“A ~~~, tới, sempai! Há miệng ra nào! Ăn một miếng xem! Đây là mảnh ngó sen được ngâm giấm đường. A ~~”
Gắp một mảnh ngó sen đã được cắt thành những mảnh nhỏ vừa miệng, Ye Jian cười và đưa miếng ngó sen đang gắp tới bên miệng của Yukari.
A ~ ô!
Giống như là đang cắn cái tên trứng thúi có tên ‘Ye Jian’ nào đó, giai nhân vừa dùng sức cắn lấy miếng ngó sen được đưa tới, vừa dùng ánh mắt hận hận tràn đầy xấu hổ và giận dữ để nhìn trừng trừng về phía thiếu niên.
Nhai, nhai... Sắc mặt vẫn cứ chầm hầm và khó chịu, thế nhưng từ trong đôi mắt trông như hai viên pha lê màu tím của cô, có thể thấy được rằng cô đang cảm thấy rất là ngoài ý muốn vì mùi vị của món ăn mà mình vừa ăn được.
Hiển nhiên, món ăn mà Ye Jian tự tay làm đã chinh phục được cái lưỡi của Yukari, khiến cho giai nhân không thể nào trái lương tâm mà lên tiếng chê bai chỉ trích.
Trình độ nấu ăn của Ye Jian cao tới mức nào là việc không cần giải thích, tuyệt đối có thể khiến người ăn hận không thể nuốt luôn cả cái lưỡi của mình. Âm thầm so sánh mùi vị của những món ăn mà mình từng ăn được với món ăn của Ye Jian, Yukari không thể không thừa nhận rằng những món ăn cao cấp mà cô từng ăn trước đó thật sự thua kém mảnh ngó sen mà mình vừa ăn tới vài đẳng cấp, thậm chí là vài thứ nguyên.
“Sao rồi? Mùi vị chắc tạm được chứ?”
Không nhìn vào ánh mắt của Ye Jian, hoặc có lẽ là không dám nhìn, giai nhân quay đầu sang hướng khác và nói không chút do dự: “Hừ! Thứ thức ăn như thế này mà còn muốn được khen ngợi sao?”
Đối với câu nói này của giai nhân, Ye Jian cũng không khó chịu, mà trái lại cậu khẽ bật cười một cái và tiếp tục gắp món ăn cho giai nhân nếm thử: “Vậy sao? Nếu vậy thì xem ra trình độ nấu ăn của tôi còn phải tiếp tục đề cao rồi. Tới, há miệng ra nào! Lần này là thịt kho tàu cắt nhỏ.”
Gắp một miếng thịt kho tàu tỏa hương thơm nồng nặc khiến người ta ứa nước miếng và đưa nó tới bên miệng của Yukari. Lại một lần nữa, không chút do dự, Yukari dùng sức mà cắn lấy miếng thịt kho tàu ở bên mép và nhai ngấu nghiến, vừa nhai vừa nhìn hầm hầm về phía Ye Jian, cứ như miếng thịt mà cô đang ăn là thịt của Ye Jian vậy.
Khe núi, dòng suối trong xanh, ánh trăng nên thơ và mỹ lệ, xung quanh là khu rừng nhiệt đới u tĩnh. Trong khung cảnh mỹ lệ và hài hòa đó, thiếu niên có ngoại mạo xuất chúng, dùng phương thức thân mật nhất mà đút những món ăn ngon do mình tự tay nấu cho tỷ tỷ tóc tím.
Bất tri bất giác, hộp thức ăn hơn năm tầng được thiếu niên đem tới đã trở nên hoàn toàn trống rỗng. Chỉ là, dường như tỷ tỷ tóc tím vẫn còn chưa thỏa mãn lắm.
“Ai ya! Không ngờ lại hết sớm như vậy! Nếu biết thế thì tôi đã làm nhiều hơn rồi!” r u y E n “Hừ!”
Tiếng ‘hừ’ lạnh đầy bất mãn phát ra từ trong mũi, giai nhân với bộ kimono diễm lệ quay đầu sang hướng khác.
“Thôi mà, sempai đừng giận, nếu như muốn ăn thì về sau vẫn còn nhiều cơ hội mà.”
“Ai—Ai muốn ăn chứ?” La lớn để che giấu suy nghĩ thật trong lòng, sau đó, Yukari dùng giọng nói đầy vẻ tsundere để nói với Ye Jian: “Bất quá, nếu như ngươi đã chủ động van xin tạ tội như vậy, vậy thì ta cũng khoan hồng độ lượng một chút cũng không phải là không được. Về sau mỗi ngày ngươi đều phải làm đồ ăn cho ta ăn, cho tới tận khi nào ta hài lòng thì mới thôi! Rõ chưa? Còn nữa, không được cho tiến sĩ và những người khác biết!”
“Chuyện này sao? Không có vấn đề gì nha! Chỉ cần sempai mỗi ngày đều chịu tới đây để tắm rửa, vậy thì mỗi ngày tôi cũng đều sẽ làm đồ ăn cho sempai.”
“Ngươi ——! Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, thằng quỷ con hạ lưu háo sắc!” Như bị Ye Jian thọt trúng chỗ nhạy cảm, Yukari giật bắn cả người và quát lớn. Hung tợn mà trừng Ye Jian, gương mặt của Yukari lại trở nên đỏ bừng trông rất là xinh đẹp.
“Có gì đâu mà ~~! Dù sao thì cái được nhìn cũng đã nhìn, không được nhìn thì cũng đều đã nhìn hết trơn. Có thể nói là hiện giờ, trên người của sempai chỗ nào lồi chỗ nào lõm thì tôi đều biết hết rồi nha, thậm chí là chỗ nào đó có một cái bớt nhỏ hình hoa mai thì tôi cũng biết ———— A...” Còn chưa nói xong thì Ye Jian đã bị Yukari nhào tới bịt miệng lại.
Xấu hổ và giận dữ tới muốn chết, Yukari tựa như một con báo cái, bộc phát ra tốc độ nhanh tới không thể tin được mà nhào về phía Ye Jian. Lấy tốc độ như là tia chớp để chụp về phía Ye Jian, cô dùng đôi bàn tay trắng muốt tựa như bạch ngọc của mình để bịt chặt miệng của cậu lại, không cho cậu nói tiếp.
Đôi mắt tựa như hai viên pha lê tím nhộn nhạo vẻ xấu hổ, giai nhân tức giận mà trừng mắt với thiếu niên, sau đó cô đặt một tay khác của mình lên cổ của thiếu niên và nói với giọng hung ác: “Nếu ngươi lại dám nói những chuyện hạ lưu về ta nữa, ta thề là mình sẽ giết ngươi, thằng quỷ con ghê tởm! Đồ... Đồ lót của ta ở đâu? Đưa ra đây cho ta! Bằng không thì đừng trách ta dụng hình với ngươi!”
“Nè! Nè! Lấy oán trả ơn như vậy là không được đâu nha, tôi...” Đang nói, Ye Jian đột nhiên cảm thấy cổ của mình mát lạnh, có một thứ gì đó đột nhiên chui vào trong cơ thể cậu.
Trong lòng cười thầm, chỉ bằng loại nguyền rủa này mà muốn giết người, cô nàng này thật đúng là... Đừng có nói là cậu không sợ nguyền rủa, coi như cậu có thật sự bị trúng nguyền rủa thì thứ nguyền rủa này có thể làm gì? Cô nàng này tưởng cậu không biết nguyền rủa nên muốn giả bộ đúng không?
“Cảm nhận được rồi đúng không? Ta nói cho ngươi biết, đó là nguyền rủa chí mạng nhất mà ta có. Nếu ngươi còn dám giỡn nữa, ta sẽ lập tức khởi động nguyền rủa, để cho ngươi chìm trong đau đớn suốt ba ngày ba đêm rồi mới giết ngươi!”
Hung tợn mà bày ra vẻ độc ác nhất mà một nữ ma đầu có thể có, giai nhân nhìn trừng trừng về phía thiếu niên với ánh mắt đầy sát khí, chỉ là sâu trong đôi mắt tựa như pha lê tím đó, Ye Jian không thấy được một chút sát ý nào.
“Được rồi! Được rồi! Tôi nói. Tôi giấu nó ở trong quần của mình. Nếu sempai muốn lấy vậy thì tự tay lấy đi!”
“Cái gì!? Ngươi! Ngươi dám ————” Nghe Ye Jian nói như vậy, vai của giai nhân lập tức run lên, đây là giận tới phát run, bàn tay trắng nõn của giai nhân cũng nhịn không được mà siết mạnh hơn một chút.
“Lập tức lấy nó ra đây cho ta! Bằng không thì ta sẽ thiến ngươi! Thằng • quỷ • con • khốn • kiếp!!” Gương mặt trở nên đỏ rực, Yukari nghiến răng nghiến lợi mà rút cây đao ở trước ngực của Ye Jian ra và kề nó vào cổ của cậu mà uy hiếp.
Đem đồ lót của cô giấu ở trong quần? Trong • quần? Hành vi bẩn thỉu, thấp kém, bỉ ổi, hèn mọn, vô sỉ và ác tha này mà hắn cũng dám... Dám...
Nếu như mà là người khác, Yukari thề rằng mình sẽ không nổi giận hay nói một tiếng nào hết, cô sẽ chỉ dùng đao để băm đối phương thành 100.000 mảnh thôi.
“Chắc không? Sempai xác định là muốn tôi tự tay trả lại?”
“Đừng có giả vờ giả vịt với ta, bằng không nguyền rủa và Honōkibaō trong tay ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”
“Ây dà! Thật vậy sao? Chà, nếu như mà sempai đã khăng khăng một mực muốn tôi làm như vậy thì, tôi cũng đành phải cố mà làm vậy. Bất quá, đừng có hối hận nha.”
Nụ cười tà mị tới cùng cực của thiếu niên khiến cho linh cảm của Yukari run lên và réo vang. Không phải là linh cảm chiến đấu của một kiếm sĩ hay là linh cảm của một hime-miko đang réo vang, mà là linh cảm của một thiếu nữ, linh cảm thuộc về thiếu nữ của cô đang cảm thấy không lành.
Chỉ đáng tiếc là, dù đã linh cảm được rồi, thế nhưng cô lại phản ứng quá chậm, nên hậu quả là ngay sau đó, linh cảm của cô lập tức biến thành sự thật.
Một sức mạnh khổng lồ mà cô không thể chống lại nổi đột nhiên truyền tới từ phía dưới, nó hất tung cô lên khiến cô mất cân đối. Sau đó, trong khi Yukari còn đang kinh nghi thì Ye Jian đã xoay người và chụp lấy cô, rồi đè ngược lại cô.
“Ngươi —— A... Ô ~~~!?”
Bị Ye Jian phản công, Yukari muốn sử dụng phép thuật để phản kháng, thế nhưng ngay khi cô vừa định làm thế thì thiếu niên đã làm ra một việc khiến đầu óc cô trống rỗng, ý thức nổ tung.
Bị... Bị hôn!
Nụ hôn đầu tiên của cô, nụ hôn đầu tiên được cô bảo vệ nhiều năm như vậy, cứ như thế mà bị cướp mất rồi?
Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, Yukari ngơ người. Rồi bất chợt, đôi môi và hàm răng của cô bị thứ gì đó cạy ra, và một vật gì đó khẽ luồn vào trong và cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của cô, đồng thời một luồng hơi lạnh buốt cũng chạy vào miệng của cô và tràn vào cổ họng.
“Ô ————!?”
Ngay lập tức, Yukari trợn to mắt và tỉnh táo lại, thế nhưng mọi thứ đã xong, kết cục đã được xác định.
Nguyền rủa? Đối phương nguyền rủa ngược lại cô? Cô bị đối phương nguyền rủa ngược lại rồi! Toàn bộ linh lực và [ Ki ] đều đã bị khóa lại, ngay cả sức lực cũng bị niêm phong lại rồi.
Lúc này, ngay cả việc cử động ngón tay cũng là một điều quá sức xa xỉ với cô. Thằng quỷ con thối tha này, nó lại dám dùng cách này để đánh lén ngược lại cô?
Miệng nhỏ bị đối phương mặc sức mà nhấm nháp, tàn phá, xâm phạm. Cái lưỡi nhỏ của cô tựa như một thiếu nữ bị ác bá vào nhà, bị đối phương mặc sức ức hiếp và hưởng thụ. Đã mất đi toàn bộ sức mạnh và sức lực, Yukari vào thời khắc này, đã hoàn toàn biến thành một chú dê non ngon miệng chờ đợi đối phương nhấm nháp.
Hoàn toàn mất đi năng lực giãy giụa, ngay cả một ngón tay cũng không cử động nổi, nếu như lúc này, Ye Jian muốn làm điều gì đó để lăng nhục và xâm phạm cô thì cô cũng chẳng còn cách gì để phản kháng chứ? Cô sẽ biến thành một vật phẩm trên giường để cho thiếu niên mặc sức tận hưởng, dày vò, lăng nhục?
Nghĩ tới đây, Yukari chợt cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Lần đầu tiên trong đời, cô biết được cái gì gọi là sợ hãi, run rẩy, khiếp nhược.
Vừa rồi mình bức bách, mắng mỏ thằng nhóc này tới như vậy, giờ có cơ hội, liệu nó có làm gì đó với cô để ————
“Xì xì ~~~.” Âm thanh có chút dâm mị vang lên. Dưới ánh trăng, một sợi tơ bạc chợt hiện ra trông vô cùng óng ánh.
Sau khi hưởng thụ đủ cái miệng đáng yêu của Yukari được một lúc lâu thì Ye Jian mới chịu nhả ra, và sau đó thì cậu nở nụ cười của kẻ chiến thắng mà ngồi dạng chân ở trên người cô, dùng ánh mắt nhìn từ trên xuống.
“Sempai, miệng của sempai thật ngọt nha, nhất định là nụ hôn đầu tiên đúng không? Lucky! Lần này kiếm lời lớn rồi! Ha ha ha!”
“———— ngươi, ngươi đã làm gì với ta? Mau thả ta ra!”
Nụ hôn đầu tiên bị cướp mất, Yukari cảm thấy xấu hổ và giận tới không kềm được. Thế nhưng, cô cũng hiểu rõ ràng rằng thứ đã mất đi thì đã mất đi rồi, không thể lấy lại được nữa, cho nên hiện giờ, việc quan trọng nhất là phải bảo vệ cho bằng được những thứ quan trọng còn chưa bị mất khác.
“Chuyện này không được nha, sempai! Chẳng phải mới rồi sempai đã nói rồi sao, muốn tôi tự tay trả lại đồ lót. Cho nên tôi chợt nghĩ nha, nếu mà đã là tự tay trả lại, vậy thì nhất định là phải tự tay giúp sempai mặc vào, chỉ có như vậy mới có thể cho thấy được thành ý của người hậu bối như tôi. Sempai nói xem có đúng không?”
“Cái ————!?” Không thể nào tin được mà trừng lớn hai mắt, Yukari tưởng như là mình vừa nghe lầm, thế nhưng khi mà tay của Ye Jian đặt lên thắt lưng của bộ kimono mà cô đang mặc, thì tiếng hét chói tai của cô lập tức vang vọng trên bầu trời đêm. Strauss