Chương 1248: Yuuma

“... Ye-nii, anh với chị Endou là người yêu sao?”

Trên đường đi tới sân bóng rổ, Kojou nhỏ đột nhiên quay đầu về phía Ye Jian và hỏi ra một vấn đề hoàn toàn không hợp với tuổi của mình.

“Hử? Ừ thì... Tạm thời vẫn chưa. Nhưng mà tại sao em lại hỏi chuyện này?”

“Tại vì em cảm thấy hai người rất giống người yêu.”

“Giống? Giống chỗ nào?” Im lặng, Ye Jian đã chẳng biết phải nhận xét như thế nào về câu phát biểu này của Kojou rồi. Mỗi ngày từ sáng tới tối cứ không ngừng bị cô ả kia đuổi giết, rốt cục thì giống người yêu ở chỗ nào?

“Cái thằng nhóc này, người nhỏ mà quỷ! Được rồi! Đừng có nói chuyện đó nữa, nói chuyện khác đi! Ví dụ như em, ở trường có thích bé gái nào không?”

“Ye-nii, anh đừng chọc em! Em chỉ mới học tiểu học. Hơn nữa, em chỉ thích chơi bóng rổ thôi, tụi con gái phiền toái chết đi được, em chẳng muốn lại gần họ.”

Như một ông cụ non, Kojou nhỏ lập tức phủ nhận mà không có chút do dự nào. Xem ra từ nhỏ thì thằng nhóc này đã là một khúc gỗ dầu.

“Thôi đi, suốt ngày cứ như ông già mà còn bày đặt nói mình là học sinh tiểu học. Hơn nữa học sinh tiểu học thì sao vậy? Ai nói là học sinh tiểu học không thể thích bạn khác phái? Còn bày đặt là ‘chỉ thích chơi bóng rổ’, chẳng lẽ mai mốt em tính để cho bóng rổ làm bạn đời của mình sao?”

“Ai biết được! Dù sao em chẳng có hứng thú gì với tụi con gái, chơi bóng rổ vui hơn nhiều. Còn chuyện có bạn gái hay không, cứ để sau này rồi tính!”

Lông mày nhíu lại, Kojou nhỏ bày tỏ là mình rất đau đầu về phụ nữ, chỉ cần nghĩ tới phụ nữ là đau đầu. Đại khái là vì từ nhỏ, cậu bé đã bị hai người phụ nữ quan trọng nhất của mình là mẹ với em gái làm hại cho nên mới vậy đi? Thật là đáng thương nha!

“Vậy thì em cứ ôm trái bóng rổ của mình mà gặm đi thôi!” Hơi vỗ nhẹ vai của Kojou nhỏ, Ye Jian thuận miệng phun tào một câu, rồi sau đó cậu đổi chủ đề: “Đúng rồi! Nhắc mới nhớ là từ sáng tới giờ không thấy Nagisa-chan đâu. Mấy ngày trước còn đòi đi chung với anh tới thị trấn để mua đồ, giờ sao mất tiêu rồi? Nagisa-chan đang bận chuyện gì sao?”

“Nagisa-chan sao? Hình như em ấy bị mẹ gọi đi, nghe nói là đi phòng nghiên cứu của mẹ. Không biết cụ thể làm gì, nhưng mà em nghe nói là để hỗ trợ, chắc vậy!”

Vừa nhắc tới hai người phụ nữ một lớn một nhỏ phiền phức của gia đình mình, Kojou nhỏ nói với giọng chẳng có chút hào hứng nào, tay thì quay qua quay lại trái bóng rổ mình đang cầm.

“Hỗ trợ? Nếu anh nhớ không lầm thì hình như Nagisa-chan cũng là Linh Môi (Miko) đúng không? Là kế thừa từ bà nội? Bình thường Mimori-nee có hay thường xuyên để cho Nagisa-chan tới hỗ trợ như vậy không?”

“Cũng không phải thường xuyên, chỉ là thỉnh thoảng thì mới đi một lần thôi. Cũng may mà em không có thừa kế cái gì, nếu không thì phiền chết rồi.” Phàn nàn một câu, trên mặt của Kojou nhỏ hiện lên biểu lộ cứ như là ‘hên mà không phải mình’, sau đó cậu bé nói tiếp: “Mà không chỉ có mẹ, còn ba nữa. Cả ba cũng hay gọi Nagisa đi qua không biết là để làm gì, còn bắt em phải đi cùng để bảo hộ, trong khi đó ba thì lại chẳng thèm để ý. Thiệt là vô trách nhiệm!”

“Ý của em là ổng cướp mất thời gian chơi bóng rổ của em chứ gì?” Lườm Kojou nhỏ một cái, Ye Jian trực tiếp phun tào.

“A ha, bị Ye-nii phát hiện rồi!” Bị Ye Jian phun tào, Kojou nhỏ gãi gãi đầu, hơi xấu hổ mà cười ha ha để lấp liếm.

“Em thật sự thích chơi bóng rổ tới như vậy?”

“Dĩ nhiên, of course!”

Dương dương đắc ý, Kojou nhỏ dùng vốn tiếng Anh có chút sứt sẹo của mình để trả lời. Ye Jian nghe vậy thì chỉ có thể dở khóc dở cười mà lắc đầu.

Nghĩ tới việc mấy ngày trước, trên sân bóng rổ đơn sơ, chỉ có mỗi mình cậu chơi cùng với Kojou nhỏ suốt một buổi chiều; Cả một sân bóng rổ mà chỉ có đúng hai người, chẳng có lấy bóng của người thứ ba, Ye Jian thuận miệng hỏi: “Kojou-kun, bình thường có ai chơi bóng rổ chung với em không? Sao anh không thấy ai tới đó hết vậy? Dù có thích bóng rổ tới cách mấy thì cũng không thể chơi một mình mãi chứ? Điểm thú vị của thể thao là chơi cùng đồng đội, hoặc tối thiểu thì cũng phải có một người để chơi đối kháng chứ? Chẳng lẽ từ trước tới giờ không có ai thường xuyên chơi bóng cùng với em sao?”

“Chẳng có ai chơi với em cả, em cũng quen rồi! Thế nhưng mà cũng không phải là lúc nào cũng vậy, thỉnh thoảng thì Yuuma cũng sẽ tới đó để chơi bóng cùng với em một chút!”

“Yuuma...” Chợt nghe được một cái tên quen thuộc, Ye Jian hơi chú ý và lên giọng một chút.

“Ừ! Coi như là bạn xấu của em, chỉ là cậu ấy không tới được thường xuyên, coi như là nghỉ hè cũng vậy!”

“Chẳng lẽ hai đứa không có phương thức gì để liên lạc sao?”

“Có cũng như không, tại vì dù có gọi điện tới thì cũng chẳng thấy ai nghe máy. Hình như là gia giáo của nhà Yuuma rất nghiêm!” Nhún vai với vẻ bất đắc dĩ, Kojou nhỏ bày tỏ là mình đã quen rồi.

“Vậy sao? Nghe em nói thì có vẻ như ‘Yuuma’ gì đó rất là thần bí, thật muốn gặp một lần. Không biết là một đứa nhỏ như thế nào...”

“Ha ha, Ye-nii không cần phải đoán nữa. Anh nhìn đằng kia! Cậu ấy chính là Yuuma!”

“Hả?” Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Ye Jian ngẩng đầu mà nhìn theo hướng mà Kojou đang chỉ, và cậu lập tức nhìn thấy một đứa bé có dáng vóc hơi gầy mặc đồ thể thao đang đứng ở trên sân bóng rổ. ..

“Không hổ là tiểu thư của Aya-sama, lại có thể hoàn thành phần chương trình học cơ sở của môn xã hội học nhanh tới như vậy! Thật là một thiên tài!”

Trong một căn phòng thuộc một lâu đài đang mang đầy phong cách quý tộc cổ, một cô bé đang ngồi và nhìn chồng sách cao gần nửa thước ở trước mặt.

Ở bên cạnh bé gái là một người đàn ông có vẻ ngoài giống như một gã hề, tên hề này đang nói những lời khen ngợi mang theo chút nịnh nọt mà theo ánh mắt của cô bé thì có thể thấy được là, cô bé đã nghe tới chết lặng.

Hiện giờ thì trong tòa lâu đài mà bé gái đang ở, những người giống như gã hề này có rất nhiều. Trong nửa tháng gần đây thì cứ qua một đoạn thời gian là trong lâu đài lại xuất hiện những người có thân phận tương tự với gã hề này, họ tới để dạy cho cô bé và làm một vài chuyện gì đó mà cô bé chưa hiểu lắm. Theo tri thức mà cô bé mới được học thì họ đều là những tồn tại đặc thù được gọi là ‘magus’ (ma đạo sư, ma pháp sư).

Qua thêm nửa năm nữa thì cô bé sẽ phải bắt đầu chương trình học chính thức về ma đạo, trước thời gian đó, cô bé bị yêu cầu phải học xong tất cả các chương trình học căn bản, hạn chót là trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc.

Học tập, đây là nhiệm vụ của cô bé, là tất cả của cô bé, hoặc nên nói rằng, đó chính là ý nghĩa tồn tại của cô bé.

Một bé gái gần mười hai tuổi, nếu theo bình thường thì có lẽ chỉ là một học sinh lớp sáu lớp bảy, thế nhưng điều đáng tiếc là ‘gia đình’ của cô bé không phải là một ‘gia đình’ bình thường, và thân phận của cô bé cũng không phải là thân phận thường.

Khác với những đứa trẻ được gọi là bình thường khác, cô bé được sáng tạo ra vì một mục đích nào đó.

Đúng! Là ‘sáng tạo’ mà không phải là được ‘sinh ra’. Từ thời khắc vừa xuất hiện trên thế giới này, cô bé đã được báo cho biết rằng: Mình được sáng tạo ra, và bản thân tồn tại là vì để cứu vớt mẹ của mình, cứu vớt người mẹ chưa từng được gặp, hiện đang bị giam cầm ở một nơi xa xôi nào đó.

Mang lấy sứ mạng cứu vớt mẫu thân, từ nhỏ, cô bé đã phải ký khế ước với loài ác ma và trở thành một majo (ma nữ).

Tuổi thơ của cô bé hoàn toàn bị tước đoạt, hoặc nên nói là trong mắt những người xung quanh, cô bé căn bản không cần cái gọi là ‘tuổi ấu thơ’. Dịch nuôi cấy lạnh lẽo, lâu đài âm u, phép thuật ca xướng, khế ước với ác ma, những nữ hầu Homunculus, ăn, ngủ, học tập —— đây có lẽ là toàn bộ tuổi thơ của cô bé từ khi cô bé bắt đầu xuất hiện trên thế gian, với hình hài của một bé gái sáu tuổi.

Mãi cho đến tận nửa tháng trước, cô bé vẫn còn đang tiếp tục tiếp diễn cuộc sống đơn điệu tới cùng cực đó.

Tới giờ cố định thì dậy, rời giường, mặc đồ, đến trường, học tập, về ‘nhà’, được các thị nữ phục thị và dạy bảo, v... V... Sáu năm như một ngày.

Trong lâu đài xa hoa của quý tộc, chỉ có cô bé và các thị nữ Homunculus sinh hoạt với nhau và chơi trò ‘gia đình’. Cuộc sống như vậy, kéo dài suốt 6 năm.

tui.nEt Trong sáu năm đó, có lẽ thứ duy nhất khiến cho cuộc sống của cô bé trở nên có thêm một chút sắc thái khác là một đôi anh trai – em gái vô cùng sáng sủa mà cô bé vô tình gặp được.

Không để ý tới thân phận, họ trở thành ‘bạn’ của cô bé. ‘Bạn’, một thứ mà các thị nữ đã nói với cô bé rằng ‘tiểu thư không cần thứ thừa thải đó làm gì’.

Akatsuki Kojou và Akatsuki Nagisa, đây là tên của hai người bạn của cô bé. Anh trai học cùng lớp với cô bé ở trường, còn em gái thì nhỏ tuổi hơn cô bé một tuổi.

Về việc trở thành bạn với hai người này, chính cô bé cũng không hiểu được là tại sao lại như vậy. Tại sao mình lại làm trái với lời dạy bảo của các thị nữ mà đi kết bạn với hai người kia? Rõ ràng là khi ở trong trường, hai người này cũng chẳng khác những học sinh khác nhiều, trông cũng giống như những kẻ khác, những kẻ bị cô bé dán cho cái nhãn là ‘ngây thơ’ và ‘không biết gì’.

Vậy tại sao cô bé lại kết bạn với hai người? Cô bé cũng không hiểu lắm.

Có lẽ là bởi vì trong một lần vô tình gặp nhau, sự nhiệt tình và chững chạc vượt xa so với bạn cùng lứa của hai người đã khiến cho cô bé sinh ra cộng hưởng, từ đó hai bên mới bắt đầu thật lòng trao đổi.

Về sau, sau khi tiếp xúc và trao đổi với nhau thành công, cả ba cứ thế mà trở thành bạn của nhau, tự nhiên như là việc mặt trời mọc ở hướng đông vậy.

Chuyện này, cô bé không nói cho các thị nữ trong lâu đài. Bởi vì các thị nữ trong lâu đài chỉ là các homunculus, cho nên nếu như cô bé không chủ động nói thì bọn họ không thể nào biết được.

Thế nhưng, từ nửa tháng trước thì cuộc sống ngàn ngày như một của cô bé bắt đầu có sự thay đổi. Từ nửa tháng trước, cụ thể là khi bắt đầu kỳ nghỉ hè, trong lâu đài mà cô bé đang cư ngụ chợt xuất hiện một vài vị khách.

Những vị khách đó đều là những tồn tại đặc thù được gọi là ‘magus’, là cấp dưới thuộc một tổ chức do mẹ cô bé đã sáng lập ra.

Tổ chức đó gọi là Thư Viện, [ LCO ]; Những người đó thì tự xưng mình là các Thủ Thư, còn mẫu thân của cô bé thì được bọn họ gọi là ‘Đại Thủ Thư’.

Đối với sự xuất hiện của những người này, cô bé không ngạc nhiên cũng chẳng tò mò, bởi vì cô bé đã biết về sự tồn tại của họ. Những thị nữ homunculus đang sống trong lâu đài cùng với cô bé chính là do những người này tạo ra, và cũng chính họ đưa những thị nữ đó tới lâu đài để sống cùng cô bé.

‘Chỉ cần Thư Viện có thể làm được, Thư Viện sẽ dốc toàn lực để’ trợ giúp ‘ngài, tất cả đều vì tâm nguyện của mẫu thân ngài ——’

Cô bé vẫn còn nhớ rõ lời tuyên thệ của các thị nữ.

Sự tồn tại của họ không phải là vì cô bé, mà là vì mẹ của cô bé, là vì ‘sứ mạng’ mà cô bé đang mang trên người.

Sáu năm sinh sống và học tập bình thường là đã đủ. Hiện giờ, các ‘magus’ cuối cùng cũng tới lâu đài để tìm cô bé, mục đích là để đem tất cả các kiến thức về phép thuật mà họ có đổ vào trong đầu của cô bé.

Hiện tại, việc đầu tiên mà cô bé cần làm là phải học xong hết tất cả các tri thức lý luận cơ sở của phép thuật.

Cô bé đã mười hai tuổi, sắp hoàn thành chương trình lớp sáu, thời gian mà cô bé sẽ hoàn tất chương trình lớp sáu là nửa năm sau. Điều này cũng đồng nghĩa với việc nửa năm sau, cô bé sẽ tốt nghiệp tiểu học; Khi đó, cô bé đã đủ 13 tuổi và ‘đủ tư cách’ để trở thành một ‘majo’. Sinh nhật lần thứ 13 của cô bé sẽ là ngày mà cô bé bắt đầu sống với thân phận của một ‘majo’ chính thức, cô bé sẽ phải học tập phép thuật, phải bắt đầu nắm giữ ma lực, phải bắt đầu học được cách sử sụng ma đạo thư, v... V...

Và hè này, vì để chuẩn bị cho điều đó, cô bé đã bị buộc phải học cho hết tất cả các kiến thức mà những người kia muốn nhồi nhét vào trong đầu của cô bé, và quãng thời gian để hoàn thành điều đó chính là kỳ nghỉ hè cuối cùng thời tiểu học.

Thời gian ‘tự do’ cuối cùng đã không còn nữa, quãng thời gian duy nhất mà cô bé có thể dùng để an ủi tâm linh đã bị vô số những quyển ma đạo thư dày cộm nghiền ép.

Học hết tất cả những thứ được yêu cầu trong hai tháng, với lượng học có thể khiến cho cả những người xuất sắc nhất cũng phải bị ép điên, đây là một yêu cầu thật quá đáng với một bé gái còn chưa tốt nghiệp tiểu học.

Thế nhưng, bằng thiên phú bẩm sinh của mình, cô bé lần lượt hoàn thành các mục tiêu được đề ra với thành tích vượt mức quy định.

Lượng tri thức của môn xã hội học cơ sở mà LCO đã đề ra cho cô bé, đã được cô bé hoàn thành trước chỉ tiêu nửa ngày, việc chờ đợi cô bé vào ngày mai sẽ là một giáo viên phép thuật mới, với một chương trình học mới. Thế nhưng trước đó, cô bé có toàn quyền tận hưởng nửa ngày trống không mà mình đã phải hao tâm tổn sức mới có thể kiếm được.

Liên tục cố gắng suốt mấy ngày liền và hoàn thành yêu cầu của LCO vượt chỉ tiêu, tất cả cũng chỉ vì muốn có được nửa ngày trống không này.

Và đúng như mong ước của cô bé, khi cô bé hoàn thành chương trình học vượt mức chỉ tiêu thì giáo viên phép thuật được cử đến đã lập tức rời đi mà chẳng ở lại lâu thêm. Mang theo sự vui sướng khó mà diễn tả, cô bé bước ra khỏi lâu đài.

Chỉ là cô bé không thể ngờ được rằng, trong lần bước chân ra khỏi lâu đài này, mình sẽ gặp được những gì. Đó là sự ban ơn với phần thưởng lớn tới mức cô bé không thể nào tưởng tượng nổi, hoặc cũng có thể đây chỉ là bước ngoặt đương nhiên của vận mệnh.

Còn tên của cô bé, gọi là Tokoyogi Yuuma. Strauss