Cảm nhận thấy sức giật đột nhiên truyền tới từ chiếc laptop, Asagi nhỏ giật mình mà giữ chặt lấy chiếc laptop của mình. Bởi vì trên trộm là một nam tính đã trưởng thành, lại đang hốt hoảng mà cướp giật chiếc máy tính nên hắn dùng sức vô cùng lớn, tối thiểu là rất lớn với Asagi-chan, điều này khiến cho cô bé suýt té khỏi chiếc ghế.
Bất quá sau đó, cô bé vẫn lấy lại được thăng bằng và dùng sức níu lấy chiếc máy tính yêu quý của mình, đồng thời cô bé hốt hoảng kêu to: “Ah ~~~ Ngươi... Ngươi muốn làm gì?! Thả laptop của tôi ra!”
“Câm—Câm miệng! Đưa laptop của mày cho tao, con nhóc thúi! Mày—Mày lại dám dùng laptop để báo cảnh sát, đưa nó cho tao!”
Giọng nói nóng nảy nhưng vô cùng hèn mọn của một thanh niên đột ngột vang lên, đây là tiếng của tên trộm. Từ cách nói của tên trộm này thì có thể thấy được là hắn đã hoảng hồn rồi.
“Không! Trả lại cho tôi... A ——— CỨU TÔI VỚI!!!!!”
Bởi vì sức khỏe yếu hơn đối phương rất nhiều, cho nên Asagi đã mất đi chiếc laptop quý báu. Bị cướp mất công cụ báo cảnh, Asagi nhỏ chỉ mới có mười tuổi cũng chỉ còn biết hét lên.
Tiếng hét bén nhọn của Asagi-chan hầu như vang ra tới tận cùng bên ngoài của hành lang, điều này khiến cho sắc mặt của tên trộm đồ lót đại biến. Hắn hoảng sợ mà lên tiếng đe dọa: “Chó—Chó chết! Câm mồm cho tao, con nhóc thúi!”
“OAAAA ———— BẮT TRỘM ———— CỨU MẠNG ————!!!”
“Câm mồm! Câm mồm lại cho tao!”
Bởi vì sợ hãi mà trở nên kinh hoảng, tên trộm đồ lót chồm tới muốn bắt lấy Asagi-chan. Thế nhưng Asagi-chan cũng đã dự liệu được nguy hiểm, cho nên ngay khi tên trộm vừa kêu lên thì cô bé đã nhảy lùi về sau và bỏ chạy, vừa điên cuồng mà quơ tay múa chân, vừa dùng sức mà hét lớn để kêu cứu.
“Chó chết! Nếu mày không câm miệng lại, vậy thì tao giết mày!”
Bị sợ hãi và phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc, tên trộm đồ lót giống như một con chó bị ép tới đường cùng, hắn cũng quát lên một tiếng chói tai và rút một cây dùi vừa dài vừa nhọn từ trong quần áo ra. Mũi nhọn của cây dùi sáng lấp lóe cho thấy rằng nó có thể đâm thủng cả một chiếc giày da.
Không nhìn thấy tên trộm đồ lót, nhưng lại có thể nhìn thấy chiếc dùi sắc nhọn, Asagi nhỏ sợ tới toàn thân đều run lên, nước mắt nhịn không được mà trào ra và đảo quanh viền mắt của cô bé. Dù sao đi nữa thì Asagi nhỏ cũng chỉ là một cô bé mới có mười tuổi, cho dù cô bé có trưởng thành hơn bạn cùng lứa tới mức nào đi nữa khi rơi vào tình huống này, sợ cũng là chuyện đương nhiên.
Bất quá vào đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên, và nó hơi có chút quen tai với Asagi nhỏ.
“Ta nói... Mày muốn trộm đồ lót thì thôi đi, cứ làm một tên trộm đồ lót thuần túy là được rồi, tao cũng sẽ không xem thường mày. Dù sao thì đó cũng chỉ là yêu thích cá nhân. Đều là đàn ông với nhau, tao thông cảm cho mày là F. A lâu năm không có bạn gái nên dục hỏa đốt người, nội tiết tố rối loại, nên đi trộm đồ lót để giải quyết vấn đề sinh lý, ừ thì cũng được. Tối đa cũng chỉ là trộm vài bộ quần áo, không gây hại thực tế tới ai, coi như có phải bắt mà vô tù thì trong lòng tao cũng sẽ không xem thường mày...”
Thiếu niên có mái tóc màu tím ánh bạc chợt hiện ra ở cửa vào và bước tới gần, ánh vào trong mắt của Asagi và tên trộm thì đây quả thực là một thiếu niên có thể so với hoàng tử.
“... Thế nhưng mẹ nó mày là đàn ông mà lại đi ăn hiếp bé gái, hơn nữa còn muốn giết người diệt khẩu chỉ vì cái chuyện bé tẹo như thế, tại sao mày lại không đi chết đi, thứ cặn bã khốn kiếp? Còn sống ở trên đời để làm gì?”
Những tia sáng lạnh buốt bùng lên từ trong mắt của Ye Jian như bắn thẳng vào trong linh hồn của tên trộm. Ánh mắt sắc bén của cậu khiến tên trộm cảm thấy như là có gai trong người, toàn thân đều lạnh buốt.
Chỉ đơn giản là bị cậu nhìn chằm chằm, thế nhưng tên trộm lại cảm thấy cơ thể hoàn toàn mất khống chế mà cứng ngắc ngay tại chỗ, ngay cả việc chớp mắt hoặc khẽ run cũng làm không được.
Đôi mắt chuột của hắn mở to đầy hoảng sợ, tiếng nói trong lòng nói cho hắn biết là thiếu niên nhìn như hiền lành này rất nguy hiểm. Trốn! Phải lập tức trốn ngay! Bằng không sẽ chết!
Sự hoảng sợ khiến cho hắn thoát khỏi trạng thái chết cứng, thế nhưng sau đó, thứ hắn làm được cũng chỉ có run lên như bị động kinh. Cơ thể hoàn toàn không theo sự điều khiển của hắn, hai chân cứ run lên liên hồi.
“Ngươi... Đừng! Đừng tới đây! Mày rốt cục là ai! Đứng lại đó cho tao! Đừng tới đây!!!!” Hét lên khàn giọng, tên trộm chỉ có thể hét lên và nhìn thiếu niên từ từ đi tới gần.
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng đế giày va chạm với mặt đất tựa như tiếng búa tạ nện vào trong lòng của tên trộm khiến cho áp lực tinh thần của hắn trở nên càng lúc càng lớn.
“Mày nên mừng đi vì tao chẳng muốn phí lời với cái thứ như mày, và cũng chỉ muốn tống mày vô tù mà không phải vô nhà xác, đồ cặn bã! Thực đúng là... Oh, rất vui được gặp lại, Asagi-chan. Có bị thương gì hay không?”
Giống như là chẳng muốn nói nhảm, thiếu niên chuyển ánh mắt của mình về phía Asagi-chan đã bị ép tới góc tường. Lúc này cô bé đang đẫm lệ mông lung, gương mặt vừa có vẻ phi thường giật mình vừa có vẻ phi thường mừng rỡ.
“Anh... Tại sao anh lại ——”
“Ồ? Đương nhiên là vì đã nghe được tiếng kêu cứu của Asagi-chan nên mới nhanh chóng xuất hiện ở đây để làm anh hùng của Asagi-chan rồi ~. Sao, có bị tôi cảm động hay không?”
“Ai... Ai cảm động chứ? Tôi lại không gọi anh cứu...” Đang muốn phản bác, thế nhưng nói được giữa chừng thì Asagi chợt đem những lời mình định nói ra nuốt ngược trở về.
Dù sao thì người ta cũng tới để cứu mình, mà nguy cơ vẫn còn chưa giải trừ. Asagi không dám chắc được là onii-chan mà mình vô tình gặp được này liệu có cứu được mình không. Nếu không thể hạ được phạm nhân thì tới như như không. Ừ! Đúng! Nhất định là như vậy! Asagi mới không thừa nhận là mình đã bị sự xuất hiện của đối phương làm cảm động.
“Hừ! Rõ ràng cũng là biến thái tự tiện chui vào phòng thay đồ nữ, giả--giả bộ anh hùng cái gì? Người ta không có cảm động! Hentai!”
“Nè, nói như thế với người cứu mình có sao không? Thật khiến người ta thất vọng quá! Vậy tôi đi đó nha?”
“Ah ~!! Đừng —— Tôi... Baka! Anh là daibaka! Anh ————”
“Mẹ... Mẹ kiếp! Vô liêm sỉ! Thằng nhóc con chó chết!! Mày dám làm lơ tao?!!!”
Tiếng gào thét táo bạo mang theo sự bất an của tên trộm lại vang lên, khiến cho Asagi-chan sợ tới rụt rụt người lại. Cảm giác bất an và sợ hãi vừa giảm bớt lại một lần nữa dâng lên.
Về phần tên trộm đồ lót thì dường như đã bị sức ép tinh thần ép vỡ. Vò đã mẻ lại sứt, hắn giơ cái dùi lên và chỉa thẳng về phía Asagi-chan đang đứng gần đó rồi cười điên loạn: “Hóa ra là chúng mày biết nhau. Khặc khặc khặc ~~~ nếu vậy bây giờ để tao đâm vài lỗ trên người con bé chó chết này thử xem. Để tao coi mày còn phách lối được nữa không!!”
“Cái... Ah ~~~ Không... Không được! Cứu tôi ~~ Daiba... Onii-chan, mau cứu tôi!”
Bị tên trộm dọa sợ, sắc mặt của Asagi-chan ‘vù’ một cái biến thành màu trắng. Bị cái dù nhọn như thế đâm vài cái? Vậy sẽ đau chết mất!
Cho nên, bất chấp cả mặt mũi và tự tôn, Asagi-chan lập tức lựa chọn cầu cứu. Thiếu niên đứng đằng kia là hi vọng và cũng là chỗ dựa cuối cùng của cô bé trong trường hợp này.
“Thôi được rồi! Nếu Asagi-chan đã xin xỏ như vậy thì tôi cũng không tiện từ chối nha. Hơn nữa làm ‘onii-chan’, tôi cũng không nỡ Asagi-chan bị thương.”
Vô cùng vui vẻ mà gật đầu, Ye Jian nói với giọng đắc ý, thế nhưng tay của cậu thì lại không hề trì hoãn. Khẽ giơ tay và phất nhẹ một cái như xua ruồi, sau đó...
“Ahhh ————”
Tiếng kêu thảm thiết tan nát cả cõi lòng của tên trộm vang lên, rồi đột nhiên im bặt tựa như bị ai bóp ở cổ họng.
“Xong rồi! Mission completed!”
“—— hà?! Ả, ah, ôi chao ~~~!?”
Căn bản là không thấy được gì, cũng chẳng hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, Asagi-chan chỉ nghe được tiếng kêu thảm trong một chốc rồi sau đó nó im bặt, laptop và cái dùi cũng rớt trên mặt đất.
Tên tội phạm vô hình kia đã hoàn toàn im re.
“Ôi dào! Cái loại cặn bã như thế này thì chỉ cần... Ồ? Cái laptop này tại sao...” Vừa nói, thiếu niên vừa nhìn về phía tên tội phạm một cái, sau đó cậu dường như đột nhiên tới chiếc laptop đang nằm trên mặt đất và phát hiện ra điều gì đó. Giống như là phát hiện ra thứ gì đó khiến mình kinh ngạc, cậu hơi bước tới và định cúi người xuống để quan sát màn hình máy tính một chút.
Nhận ra tình huống này, Asagi-chan đột nhiên hốt hoảng mà dùng tốc độ nhanh vượt quá sức tưởng tượng để nhào về phía chiếc laptop và túm chặt lấy nó, sau đó cô bé ôm chặt nó vào trong lòng.
“Không—Không cho xem!” Hét toáng lên, cô bé ôm chặt màn hình của chiếc laptop ở trong ngực và thụt lùi về góc tường.
“A nhưng mà, hình như tôi vừa mới thấy...”
“Không có! Tuyệt đối không có! Anh nhất định là nhìn lầm rồi!”
“Làm sao mà nhìn lầm được? Tôi rõ ràng là thấy hình của mình. Chi bằng để tôi nhìn thêm cái nữa để xác nhận.” Nói xong, thiếu niên tiến tới và đưa tay về phía Asagi-chan.
“Không! Tuyệt đối không được!”
Ôm thật chặt chiếc máy tính ở trong ngực, Asagi-chan thề chết không theo.
“Kích động như vậy, nhất định là có vấn đề! Vậy thì tôi nhất định phải nhìn xem đó là gì!”
“... Ah ~~~ Dừng, dừng tay ~~~. Đừng...” Tiếng hô nũng nịu có phấn hốt hoảng của Asagi-chan vang lên, thế nhưng đột nhiên trở nên im bặt vì bị một chuỗi những tiếng nổ đùng đoàng cắt đứt.
“Bang bang bang ————!!!”
Ngay sau đó, trong ánh mắt trợn trừng của Asagi-chan, một cảnh tượng khó tin chợt hiện ra.
Một người thứ ba đột nhiên xuất hiện trong phòng thay đồ, à mà không, có lẽ phải là người thứ tư mới đúng. Người thứ tư chợt đột nhiên xuất hiện và vung ra một quyền. Quyền kình mang theo sóng không khí chợt đánh tới và chạm vào... Nắm đấm của thiếu niên.
“OÀNH ————————!!!!!!” Strauss