Cảnh đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mặt hồ yên lặng khẽ lăn tăn những gợn sóng màu bạc.
“... Hô ~~~!” “Ào ~ ào ~ ào ~~~!”
Tiếng nước bị khuấy động chợt vang lên, sóng nước nổi mạnh, ánh trăng đang phản chiếu trên mặt nước bỗng trở nên dập dờn.
Bọt nước văng khắp nơi. Dưới ánh sáng thơ mộng của đêm, một mái tóc màu tím tựa như thác nước khẽ trồi lên khỏi mặt nước và vung lên, những tia nước lấp lánh được hắt về bốn phía. Những giọt nước được hắt lên không trung, phát ra ánh bạc lấp lánh tựa như những ánh sao vờn quanh người của giai nhân.
Tựa như một đóa sen thanh tú hé nở trên mặt nước, giai nhân đắm chìm dưới ánh trăng bạc được phản chiếu bởi con suối chẳng khác gì tiên nữ vì vui chơi mà lạc xuống cõi trần, vẻ đẹp nên thơ của nàng lúc này khiến cho người ta cảm thấy rằng nàng tới từ một nơi xa xôi nào đó mà không thuộc về trần thế.
Da thịt nõn nà lóe lên ánh huỳnh quang màu bạc nhẹ, vóc người cao gầy và mỹ lệ khẽ uốn lên những đường cong uyển chuyển và nổi bật, những giọt nước dí dỏm lướt qua tấm thân mỹ lệ không chút tỳ vết. Tất cả đang vẽ lên một bức tranh hoàn mỹ và nên thơ nhất thế gian. Mỹ nhân tuyền khê đồ.
Cảnh đẹp như vậy, thế nhưng lại chỉ có trời đất được thưởng thức, chỉ có trăng sao chứng giám, không, ngoài ra còn có một thiếu niên đã vụng trộm tới đây từ rất sớm nữa chứ.
Mái tóc màu tím bạc tựa như đang tranh huy cùng với ánh trăng, đôi mắt màu hổ phách phát ra vẻ huyễn lệ không thua gì dải ngân hà đang hiện trên bầu trời. Đây là một thiếu niên có vẻ ngoài cũng hoàn mỹ chẳng kém gì giai nhân đang tẩy mình dưới con suối.
Lẳng lặng mà thưởng thức lấy bức tranh ‘mỹ nhân tuyền khê đồ’ có thể nói là thế gian hiếm có ở trước mặt, thiếu niên cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng; Ở bên chân của cậu, một con cáo nhỏ có bộ lông trắng muốt đang bò lổm ngổm trông vô cùng đáng thương và oan ức.
“Chậc! Chậc! Chậc! Thật là đẹp quá nha, sempai! Thật sự là rất không tệ đó!”
Tiếng nói có phần không linh của thiếu niên vang vọng trong sơn cốc, và ngay lập tức, giai nhân đang ngâm mình trong con suối bỗng cứng đờ, bàn tay trắng muốt đang đặt ở trên ngực cũng cứng lại.
Gương mặt cứng ngắc, giai nhân xoay đầu mình lại một cách máy móc, và sau đó, đôi mắt của cô và thiếu niên chạm vào nhau.
Đờ đẫn, choáng váng, không thể nào tin được, đôi mắt của giai nhân cho thấy điều đó. Sau đó, tiếng hét chói tai mang theo sự sỉ nhục, xấu hổ và giận dữ không thể nào kềm chế nổi của giai nhân vang lên khắp núi rừng.
“———— AAAAAA!!! NGƯƠI ———— TA MUỐN GIẾT NGƯƠI!!! THẰNG QUỶ CON THỐI THA KHỐN KIẾP!! AAAAAAA!!!!!!!!”
Tiếng gầm thét chói tai đầy giận dữ mang theo sự thẹn thùng cực lớn của giai nhân vang lên hù dọa vô số chim thú, nó xuyên thấu qua bầu trời đêm yên lặng và truyền khắp toàn bộ mảng rừng.
Thẹn thùng và tức giận tới cực hạn, giai nhân có tên là Endou Yukari, dùng phép thuật để khiến cho tất cả nước ở xung quanh bắn về phía thiếu niên với sức mạnh không hề giữ lại.
“Ầy! Sao mà bạo lực như thế? Rõ ràng là khung cảnh nên thơ và đẹp tới mê người như vậy, giờ lại bị sempai hủy sạch sành sanh rồi. Thiệt tình...”
Dùng biểu lộ và giọng nói đầy tiếc nuối để nói ra những lời khiến cho Yukari cảm thấy giận tới khó thở, thiếu niên nhàn nhã mà ngồi yên tại chỗ và nhìn dòng nước khổng lồ đang đập về phía mình.
Tay khẽ giơ lên và xua nhẹ một cái, dòng nước đang ập tới bỗng nhiên ngừng lại, sau đó bỗng theo đường cũ mà cuốn ngược về phía Yukari.
“Sempai, tôi nghĩ là sempai nên mặc lại quần áo trước đi, rồi hẳn công kích tôi. Hẳn sempai cũng không muốn phải trần truồng mà đánh với tôi chứ? Tất nhiên về quan điểm cá nhân thì tôi không ngại đâu, hoặc nên nói là tôi rất háo hức được trông thấy điều đó đấy. Quần áo của sempai này, đỡ cho chính xác nha, bằng không mà bị nước cuốn đi thì sempai sẽ phải trần truồng mà trở về nhà đó ~~”
Vốn đang muốn dùng đòn tấn công mạnh hơn để công kích thiếu niên, Yukari đột nhiên nghe được những điều thiếu niên nói. Cô lập tức khựng lại. Sau đó, cô nhìn thấy trên tay thiếu niên bỗng xuất hiện một vài món quần áo có chút tán loạn, thiếu niên dùng sức mà tung chúng về phía con suối đang cuốn ngược trở về kia.
“Ngươi ——! Thằng quỷ con đáng ghê tởm! Ngươi chờ đó cho ta!”
Nổi giận mà quát lớn, Yukari chẳng còn thời gian để bận tâm đến việc công kích. Cô dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời của mình để lao ra mặt nước mà chụp lấy đống quần áo bị thiếu niên ném đi, rồi dùng tốc độ như tia chớp để chui vào trong một bụi cây ở gần đó nhất.
Nhìn thấy sắc mặt tức giận và xấu hổ tới đỏ bừng của Yukari, thiếu niên nở nụ cười của một kẻ vừa thực hiện được một trò đùa vô cùng ngoạn mục.
Đưa tay khẽ vuốt ve con cáo nhỏ nằm ở bên chân, thiếu niên nói với giọng rất vô trách nhiệm: “Ngươi thật đúng là vô trách nhiệm nha! Chẳng xứng chức một chút nào! Chủ nhân của ngươi đều bị ta thấy hết trơn. Kiểu này thì phỏng chừng là tới khi thay đồ xong thì ta sẽ bị sempai tìm tới để tính sổ rồi ~!”
“Ô ô ô ~~~.”
Chú cáo nhỏ phát ra tiếng rên rỉ oan ức và không cam lòng. Đây là lỗi của nó sao? Là Shikigami bảo vệ cho giai nhân, nó đã rất cố gắng rồi, thế nhưng cách biệt giữa hai bên quá lớn. Nó thậm chí còn chưa kịp làm gì hết thì đã bị thiếu niên bắt lại, cả quá trình còn chưa tới một giây, nó có thể làm gì?
Suốt nửa tiếng đồng hồ tắm rửa, thiếu niên hầu như nhìn từ đầu tới đuôi, từ khi chủ nhân của nó bắt đầu cởi quần áo cho tới tận bây giờ.
Giả như mà nó có trí tuệ ngang với nhân loại, vậy thì phỏng chừng nó cũng sẽ không nhịn được mà cảm thấy chủ nhân của mình thật đáng thương, bị đối phương ăn hiếp tới quá chừng. Lúc này, hẳn là chủ nhân của nó đã phát hiện ra vấn đề rồi đi?
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, bụi cây mà giai nhân đang nấp chợt có động tĩnh.
“Thằng ranh con! Ngươi —— Bộ quần áo này là có ý gì? Tại sao lại là kimono? Bộ quần áo trước đó của ta đâu?”
“Ai dà, cái này không phải lỗi của tôi nha. Bộ quần áo trước đó của sempai bị con cáo nhỏ này lỡ tay hủy mất rồi. Cho nên hết cách, chấp nhận mà mặc tạm đi, sempai!”
“Ngươi ——! Ý của ta là, tại sao lại là thứ kimono hở hang như thế này? Ngươi cố tình đúng không?” Giọng nói hổn hển tràn đầy phẫn hận xen lẫn xấu hổ của giai nhân lại vang lên. Mặc dù không thể thấy mặt, thế nhưng từ giọng nói của giai nhân thì thiếu niên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được là vẻ mặt của cô hiện giờ trông như thế nào.
Mọi thứ lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Năm phút... Mười phút... Mãi tới gần 20 phút sau, bụi cây mới lại một lần nữa có động tĩnh.
Giai nhân bước ra khỏi bụi cây, và lúc này, trên gương mặt tinh xảo của cô hiện lên vẻ giận dữ xen lẫn đôi chút đỏ ửng khác thường; Trong đôi mắt to màu tím của cô, ngọn lửa phẫn nộ đang cháy hừng hực.
Ngự tỷ tóc tím với bộ kimono diễm lệ, nghiến răng nghiến lợi mà bước ra khỏi bụi cây với vẻ đẹp hoàn mỹ, diễm lệ và choáng ngợp tới khó tin.
“Úi chà chà! Hoàn mỹ! Thật quá hoàn mỹ! Sempai mặc bộ y phục này vào thật sự là quá hoàn mỹ! Hoàn mỹ tới không thể tin được! Nice!” Hai mắt có chút sáng lên, thiếu niên chiêm ngưỡng vẻ đẹp của giai nhân và trầm trồ khen ngợi.
“Câm mồm! Đem Honōkibaō trả lại cho ta!”
“Honōkibaō? A! Là cây thái đao này sao?”
Giống như giật mình hiểu ra, thiếu niên dọc theo ánh mắt của Yukari mà nhìn về phía thanh đao có màu băng tuyết đang được giấu ở trong ngực mình. Rồi, thiếu niên lắc đầu một cách tiếc nuối: “Cái này thì không được! Nếu bây giờ mà trả lại đao cho sempai thì sempai nhất định sẽ dùng nó để chém tôi. Cho nên tạm thời tôi sẽ bảo quản nó!”
“Ngươi ————! Thằng nhóc khốn kiếp, ti tiện, vô liêm sỉ! Ngươi cho rằng không có Honōkibaō thì ta không làm gì được ngươi đúng không!? Vậy để ta cho ————” Cảm thấy lửa giận xộc lên não, Yukari vừa hét lớn vừa đưa tay lên. Lần này, cô quyết tâm là mình phải dạy cho thiếu niên một bài học nhớ đời.
Bất quá, có vẻ như cô không có cơ hội, bởi vì thiếu niên chỉ dùng một câu nói đã khiến cô nghẹn họng, đồng thời cũng cứng cả người lại: “A! Đúng rồi! Thiếu chút nữa là quên mất! Bộ đồ cũ của sempai mặc dù bị con cáo nhỏ này hủy mất rồi, thế nhưng vẫn còn lại hai món ‘may mắn’ thoát nạn đang nằm trong tay của tôi nha! Một cái là dùng lụa buộc, còn một cái ~~~”
“Câm—Câm mồm!!! Ngươi câm miệng lại cho ta! Ngươi, thằng nhóc khốn kiếp vô liêm sỉ! Ngươi... Ngươi dám trộm đồ... Của ta! Ta... Ta ————”
Bị một câu nói của thiếu niên làm cho rối loạn tiết tấu, Yukari hoàn toàn trở nên bối rối. Chẳng những bị đối phương nhìn lén cảnh mình tắm rửa, còn bị đối phương lấy mất đồ lót, hơn nữa còn là đồ lót mà mình vừa mặc xong.
Cảm giác xấu hổ này, khiến cho Yukari hận không thể rút đao ra mà chém thằng quỷ con đáng hận trước mắt thành 98.000 mảnh rồi sau đó tìm cái khe nào đó mà trốn luôn.
Thế nhưng hiện giờ, cô đang bị đối phương bắt đằng chuôi, cô có thể làm gì bây giờ? Giai nhân cảm thấy bối rối.
“Được rồi! Được rồi! Ngồi xuống trước đi đã, sempai! Mới vừa rồi vội vàng tới đây để trút giận nên hẳn là sempai vẫn chưa ăn được gì hết đúng không? Tới đây nào! Đây là cơm hộp do tôi tự tay làm, coi như là để xin lỗi chuyện miếng khoai tây khi nãy. Lần này tôi nhất định sẽ cho sempai ăn đàng hoàng. Ngồi xuống đây nào!”
Thấy thiếu niên đột nhiên lấy ra một hộp cơm và nói như vậy, Yukari hơi ngẩn người, thế nhưng sau đó, cô lại dùng ánh mắt càng thêm phẫn hận để nhìn thiếu niên và quát lớn: “Ngươi còn muốn đũa bỡn ta thêm nữa đúng không? Đồ khốn kiếp! Mau trả đồ... Của ta lại đây! Bằng không Endou Yukari này thề là sẽ giết ngươi bằng mọi giá!”
“Ai dà! Đừng có nóng như vậy nha! Có hại cho sức khỏe lắm đó! Nói chung, việc mà sempai cần làm lúc này cũng chỉ có ngồi xuống, sau đó tiếp nhận lời xin lỗi của tôi là được rồi, vậy không tốt hơn sao? Nếu như sempai không chịu nghe lời, vậy thì nếu như chứng mộng du của tôi phát tác, lỡ miệng nói ra khiến cho ai biết được là sempai thực ra thích mặc...”
“Câm miệng!! Nếu ngươi dám nói thì ta... Ta... Ta sẽ xé nát cái miệng thúi của ngươi! Thằng nhóc chết tiệt!”
Trong lòng vốn đã bối rối tới không biết phải làm gì, giờ lại bị đối phương trêu đùa và nắm đằng chuôi như vậy, Yukari hoàn toàn mất đi sự sáng suốt. Thân thể yêu kiều xinh đẹp của cô khẽ run lên, đôi mắt của cô nhìn thiếu niên chòng chọc với sự phẫn hận.
Cuối cùng, sau một lúc lâu, giống như là nhụt chí, giai nhân lộ ra vẻ cam chịu mà đặt mông ngồi ở trên cỏ. Strauss