“... Nhưng mà, làm như vậy có ổn không, Natsuki-chan?”
“Không có ‘ổn’ với ‘không ổn’! Chỉ có ‘được’ hay ‘không được’ mà thôi. Nếu như cô cảm thấy làm không nổi, vậy thì ta sẽ đi thương lượng với người khác.”
Trong một góc của khu vực dành riêng cho khách quý của công viên nước Atlans, giọng nói của hai cô gái vang lên.
Đây là một khu vực hẻo lánh ít người nhưng lại cho người ta cảm giác nên thơ và u tĩnh, và hiện giờ, đang có hai cô gái ngồi thương lượng cùng nhau. Nếu như chỉ nhìn từ bên ngoài thì thật khó ai mà tin được rằng hai người này lại đang ngồi thương lượng với nhau như hai người ngang hàng, trông cả hai giống như mẹ và con gái hơn, hoặc tối thiểu là người giám hộ và con gái. Trong đó thì thiếu nữ có thân hình chữ S chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi trên người là ‘mẹ’, còn thiếu nữ tóc đen mặc đầm gothic màu trắng thì là ‘con’.
Thế nhưng, hai người với vẻ ngoài hoàn toàn khác nhau, ngồi đối diện với nhau khiến cho người ta dễ hiểu lầm này lại có thân phận hoàn toàn khác xa với những gì mà người khác có thể tưởng tượng.
Một người trong đó là chủ nhiệm của tổ nghiên cứu thuộc xí nghiệp ma đạo MAR, một xí nghiệp nổi tiếng thế giới. Cô gái chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi khoác ngoài có thân phận như thế, và tên cô là Akatsuki Mimori, một người có địa vị hết sức là quan trọng trong tập đoàn MAR.
Người còn lại, thiếu nữ mặc đầm gothic màu trắng, là một attack mage của quốc gia. Cô có biệt danh là Kūgeki no Majo, một majo khiến ma tộc phải sợ hãi và được xem như là ‘ma tộc sát thủ’, ý chỉ rằng cô là sát thủ đối với ma tộc. Tên của cô là Minamiya Natsuki.
Cả hai người này, bất luận là ai thì cũng đều nổi tiếng vô cùng, và hiện giờ thì sau một phen thương nghị, hai người bắt đầu đi tới quyết định sau cùng.
“Vậy thì được rồi! Nếu như cả Natsuki-chan cũng không ngại, vậy thì tôi cũng không cần phải lo bò trắng răng, không, phải nói là tôi nên cảm thấy cao hứng mới đúng. Nhưng mà không biết liệu Ye-kun có bằng lòng hay không? Đột nhiên cảm thấy có chút khó xử.” Nói tới đây, Mimori hơi ngước mặt lên trời mà ra vẻ suy tư.
Là một cô gái trường thành vô cùng xinh đẹp, lại ăn mặc hơi có phần hở hang, nếu như lúc này Mimori mà cầm một điếu thuốc, vậy thì phỏng chừng nếu như khu vực cô và Natsuki đang ngồi có nam tính, phỏng chừng là người đàn ông đó sẽ phải nhìn cô mà nuốt nước miếng.
Nhưng vấn đề ở đây là khu vực này không có bất kỳ phái nam nào, mà Mimori cũng không thích hút thuốc, cho nên lúc này thứ cô cầm trong tay không phải điếu thuốc mà là một que kem có vị bạc hà.
“Cái tên baka đó, hắn nhất định sẽ đáp ứng. Cho dù biết hay không thì hắn cũng sẽ đáp ứng, bởi vì ngay từ đầu thì cái tên đó đã biết là ta đang điều tra hắn, và hắn cũng mặc kệ và để cho ta tùy ý điều tra hắn, thậm chí là thử hắn. Thế nhưng đáng tiếc là dù hắn đã bỏ mặc, ta vẫn chưa thể điều tra ra được điều gì từ hắn. Việc gặp được cô ở đây cũng chỉ là ngẫu nhiên, lần này, có lẽ là cần thử nghiệm cuối cùng của ta.”
Cầm tách trà ở trong tay, Natsuki dùng ánh mắt không có mấy tiêu cự để trả lời. Tách trà mà cô đang cầm trên tay đã được cô dùng thìa khuấy khá lâu rồi, nhiệt độ đã sớm nguội, thế nhưng cô vẫn không uống lấy một ngụm.
Loại hồng trà này thật không xứng để cô uống, so với những tách trà mà cô tự pha cùng với những tách trà được tên ngốc kia pha thì loại hồng trà này thật đúng là rác rưởi. Cô chẳng muốn nhấp lấy một ngụm, chỉ khiến tâm trạng của cô tồi tệ hơn mà thôi.
“Lần thử nghiệm cuối cùng? Nói vậy tức là Natsuki-chan đã hạ quyết tâm về một việc quan trọng nào đó rồi? Ừm... Nếu vậy thì được rồi, xem như trao đổi, tôi sẽ cũng hết sức cam đoan rằng cuộc đối thoại ngày hôm nay sẽ không tiết lộ ra ngoài, một chữ cũng không.”
Khi nói những lời này, thần thái của Mimori cũng vẫn rất là tùy hứng và nghịch ngợm, chẳng có chút nghiêm túc nào, thế nhưng sau khi nói những lời này xong thì biểu lộ của cô mới trở nên có phần nghiêm túc. Nhìn chằm chằm thẳng vào mặt của Natsuki, Mimori thật lòng khuyên: “Natsuki-chan, bởi vì sau này chúng ta sẽ là bạn của nhau, nên tôi thật lòng khuyên cô một câu. Với chừng đó những điều đã xảy ra giữa cô và Ye-kun, tôi cảm thấy cậu ta đã nhân nhượng cô đủ nhiều rồi. Mỗi người đều có bí mật riêng, và tối thiểu thì Ye-kun đã cho thấy thiện chí. Đừng vì người ta dung túng mà xem nó như đương nhiên. Lập trường của tôi không giống cô, không thể can thiệp gì vào hành vi của cô, nhưng với tư cách là bạn, tôi khuyên cô cũng nên có chừng mực, đừng ép cho Ye-kun phải bỏ đi, tới lúc đó thì dù cô có hối hận thì cũng không kịp.”
“Chuyện đó chẳng cần cô nói đâu, ta tự biết phải làm gì, bò sữa. Tự lo cho mình đi! Đừng có tưởng rằng ta không biết ba cái chuyện hư hỏng của nhà Akatsuki.” Hoàn toàn không nể mặt, Natsuki trực tiếp phun nọc độc. Cũng khó trách, dù sao bị một người ngoài nói trúng tim đen cũng không phải là một việc dễ chịu, nhất là khi đó lại là thứ mà bản thân không muốn thừa nhận nhất.
“Ara? Cô đang nói gì thế, Natsuki-chan? Chuyện xấu xa? Nhà chúng tôi làm gì có chuyện xấu xa nha? Hai đứa bé kia hiện đang sống rất là hạnh phúc nha.” Bị Natsuki phản pháo, ánh mắt của Mimori cũng hơi biến động trong một chốc, thế nhưng sau đó lại bị cô dùng nụ cười ngu đần để che lấp và đánh trống lảng.
“Hừ, đừng có giả ngu với ta. Nếu nói rằng ai mới là cáo già thì trên đời này không ai hơn được cô, Akatsuki Mimori. Cô cho rằng ta sẽ bị cô qua mặt?”
“Ai ya? Thế nhưng tôi chỉ là người thường, còn Natsuki-chan lại là Kūgeki no Majo nha. Chẳng phải trên đời này, majo mới là những người gian xảo nhất sao, Natsuki-chan?” Với nụ cười ngu đần, Mimori vô thanh vô sắc mà lặng im cho Natsuki một đòn phản công.
Nghe được danh hiệu mà mình ghét nhất bị người khác nhắc tới, Natsuki khó chịu mà trừng mắt với Mimori, người vẫn đang cười một cách ngu đần.
“Muốn giấu được thế giới, vậy thì đầu tiên phải giấu được chính mình. Giả đến cực hạn thì giả cũng thành thật, đúng vậy chứ?”
Lúc này, ánh mắt của Mimori mới thoáng xuất hiện sự rung động rõ ràng. Đôi mắt chớp chớp, Mimori nở nụ cười vui vẻ: “Không hổ là Natsuki-chan, mới chỉ gặp lần đầu mà đã nhìn rõ tất cả rồi sao? Điều này thật khiến cho tôi cảm thấy mong đợi. Rốt cục thì Ye-kun phải là một người như thế nào thì mới khiến cho cả Natsuki-chan cũng không thể nhìn thấu? Ừm, thật thần bí.”
“Hiện giờ thì ta thật sự có chút hối hận vì hợp tác với cô rồi.”
“Thế nhưng đã muộn rồi, không phải sao?”
Thần thái và ngữ khí đắc ý của Mimori khiến cho Natsuki cảm thấy càng thêm khó chịu. Cô trừng mắt với hai quả cầu đang rung lên trong sự đắc ý của Mimori, cô thật muốn cắt hai cái quả cầu đó xuống.
Coi như là một majo bất lão bất tử thì vẫn có rất nhiều phương diện khiến Natsuki để tâm.
“Nếu vậy... Hả?” Đột nhiên, Natsuki nhíu đôi lông mày đáng yêu của mình lại.
“Sao vậy?” Thấy Natsuki đột nhiên nhíu mày, Mimori tò mò hỏi.
“———— cái thằng đần kia, chẳng lẽ bộ não của hắn là cá vàng hay sao. Ta rõ ràng đã dặn là không được làm lớn chuyện. Coi như cá vàng thì trí nhớ cũng dài tới mấy tháng, hắn đang làm cái quái gì đó?”
Nói xong, bóng người của Kūgeki no Majo cũng lập tức biến mất. Mimori còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì không gian xung quanh chỉ còn lại có một mình cô rồi. ..
“Rầm ———— rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm bang bang...!!!!!!!!!”
Quay lại bên phía của Ye Jian, lúc này thì cuộc chiến của cậu với người vừa xuất hiện vẫn còn đang rất là căng thẳng, tối thiểu nhìn từ bên ngoài thì là vậy. Quyền cùng cước giao thoa, chưởng cùng chỉ va chạm. Hai bóng người, suốt từ đầu tới giờ thì vẫn luôn chưa hề rời khỏi nhau quá nửa mét. Một trận chiến kịch liệt giữa hai võ giả, có thể nói là như thế.
Hiện giờ, hai bên dù đánh rất kịch liệt, thế nhưng nói theo nghĩa nào đó thì vẫn rất có kềm chế, bởi vì cả hai chỉ đơn thuần dùng cơ thể để chiến đấu với nhau, [ Ki ] chỉ được dùng với một lượng rất nhỏ. Bất quá, tuy chỉ là một lượng rất nhỏ thì dư âm của cuộc chiến vẫn rất lớn, tối thiểu thì lúc này, toàn bộ phòng thay đồ đều đã biến thành một bãi chiến trường, tất cả mọi vật dụng đều trở nên tứ lung tung.
Vừa giao chiến, Ye Jian vừa dùng ánh mắt kinh ngạc để quan sát người đang chiến đấu cùng mình. Nói thật thì lúc này cậu đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi có người lại có thể chiến đấu với cậu lâu như vậy về mặt võ nghệ. Tối thiểu thì trừ nghĩa tỷ Luo Cuilien của cậu ra thì cậu còn chưa gặp được ai có trình độ võ nghệ tay không cao như thế này.
Là một thiên tài, lại đồng thời nhận được tinh túy cực hạn của võ thuật từ Luo Cuilien, trình độ võ nghệ của Ye Jian có thể nói là ngày đi ngàn dặm. Bất kể là công phu quyền cước hay là đao, thương, kiếm, kích, tất cả mọi thứ cậu đều tinh thông, thậm chí đã gần như đạt tới mức dùng nhất pháp để thông vạn pháp. Lúc này, cậu dám tự tin rằng ngoại trừ nghĩa tỷ Luo Cuilien của mình ra thì võ công của cậu không hề thua kém bất kỳ ai đồng lứa, thậm chí ngay cả lứa trên là các thần linh hai chữ số thì cậu cũng dám nói là như thế. Đây là sự tự tin của cậu.
Thế nhưng giờ, cậu lại gặp được một người có trình độ võ nghệ ngang tay với mình rồi, tối thiểu là về phương diện công phu quyền cước.
Mỗi một đòn của đối phương, chiêu thức đều là thiên chuy bách luyện, thậm chí có thể nói là đã hoàn toàn hòa vào trong cốt tủy. Đây là cảnh giới của [ Cực chi Võ Luyện ]. Thật không ngờ rằng ngay cả ở thế giới 《 Strike the Blood 》 này mà cậu vẫn có thể gặp được một người như thế.
Hơn nữa, từ năng lực phản ứng của đối phương khi chiến đấu, Ye Jian phỏng chừng là ngay cả cảnh giới [ Ryusui Seikūken ], đối phương cũng đã đạt tới rồi.
Rất hiển nhiên, đây là một cao thủ về võ thuật một cách thuần túy.
Tại sao kết luận được là thuần túy? Bởi vì ở độ tuổi này, nếu như không thuần túy thì không thể nào đạt tới cảnh giới này, dù có thiên tài đến cách mấy thì cũng không được.
Hơn nữa, cũng có thể xác định được rằng đây là một võ nhân có kinh nghiệm vô cùng dày đặc. Từ cách ra đòn lưu loát, mang đầy phong cách cá nhân và võ nhân, cùng với cảnh giới [ Cực chi Võ Luyện ] của đối phương, Ye Jian có thể khẳng định được về điều này.
Đây là một võ nhân có kiến thức cơ sở cực kỳ vững chắc và có kinh nghiệm chiến đấu nhiều tới đáng sợ.
Mà đồng thời với đó thì đây còn là một thiên tài về võ thuật, bởi nếu không phải là thiên tài, Ye Jian thật sự không dám tưởng tượng rằng đối phương đã phải đứng bao nhiêu lần bên vạch sống chết thì mới có thể đạt tới cảnh giới này. Phỏng chừng là phải mỗi một tuần, thậm chí là mỗi một ngày, đều phải chiến đấu sinh tử không ngừng nghỉ thì mới có thể. Dù sao thì đối phương thật sự quá trẻ, tuyệt đối là không tới ba mươi, nếu không có thiên phú thì cũng chỉ còn có con đường này mới khiến cho đối phương có thể đạt tới cảnh giới võ thuật như hiện tại.
Bất quá nhìn cách ra đòn không mang theo quá nhiều lệ khí cùng với sát khí của đối phương, phỏng chừng rằng đây là một thiên tài dạng thiên phú mà không phải là một thiên tài dạng cố gắng. Bất quá nghĩ cũng đúng, không phải ai trên đời này cũng là Jack Rakan, có thể đạt tới cảnh giới chung cực của võ thuật chỉ dựa vào cố gắng và những trận sinh tử chiến.
“ẦM!!!”
Lại một đòn giao phong kết thúc. Lúc này, hai bên chợt tách ra.
Ngoái đầu nhìn lại, mãi tới tận lúc này thì Ye Jian mới rốt cục nhìn rõ được dung nhan và hình dạng của đối thủ.
Tóc dài màu đỏ, hai bên đầu có hai cái ‘bánh bao’, tóc thắt bím mang đậm phong cách Trung Hoa, người mặc một bộ sườn xám cũng kiểu Trung Hoa, đôi chân thon dài trắng muốt và hoàn mỹ lộ ra ngoài không khí, vóc người có thể nói là hoàn mỹ đối với một cô gái phương đông. Cô gái này, nếu như đi ra ngoài thì tỷ lệ quay đầu tuyệt đối là 200%, chỉ nhìn riêng đôi chân hoàn mỹ của đối phương thôi thì Ye Jian cũng đã có thể kết luận được điều này, bởi đôi chân này thật sự có thể khiến cho rất nhiều nam nhân cảm thấy như là đang có lửa trong lòng.
Nhìn cặp đùi hoàn mỹ của đối phương, Ye Jian hơi dời ánh mắt lên một chút. Ồ? Mặc quần soóc ngắn ở bên trong? Xem ra tuy bề ngoài có chút cởi mở, thế nhưng trong lòng thì lại rất là bảo thủ và e thẹn, chà, thật đúng gu của Ye Jian. Tối thiểu thì với tư cách từng là người Trung Quốc, cậu thật sự rất thích mẫu con gái đông phương hoàn mỹ như thế này. Bề ngoài mỹ lệ lại có chút cởi mở, thế nhưng lại rất có sự rụt rè của một người con gái.
Lại nhìn tiếp một chút. Đôi chân thon dài lộ ra ngoài khiến cho người ta cảm thấy ngứa ở trong lòng, cặp đùi hoàn mỹ không chút tỳ vết, bò eo thon gọn lại tràn đầy tính bền dẻo, đường cong hoàn mỹ hình chữ S không quá lớn được phác họa ra bởi bộ sườn xám bó sát người. Chậc, đây quả thật là một vóc dáng hoàn mỹ tràn đầy lực mê hoặc, nó thật giống như chất độc nổ tung ở trong lòng khiến cho nam nhân cảm thấy mê luyến tới quên đường về.
Hơi nhích lên thêm một chút nữa, ô? Trẻ như vậy? Thậm chí còn trẻ hơn cả mức Ye Jian tưởng tượng, cô gái này đừng nói là ba mươi, phỏng chừng có nói là hai mươi thì cũng vẫn có khối người tin. Một cô gái hai mươi đạt tới cảnh giới võ thuật như thế này?
Nếu mà để cho cô nàng này tới thế giới 《 Campione 》 và sống đủ hai trăm năm như giáo chủ Luo Hao, vậy thì phỏng chừng là sẽ sinh ra thêm một Luo Hao thứ hai chứ?
“Một tên trộm đồ lót mà cũng lợi hại tới như vậy! Tốt! Thật quá tốt! Nếu như vậy thì xem ra tôi phải nghiêm túc rồi.”
Trong sự kinh ngạc của Ye Jian, một âm thanh vô cùng dễ nghe chợt vang lên, và âm thanh này cho thấy rằng trong lòng của chủ nhân nó, có một loại cảm xúc đang lên cao. Đó là sự hưng phấn. Strauss