi đã nhận Mimori làm người đàn bà của mình, cảm giác yêu thương của cậu với Nagisa nhỏ lại càng tăng cao gấp bội. Dù rằng Mimori không phải là mẹ thật của Nagisa, thế nhưng ơn sinh thành không lớn bằng ơn nuôi dưỡng, Mimori đã luôn xem Nagisa là con gái của mình, và Nagisa cũng cho rằng như vậy, cho nên nói Mimori là mẹ ruột của Nagisa cũng chẳng có gì sai. Mà giờ, Mimori lại là người đàn bà của cậu, vậy há chẳng phải là Nagisa-chan cũng xem như làcon gái nhỏ của cậu sao?

Nói thực thì cho tới tận thời điểm này, cậu chưa từng có ý thức trách nhiệm về những thứ vĩ đại như là làm cha, cho nên cảm giác của bản thân với Nagisa nhỏ vào lúc này thực sự là một trải nghiệm rất đặc biệt với cậu. Có lẽ, điều may mắn nhất với cậu khi tới thế giới này là có để được gặp Nagisa-chan, cùng với... Kanon-chan đi?

“Oa! Bên kia! Bên kia! Ở đó có bán hạ giá khuyến mãi kia! Ye-chan! Kojou-kun! Nhanh lên! Nhanh lên! Nếu không người khác sẽ giành hết!” Đột nhiên, Nagisa- nhỏ chợt phất chiếc đuôi ngựa sau gáy một cái và reo lên, rồi cô bé nhanh chóng chạy về phía siêu thị cách đó không xa.

Nhìn những bà nội trợ đông như kiến ở trước cửa siêu thị, Ye Jian cảm thấy khóe mắt của mình hơi giật giật một cái. Ngước đầu nhìn lên một tý, trên phần mặt trước của siêu thị có treo một tấm băng rôn cực lớn ——kỷ niệm một năm ngày thành lập siêu thị XX, toàn bộ mặt hàng giảm giá 10%, đặc biệt giảm giá 20% đối với những mặt hàng đặc biệt.

Nhìn bóng Nagisa nhỏ đang vui vẻ mà chạy về phía siêu thị, ở đằng sau, Ye Jian và Kojou nhỏ liếc nhau một cái rồi cùng lắc đầu thở dài: “Hai ~~~”

“À? Đúng rồi! Kojou, em có muốn thử luôn không?”

“Dạ?”

“Là massage ấy! Có muốn thử luôn không?”

“Em sao? Thôi! Đừng! Cái đó anh cứ để dành riêng cho Nagisa đi! Em đi trước.” Nói xong, Kojou nhỏ hơi hốt hoảng mà co giò chạy về phía siêu thị. ..

Trong tòa lâu đài có sắc điệu lờ mờ, nơi hương khuê của công chúa, có một vị khách đang ghé thăm. Hương khuê của công chúa, một nơi trong trẻo nhưng lạnh lẽo vốn không ai được phép xâm nhập, thế nhưng hôm nay lại một lần nữa nghênh đón một vị khách cũ, đó là hoàng tử của công chúa.

“... Ye-chan, Ye-chan, em nói cho anh nghe! Hôm nay thầy giáo dạy môn vật lý cho em bị em chọc cho tức điên luôn. Lúc đó em còn cảm thấy rất là sợ, thế nhưng sau khi em làm theo cách của anh xong thì thầy giáo cũng phải im luôn. Cuối cùng sau khi em học hết được một lượng sách lớn thì ổng cũng phải cho em nghỉ hai tiếng, không giống với lúc trước, em lúc nào cũng phải học tới lúc ăn hoặc ngủ thì mới được ngừng.”

Trong căn phòng của công chúa, công chúa nhỏ có đôi mắt to màu tím đỏ, chủ nhân nhỏ của tòa lâu đài, tên là Tokoyogi Yuuma, hiện đang hưng phấn mà kể lại cho hoàng tử của cô bé nghe về những điều mà cô bé vừa trải qua trong ngày.

“Vậy sao rồi? Cảm giác thành công chọc tức giáo viên mà giáo viên không thể làm gì được có phải rất là sướng hay không?”

“Ừ! Quá sung ~ sướng! Quá tuyệt ~ vời! Ye-chan thật lợi hại! Trước giờ em chưa từng cảm thấy hưng phấn như vậy.”

Lần đầu tiên được giải phóng bản thân, cảm giác này khiến cho Yuuma nhỏ cảm thấy phi thường hưng phấn, bằng chứng là lúc này, cô bé đang mải miết kể chuyện tới mức quên ăn thức ăn mà Ye Jian nấu luôn.

“Ha ha! Vậy thì tốt! Thích là được rồi! Mai mốt cứ làm y theo như thế là được. Với những nữ hầu trong lâu đài này, cùng với đám giáo viên dạy kèm kia, em không cần khách khí. Nếu cảm thấy không hài lòng, hoặc bị bọn họ ép buộc và khinh thường, em cứ việc trừng phạt thẳng tay, không cần phải sợ gì cả. Có vấn đề gì, cứ để anh lo!”

“Biết rồi! My prince (hoàng tử của tôi).”

Cười hì hì và dắt váy ngủ, Yuuma nhỏ giả vờ ra vẻ công chúa để hành lễ với Ye Jian, sau đó cô bé cười thật tươi. Xem ra về cơ bản thì Yuuma nhỏ đã học được cách giải phóng bản thân mình.

“Được rồi! Cái con bé này, đừng làm bộ! Ăn đi! Hôm qua còn ăn tới suýt mắc nghẹn luôn, hôm nay lại chẳng ăn miếng nào. Chán ăn rồi sao? Vậy anh cất đi nha!”

“A? Không được! Không được cất! Người ta ăn! Ô ~, Ye-chan cũng thật xấu, không nhắc người ta. Ô... Ùm! Oishi (Ngon quá)! Ô ~~ Ô ~~ um...”

Nghe được Ye Jian nhắc nhở, Yuuma nhỏ mới chú ý tới những món ăn nóng hổi đang được bày ở trước mặt mình. Vì vậy, lại một lần nữa, công chúa nhỏ biến mình thành sói cái nhỏ mà vội vàng nhào về đống thức ăn, điên cuồng bỏ thức ăn vào miệng, ăn tới hi lý hoa lạp.

“Cẩn thận! Đừng để mắc nghẹn! Đúng rồi, Yuu-chan, có một việc anh phải cảnh báo với em! Mặc dù em có thể phá phách, có thể trừng phạt những người hầu không nghe lời, thế nhưng cái gì cũng phải có mức độ của nó. Em phải biết được ranh giới chịu đựng cuối cùng của đối phương là gì, chỉ có như vậy mới có thể khiến đối phương thỏa hiệp mà không gây hại tới mình. Nhớ không?” Lúc nói điều này, vẻ mặt của Ye Jian vô cùng nghiêm túc.

“Trước phải khiến đối phương thỏa hiệp, để cho mình có không gian hoạt động, từ đó em tới có thể tiến hành bước tiếp theo là chậm rãi thử nghiệm lần mò ra tính cách, bản chất, mục đích, hoàn cảnh, v... V... Của đối phương. Sau khi hoàn toàn hiểu rõ đối phương rồi, em mới có cơ sở để thử khống chế đối phương, cuối cùng mới là hoàn toàn điều khiển đối phương theo ý mình. Hiểu không, Yuu- chan?”

“???” Đáp lại Ye Jian cũng chỉ có vẻ mặt ngốc manh nửa hiểu nửa không của Yuuma nhỏ.

Đối với tình huống này, Ye Jian cũng không ngạc nhiên, cũng không cảm thấy là mình gấp quá, cậu chỉ hơi thở dài: “Nuốt đồ ăn xuống trước đi! Không hiểu thì từ từ rồi hiểu cũng được. Giờ em cứ nhớ những điều anh vừa nói trước đã. Yuu- chan thông tuệ như vậy, chỉ cần chịu khó suy nghĩ và học thêm một thời gian nữa là sẽ hiểu ngay, không cần phải gấp!”

“A... Ô ~~! [ Ực ]! Đúng rồi! Ye-chan, vừa nãy anh có nói là sẽ tặng quà cho em đúng không? Là gì vậy, mau cho em xem đi!”

“Ăn xong trước đi!” Tức giận mà hơi khõ đầu của Yuuma nhỏ một cái, Ye Jian trừng cô bé một chút.

“Úc ~.” Thấy Ye Jian như vậy, Yuuma nhỏ cũng chỉ có thể ỉu xìu một chút, sau đó cô bé cúi đầu xuống và dùng tốc độ càng nhanh hơn để giải quyết bữa ăn.

“Được rồi! Ăn chầm chậm thôi, coi chừng nghẹn! Hai... Chịu thua em rồi! Con bé này... Đây! Quà của em đây!” Thấy Yuuma nhỏ như vậy, dù biết rằng cô bé không hề có ý thể hiện sự chống đối, thế nhưng Ye Jian vẫn thở dài một cái rồi chịu thua.

Thò tay vào trong ngực, Ye Jian lấy một cái hộp ra.

Thấy Ye Jian lấy quà ra, Yuuma nhỏ vui mừng muốn đưa tay nhận lấy hộp quà, thế nhưng, đúng lúc này thì bỗng nhiên, từ ngoài cửa sổ, một tia sáng có màu đỏ đen xen lẫn chợt bắn vào trong phòng.

Kết giới cách âm của Ye Jian đã bị đục xuyên một cách dễ dàng. Ài ~~ Cũng hết cách, dù sao cũng chỉ là đồ tiện tay làm.

Tia chớp có màu đỏ đen sau khi bắn thủng kết giới cách âm của Ye Jian thì vẫn không dừng lại, nó tiếp tục bắn về phía ngực của cậu.

Coi bộ đây là một lần phục kích có dự tính trước. Bất quá, cũng không phải là chuyện nằm ngoài dự tính của Ye Jian, hoặc thậm chí nên nói là đúng như những gì cậu đã dự đoán.

Dù sao thì với LCO, Yuu-chan là một công cụ cốt lõi không thể thiếu để chúng thực hiện mưu đồ của mình, giờ công cụ này đột nhiên có vấn đề và thể hiện ra khuynh hướng phản nghịch, trở nên khó khống chế, LCO không theo dõi và điều tra thì mới là lạ chứ?

Chỉ là hiệu suất làm việc của LCO thật sự rất nhanh, không hổ là tổ chức tội phạm phép thuật cấp quốc tế. Thế nhưng như vậy cũng tốt, vừa lúc cậu cũng muốn tiếp xúc với LCO một lần. Strauss