Chương 1247: Thẹn Thùng

Núi rừng hoang sơ và u tĩnh vào đêm, với vẻ thanh vắng thường thấy của mình, trở nên hết sức di nhân.

Trăng bạc, sao sa, dải ngân hà, gió hè, ve kêu, cùng với dòng suối trong xanh chảy xuống từ trên núi, tất cả những cảnh sắc đó hợp lại tạo thành một bức tranh mỹ lệ, thanh u mà thoát tục của núi rừng.

Chỉ là vào tối nay, trong khung cảnh mỹ lệ và thoát tục này, lại xen vào thêm hai vị khách không mời mà tới.

Mái tóc đầy lãng tử màu tím ánh bạc phát ra ánh sáng có thể tranh huy cùng với ánh trăng trên trời, dung mạo tuấn mỹ tựa như hoàng tử trong các câu chuyện cổ tích. Thiếu niên có đôi mắt màu hổ phách yêu dị và huyễn lệ, hiện đang nở một nụ cười như hài hước lại như trêu ghẹo để nhìn giai nhân đang bị mình đè trên đất.

Giai nhân bị thiếu niên ép trên mặt đất là một giai nhân tuyệt mỹ với mái tóc màu tím dài tựa như thác nước. Lúc này, gương mặt tinh xảo của giai nhân đang được nhuộm bởi màu đỏ ửng khác thường. Đôi mắt tựa như hai viên pha lê màu tím thì đang nổi lên ánh thủy quang trong suốt; Đôi môi anh đào nhỏ nhắn có chút mở ra, cất lên bản thanh nhạc ẩn chứa sự xấu hổ, giận dữ và kinh hoảng của giai nhân nơi rừng sâu núi thẳm.

“———— dừng, dừng tay! Mau ngừng tay! Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”

“Hử? Chẳng phải là đã nói rồi đấy sao? Tôi sẽ không giải thích thêm lần thứ hai đâu, sempai!”

Thiếu niên trả lời như vậy, sau đó, cậu vươn cặp ma trảo của mình về phía chiếc đai lưng của bộ kimono mà giai nhân đang mặc.

“Cái ~!?”

Đã mất đi sức mạnh, giai nhân đã không còn tư cách để phản kháng hoặc ngăn cản. Cô chỉ còn biết trơ mắt nhìn cặp ma trảo của thiếu niên mò xuống và bắt lấy đai lưng của mình, sau đó ————

“Vít ————”

Một âm thanh vang lên, và nút thắt của chiếc đai lưng làm bằng tơ tằm đã bị tháo ra một cách nhẹ nhàng.

“—— ba, baka! Mau dừng lại cho ta! Thằng nhóc thúi, có chừng có mực một chút! Nếu như ngươi còn không dừng tay, ta tuyệt đối sẽ giết ngươi!!!”

Hốt hoảng! Giai nhân thật sự hốt hoảng. Mặc dù cô đang dùng giọng nói đầy vẻ uy hiếp để nói với thiếu niên, thế nhưng từ trong giọng nói của cô, không khó để phát hiện ra là cô đang kinh sợ; Và trong đôi mắt mỹ lệ tựa như hai viên pha lê của cô, sự ngượng ngùng và hốt hoảng đang hoàn toàn chiếm cứ. Giai nhân thật sự không ngờ là thiếu niên lại to gan tới như vậy, cái tên này thật sự dám cởi đai lưng của cô.

Rốt cục thì cái tên này còn có thể xằng bậy tới mức nào?

Biết rõ là bên trong của bộ kimono là hoàn toàn chân không, nếu như hiện giờ nó mà bị cởi ra thì ————

“Ai da! Thật sự ra phiền phức nha. Rắc rối quá vậy? Dây lưng quấn nhiều vòng tới như vầy, muốn cởi cũng cởi không được nha.”

Dường như chẳng thèm để ý tới lời kháng nghị của giai nhân, thiếu niên chỉ làm ra vẻ mặt ‘thứ này thật là phiền phức’ mà nhìn chằm chằm vào chiếc đai lưng vừa mới bị cởi sơ ra và lầm bầm như thế.

Đúng rồi! Cấu tạo của kimono là mặc áo xong rồi thì sẽ thắt lại bằng đai lưng, thế nhưng khi thắt áo lại bằng đai lưng thì phải quấn đai lưng quanh eo chừng vài vòng rồi thì mới thắt nơ lại sau lưng, cho nên việc nút thắt của đai lưng bị cởi ra cũng chẳng sao. Nếu như không thể từng vòng từng vòng cởi ra thì đai lưng chính là phòng hộ tốt nhất để kimono không bị cởi xuống.

Dù sao thì kimono cũng là một phần tinh túy lâu đời của văn hóa Nhật, mà văn hóa Nhật Bản thì lại mang tính tỉ mỉ và tinh tế cực kỳ cao, vậy thì thử hỏi làm sao mà bộ đồ truyền thống của văn hóa Nhật lại là một thứ qua loa tới mức chỉ cần ‘đụng cái là tuột’ được?

Ý thức được điểm này, Yukari thở phào. May mắn mà hiện giờ, mình đang nằm thẳng ở trên đất, xem ra có hi vọng tránh được một kiếp!

Thế nhưng Yukari thật sự quá ngây thơ rồi. Nếu như cô cho rằng chỉ cần như vậy là có thể thoát nạn, cho rằng thiếu niên chỉ là một thằng nhóc mới lớn chỉ biết nghịch ngợm và phá phách, vậy thì cô sẽ phải trả một cái giá vô cùng thê thảm.

Cho nên, ngay khi cô chuẩn bị mở miệng châm chọc và khuyên nhủ thiếu niên rời khỏi người của mình, thì cô chợt nghe được thiếu niên nói: “Aaaa! Thật là phiền quá đi! Dám trở ngại việc tạ lỗi đầy thành ý của ta, thật là đáng ghét! Như vậy sao được?”

Nói ra một câu mang đầy mùi của sự nguy hiểm, đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên bắt đầu lóe lên những tia sáng yêu dị khiến Yukari cảm thấy trong lòng run lẩy bẩy.

“Tạ... Tạ tội cái gì? Thằng nhóc, ngươi rốt cục muốn ————”

Rồi đột nhiên, Yukari im bặt. Cô đờ người ra và không thể tin được điều vừa xảy ra với mình.

Mặc dù khi thấy được những tia sáng yêu dị lóe lên trong mắt thiếu niên thì cô đã có linh cảm không lành, thế nhưng mãi tới khi thiếu niên thật sự thực hành điều cô linh cảm thì cô mới chính thức hiểu được là mình đã quá coi thường thằng quỷ con trứng thúi này. Cô xem thường thủ đoạn, sự xấu xa, sự ác liệt và sắc đảm của nó.

Hai tay của thiếu niên, một trái một phải, chụp lấy hai bên vạt áo của Yukari, sau đó, không chút do dự, dùng sức mà kéo một cái.

“Phạch ——!”

Tiếng vạt áo bị phất mạnh vang lên, và vạt áo bị mở tung.

Sau đó, những ngọn gió mát mẻ của đêm hè lướt từ trên núi xuống, khẽ mơn trớn lấy làn da nõn nà, mềm mại và trắng bóng bị lộ ra của giai nhân.

“————!!?”

Mọi thứ tĩnh lặng trong vài giây, sau đó, tiếng kiều minh đầy xấu hổ và giận dữ không thể nào che giấu được bỗng vang vọng khắp núi rừng.

“A... ~~ ta muốn, ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!! Thằng quỷ con ————!!!” Tiếng trách móc ẩn chứa sự thẹn thùng và xấu hổ vượt xa sự giận dữ của Yukari vang lên. Toàn thân phát run, hàm răng cố nghiến lại, Yukari dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người để nhìn kẻ đầu sỏ vừa gây ra tội lỗi với mình.

Mặc dù trong lòng đã mắc cỡ tới sắp ngất đi, suy nghĩ trong đầu cũng trở nên rối như tơ vò, đầu óc hỗn loạn, thậm chí toàn thân cũng tạo thành phản xạ mà run lên dù rằng vẫn đang bị trúng nguyền rủa, thế nhưng cho tới cuối cùng thì Yukari vẫn không thể đứng lên và bỏ chạy được. Toàn thân đều không thể nhúc nhích, cho dù muốn điều khiển một ngón tay cũng là một mơ ước xa vời, cô biết làm sao để tự bảo vệ được đây?

Xuân quang không thể che lấp được, bỏ chạy càng là chuyện không tưởng, Yukari cũng chỉ còn biết dùng ánh mắt để đe dọa, hi vọng rằng thiếu niên sẽ lùi bước.

Thế nhưng, từ đầu tới cuối, thiếu niên chỉ hơi ngẩn người ra mà dùng ánh mắt như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật nào đó để ngắm nhìn cơ thể nổi bật của Yukari; Sau đó, thiếu niên phát ra tiếng nỉ non tựa như lời tán thưởng: “Sempai, chị thật đẹp!”

“—— cái!? Ngươi... Đồ trứng thúi khốn kiếp! Đừng có ngồi đó mà châm chọc ta! Ta tuyệt đối sẽ giết ngươi! Tuyệt đối sẽ giết ngươi! Tuyệt đối sẽ tra tấn ngươi để ngươi biết cái gì gọi là địa ngục!!!!”

Đột nhiên nghe được lời tán thưởng của thiếu niên, Yukari cảm thấy trong lòng rung mạnh một cái; Sau đó, giống như là muốn che giấu cảm giác này, cô hốt hoảng mà gầm lên đầy ‘giận dữ’ và mắng xối xả. Tiếng gầm của cô vang khắp cả khu rừng.

“Địa ngục sao? Nói thật thì nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn đi tới đó để xem một lần. Bất quá, hiện giờ thì... Khà khà khà, xin mời sempai nhận lấy thành ý của tôi đi. Yên tâm, dù sao đều đã nhìn thấy hết rồi, có bị nhìn thêm lần nữa thì cũng không thiệt hại gì nha. Thẳng thắn thành khẩn mà đối mặt nhau không phải là lễ tiết sao?”

Không ngần ngại mà cười tủm tỉm, thiếu niên nói với giọng đùa dai. Sau đó, khẽ vươn tay vào trong ngực mình, thiếu niên rút một vật nhỏ mà Yukari vô cùng quen thuộc ra.

“————!”

Nhìn thấy chiếc bra màu tím nhạt mà thiếu niên đang cầm trên tay, trong lòng của Yukari đột nhiên cảm thấy có chút kinh hoảng.

Linh cảm không lành lại một lần nữa trỗi lên, Yukari cố gắng trợn to mắt, nhìn trừng trừng về phía thiếu niên và run giọng uy hiếp: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ta... Ta... Ta cảnh cáo ngươi, thằng nhóc! Nếu như ngươi mà dám xằng bậy, ta... Ta nhất định sẽ...”

“Giết tôi? Tra tấn tôi? Cho tôi xuống địa ngục?”

Câu trêu chọc ngắt ngang của thiếu niên khiến Yukari nghẹn lời, sau đó, hai mắt của cô lại trừng lớn.

Dùng âm thanh thất kinh nhất mà cô từng có trong đời, Yukari hét lên để ngăn cản: “Ngươi —— aaa ~~~ dừng lại!! Mau dừng tay lại cho ta!! Thằng nhóc thúi!!!”

Thế nhưng, tất cả phản kháng và giãy giụa vào giờ khắc này đều đã trở nên tái nhợt. Thiếu niên đang nở nụ cười tựa như là ác ma nhìn Yukari và khẽ nuốt nước bọt một cái; Rồi sau đó, trong tiếng hét khản cả cổ của Yukari, thiếu niên cầm chiếc bra màu tím nhạt đó hơi ước lượng một chút, rồi trực tiếp chụp xuống.

“Thằng nhóc thúi ~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng thét chói tai ẩn chứa sự thẹn thùng với vô hạn của Yukari vang lên, hù dọa vô số chim muông động vật có trong rừng.

Thân thể đã hoàn toàn kéo căng bị thiếu niên ôm lấy mà không có một chút cố kỵ nào. Trong cái nhìn soi mói vừa phẫn nộ vừa thẹn thùng tới muốn chết của Yukari, thiếu niên vòng tay ra sau lưng cô và đem nút thắt của chiếc bra cài lại với nhau.

“Ồ? Vẫn bị lệch sao? Hơi lộ ra một chút rồi. Như vậy là không được! Ừm, để tôi điều chỉnh cho sempai một chút đi!”

“Cái ——!”

Cơ thể lại một lần nữa sợ tới căng cứng, Yukari ngơ ngác mà nhìn ma trảo của thiếu niên lại một lần nữa hạ xuống, và lần này nó trực tiếp thăm dò vào bên trong của chiếc bra có màu tím nhạt.

Cảm giác tê dại chưa có bao giờ truyền khắp toàn bộ cơ thể và kích thích nội tâm thuần khiết của Yukari, ngay sau đó, tiếng hét xấu hổ càng thêm bén nhọn của cô vang lên và xuyên thấu phía chân trời. Strauss