“Một tên trộm đồ lót mà cũng lợi hại tới như vậy! Tốt! Thật quá tốt! Nếu như vậy thì xem ra tôi phải nghiêm túc rồi.” Giọng nói mang theo vẻ hưng phấn dâng trào của cô gái tóc đỏ vang lên, và theo sát sau đó là một chuỗi những tiếng nổ đùng đoàng vang lên trong không khí. Có vẻ như nàng muốn dùng tuyệt chiêu rồi.
Nắm tay, vào thế, hít sâu, tụ lực. Kình khí trào ra và quấn ở xung quanh nắm đấm của cô gái tóc đỏ, không có bất kì một tia năng lượng nào bị lãng phí, điều này dẫn đến quyền áp sinh ra từ nắm đấm của cô gái tóc đỏ trở nên vô cùng mãnh liệt. Những chiếc tủ kim loại có mặt ở trong phòng bị quyền áp sinh ra một cách đột ngột này đè ép tới mức phát ra những tiếng rên rỉ như muốn vỡ toang.
“Tới đó nha! Đừng chết đó!”
Hoàn toàn không có ý định hạ thủ lưu tình, cô gái tóc đỏ nói với giọng đầy hưng phấn. Sau đó, dáng người hoàn mỹ khiến cho người ta không kìm được mà sinh ra những ý nghĩ kỳ quái của cô gái này bắt đầu hơi co lại thành tư thế tiến công của một loài động vật nào đó.
“...”
Nhìn dáng người nổi bật với những luồng khí màu vàng óng vờn quanh đang chuẩn bị tấn công ở trước mắt, Ye Jian nhịn không được mà cảm thấy kinh ngạc, cùng với thở dài.
Chẳng lẽ, trên đời này cứ hễ luyện võ thì đều sẽ trở thành chiến đấu cuồng hết hay sao? Tại sao võ nhân nào mà cậu gặp cũng đều là như thế này hết vậy? Hoặc nên nói rằng những thiên tài luyện võ có giới tính là nữ thì mức độ mê võ sẽ càng thêm cực đoan?
Coi bộ tâm linh thuần túy quá mức cũng không phải là chuyện tốt. Về tu luyện thì là tốt nhưng về xử thế thì... Không hiểu sao cậu chợt nhớ tới nghĩa tỷ của cậu, chẳng lẽ lúc trẻ thì tỷ ấy cũng như vầy? Đánh trước rồi nói?
“Ougi • Hu Beng (Hổ Băng)!”
Một con mãnh hổ màu vàng như ẩn như hiện lập lòe hiện ra trước mắt của Ye Jian. Mô phỏng khí thế bá đạo của chúa tể muôn thú để giải phóng ra sức mạnh có thể đập tan cả sắt thép? Cái này, xem như là tuyệt chiêu bí kỹ rồi chứ? Làm vậy không sợ lớn chuyện sao? Cô nàng này tới đây để giải quyết việc bắt trộm giống cậu, vậy thì hẳn phải nhận được nhắc nhở từ Natsuki-chan rồi chứ? Làm lớn chuyện như vậy, không sợ Natsuki-chan nổi đóa sao?
Được rồi! Nhìn cái bộ dạng hưng phấn của đối phương thì coi bộ có nói gì cũng vô ích. Xem ra phải khống chế cô nàng lại trước rồi hẵng tính, dựa theo năng lực của Natsuki-chan thì phỏng chừng là Natsuki-chan đã phát hiện được là cậu đang chiến đấu ở đây rồi. Phỏng chừng là đang bận phải làm sao để không làm lớn chuyện nên mới không tới ngay. Nếu như chút nữa Natsuki-chan xong việc và tới đây, mà cậu còn chưa kết thúc được chuyện này nữa thì phỏng chừng là Natsuki-chan sẽ càm ràm cậu chết.
Sức mạnh dần tụ vào trong tay, Ye Jian đem tính chất linh lực của mình chuyển đổi thành tính chất của [ Ki ] và chuẩn bị.
Nhìn lại cô gái tóc đỏ ở phía trước, lúc này thì đã có một lượng khí vô hình rất lớn đã được tập trung lại trong nắm tay của cô nàng. Loại khí vô hình này là một loại năng lượng nội tại có tính chất hoàn toàn khác biệt so với ma lực. Nó là [ Ki ], là sức mạnh căn bản của tuyệt đại đa số người luyện võ.
Người luyện võ nếu như không có [ Ki ], vậy thì việc luyện võ tối đa cũng chỉ có thể cường thân kiện thể, dẫu cảnh giới võ thuật có cao tới đâu đi nữa thì cũng vẫn chỉ là người thường. Thế nhưng nếu một khi đã luyện ra được [ Ki ] rồi vậy thì khác, lúc đó người luyện võ sẽ bước vào một cảnh giới mới, cảnh giới luyện khí hóa thần, cũng tức là từ [ Thuậ thành [ Pháp ], đây là mức tối thiểu.
Khi đó, người luyện võ sẽ trở thành một tồn tại siêu nhiên giống như các esper hoặc là như các majo, sở hữu sức mạnh siêu tự nhiên và trở thành một linh năng giả (dị năng giả).
Mà nhìn cô gái trước mặt này thì phỏng chừng là cho dù ở trong hàng ngũ của các linh năng giả, đẳng cấp của cô nàng hẳn cũng không phải là loại tầm thường. Chỉ nhìn lượng [ Ki ] mà cô nàng đang dùng lúc này thì cũng có thể thấy được rồi, nhiều ghê gớm. Đoán chừng là có gần 99% số ma tộc đang sống trên đảo Itogami đều không thể trở thành đối thủ của cô nàng này.
“ẦM ————!!!”
Một tiếng nổ vang lên, không khí dường như trở nên đặc quánh và hóa thành vật thực hiện ra trước mắt của Ye Jian. Theo quyền thế được cô gái tóc đỏ vung ra, luồng không khí đặc quánh này chợt hòa vào trong luồng [ Ki ] màu vàng và bắn về phía Ye Jian với uy lực mạnh tới khó tưởng tượng.
Quyền mang gào thét, tốc độ đã hoàn toàn vượt qua tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, hầu như tiếp cận với tốc độ âm thanh.
Một kích chí mạng? Không! Xem điệu bộ của cô gái tóc đỏ thì đây mới chỉ là một chiêu mở đầu của một bộ liên hoàn chiêu.
Nếu như là ma tộc bình thường, phỏng chừng là sẽ không né nổi chiêu này và bị đánh cho tan xác, may lắm thì cũng chỉ giữ được một cái toàn thây mà thôi. Đó là trong trường hợp thường, còn trong trường hợp ma tộc bị tấn công là một kẻ mạnh thì phỏng chừng là cũng phải thương gân động cốt là tối thiểu, không cẩn thận thì có thể bị trọng thương.
Mà đây chỉ mới là chiêu đầu trong bộ liên hoàn kỹ mà cô gái tóc đỏ sắp dùng thôi, né được chiêu đầu thì cũng phải bị cuốn vào trong tiết tấu của cô nàng mà bị đánh cho tê người.
Cái này thật đúng là tác phong của người luyện võ nha, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì long trời lở đất.
Bất quá... Tàn niệm.
Khóe miệng kéo lên một nụ cười xấu xa ma quỷ quen thuộc, Ye Jian khẽ đưa tay bắt chéo và cản ở trước ngực, linh lực tụ lại trên hai cánh tay của cậu.
Ngay khi Ye Jian vừa hoàn thành tư thế phòng ngự thì trong vòng một phần trăm giây sau đó, sức mạnh hung mãnh tựa như khai sơn phá thạch của cô gái tóc đỏ cũng ập tới.
“————”
Sức mạnh hai bên chạm vào nhau, thế nhưng không một âm thanh nào phát ra, ngay cả một tia dư âm cũng không có. Ye Jian nhanh chóng lách người, và trong vòng một phần ngàn giây, cậu đã hoàn thành việc ‘nhập nội’ mà hoàn toàn tiếp cận với cô gái tóc đỏ, gương mặt của cả hai cách nhau chưa đầy một gang tay.
Lúc này, toàn thân của cô gái tóc đỏ đang lâm vào sự trì trệ. Bị Ye Jian đột ngột tiếp cận, cô gái tóc đỏ rất muốn phản kháng, thế nhưng lúc này toàn thân của cô dường như đang bị thứ gì đó níu lại khiến cô không tài nào cử động được, toàn thân đều cứng đờ.
Sau đó, trong sự bối rối của cô gái tóc đỏ, một bàn tay thon dài đã áp lên vùng bụng dưới của cô, cụ thể là ở đan điền.
Ngoài dự tính, không có đau đớn nào sinh ra, cũng không có một đòn phản công mãnh liệt đã được ấp ủ từ lâu như cô tưởng, chỉ có một luồng khí lạnh buốt đang trào vào trong cơ thể.
Luồng khí lạnh buốt này mặc sức tung hoành và chạy ngang dọc trong cơ thể khiến cho cô gái tóc đỏ chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, cơ thể cũng có chút lâng lâng. Thế nhưng, rất nhanh sau đó, cô gái tóc đỏ chợt hoảng sợ mà lảo đảo lùi về sau vài bước. Lúc này, cô đã cử động lại được rồi, thế nhưng sắc mặt của cô trở nên trắng xám và sợ hãi.
“... Ngươi... Ngươi vừa làm gì với ta?”
Với vẻ mặt không thể nào tin được, cô gái sợ hãi mà chỉ tay về phía Ye Jian, run giọng mà phát ra lời chất vấn tựa như tiếng rên rỉ.
Không còn rồi! Toàn bộ sức mạnh của cô đều không còn lại gì hết rồi. Tất cả chỉ diễn ra chỉ trong tích tắc. Tất cả [ Ki ] mà cô đã phải rèn luyện và tích trữ từ khi còn rất nhỏ cho tới giờ đều đã biến mất rồi, cứ như tan vào trong hư không vậy. Cô không thể nào cảm nhận được chúng nữa.
Sức mạnh mà cô khổ công rèn luyện suốt từ bé tới giờ, trải qua vô số lần chiến đấu mới tích góp được đã hoàn toàn bị đối phương lột sạch. Đối với một thiên tài luyện võ vô cùng tự tin như cô thì đây quả thật là sự trừng phạt còn kinh khủng hơn cả cái chết.
Chỉ một lần chủ quan thôi, vậy mà lại thành thiên cổ hận.
Hối hận! Cô thực sự hối hận. Cô hối hận là tại sao mình không dùng chiêu thức mạnh hơn, chiêu thức vừa rồi nhìn thì mãnh liệt, thế nhưng sự thực là cô chỉ mới dùng một phần sức mạnh rất nhỏ mà thôi. Rõ ràng là cô có thể dùng được chiêu thức mạnh hơn rất nhiều nữa, tại sao lại không dùng.
Càng nghĩ càng hối hận! Cô càng hối hận là tại sao mình lại chủ quan tới vậy, rõ ràng còn chưa thăm dò đối phương xong. Ngay cả việc thăm dò còn chưa xong, tại sao cô lại ngu xuẩn tới mức vội vàng tấn công như thế?
Hai sai lầm, toàn bộ đều là những sai lầm chết người không bao giờ được phạm phải, đều là tối kỵ của một võ nhân. Từ nhỏ, sư phụ của cô đã nói rõ với cô về chúng, hơn nữa còn lặp đi lặp lại nhiều lần, vậy mà giờ cô lại phạm phải. Chỉ đơn giản là vì coi khinh nhân phẩm của đối phương vì đối phương là một tên trộm chuyên trộm đồ lót, hơn nữa nhìn thấy đối phương đang giơ tay muốn giở trò với bé gái mà nổi giận, cô đã hoàn toàn mất đi sự sáng suốt nên có của mình. Và giờ, kết quả là cô đã tự hủy cả đời của mình sao?
“Làm gì? Né tránh, sau đó phản công thôi! Chẳng lẽ cô đánh tôi còn không cho phép tôi phản kháng sao? Ngược lại là cô, cô vừa mới làm gì đó? Có biết như thế là nguy hiểm lắm không? Cô cho rằng có bao nhiêu người trên cái hòn đảo này có thể đỡ được một chiêu đó của cô, cô không sợ giết người à? Nếu không phải là tôi mà là người khác thì phỏng chừng là đã biến thành một đống thịt nát rồi có biết hay không. Tự nhiên đánh lén, sau đó còn dùng sức mạnh lớn như vậy. Nếu tôi mà không có sức mạnh siêu tự nhiên thì đã bị cô đánh chết rồi. Tùy tiện dùng sức mạnh siêu tự nhiên với người ‘có thể chỉ là người thường’, cô là phần tử khủng bố cực đoan hay sao? Làm việc sao chẳng biết suy nghĩ gì hết vậy?”
“Cái...!? Ngươi... Ngươi lại...”
“Ngươi cái gì mà ngươi? Không nói không rằng tự nhiên đánh tới, còn ra đòn nặng như vậy, điên à?”
“Ngươi... Ngươi...”
Tức tới toàn thân phát run, sắc mặt của cô gái tóc đỏ trở nên trắng bệch, hoàn toàn không còn lại chút sáng sủa lạc quan nào của thường ngày. Bất quá nghĩ cũng đúng, bị một kẻ mà mình cho là tội phạm mắng cho một trận, sức mạnh của mình còn bị đối phương tước đoạt, còn bị ‘vu khống’ ngược trở lại, phỏng chừng là cô gái nào cũng chịu không nổi chứ? Không! Đừng nói là con gái, cho dù là ai thì cũng chịu không được.
Đã không có [ Ki ] trong người, cuộc đời của cô xem như đã bị hủy. Cô đã qua giai đoạn tốt nhất để luyện võ, muốn luyện lại thì phải chờ tới năm nào tháng nào? Trong trường hợp này, nếu cô mà còn lạc quan được nữa thì trừ khi cô vốn dĩ đã là một người hào hiệp tới quá đáng, còn bằng không thì cũng chỉ có thể là đồ điên thôi.
“Thật đúng là một mụ điên! Đi thôi, Asagi-chan! Ở lại đây nữa thì thật không biết là sẽ có thêm rắc rối gì, rời đi sớm là tốt nhất. Đi thôi!” Vừa nói, Ye Jian vừa đưa tay về phía Asagi-chan.
“... A ~ Ơ, A.. Ừ!” Bị tình huống đột nhiên xảy ra làm cho thừ người suốt từ nãy tới giờ, Asagi-chan nghe Ye Jian gọi mình thì vẫn còn chưa kịp tỉnh lại. Nhưng rất nhanh sau đó thì cô bé cũng nhanh chóng hoàn hồn.
Mặc dù cô bé cũng biết rằng có thể là người phụ nữ này đã hiểu lầm, và việc ra tay trước đó cũng chỉ là để bảo vệ mình, thế nhưng đợt tấn công trước đó của cô gái tóc đó đã khiến cho Asagi-chan cảm thấy có chút sợ hãi, cho nên cuối cùng thì cô bé vẫn quyết định tin tưởng người đã cứu được cô là Ye Jian.
“Đứng—Đứng lại!” Một tiếng quát chợt vang lên, và cô gái tóc đỏ lại một lần nữa chắn trước mặt của Ye Jian.
Nhìn thấy cô gái tóc đỏ lại một lần nữa nhảy ra cản đường của mình và Ye Jian, Asagi-chan sợ hãi mà hơi rụt rụt người lại, trốn ở sau lưng của Ye Jian. Bất tri bất giác, cô bé đã xem Ye Jian như là một cảng tránh gió, một chỗ dựa an toàn cho mình.
“Sao? Vẫn còn muốn xằng bậy? Vậy được! Asagi-chan, đi ra ngoài trước đi, ở lại đây nguy hiểm lắm.”
“Tôi... Tôi không muốn, tôi...”
Nghe Ye Jian nói như vậy, Asagi-chan đang muốn mở miệng từ chối, thế nhưng sau đó, một bàn tay ấm áp chợt đặt ở trên đầu của cô bé và ngăn cô bé nói những lời quật cường.
“Không sao đâu! Nếu như là Asagi-chan, vậy chắc Asagi-chan sẽ hiểu ý tôi đúng không? Nếu như còn ở lại đây, vậy thì phỏng chừng sẽ tạo thêm gánh nặng cho tôi. Đi mới là tốt nhất!”
“Nhưng mà...”
Đôi mắt tựa như hai viên ruby của Asagi-chan hơi có chút bận tâm mà liếc qua liếc lại trên người của Ye Jian và cô gái tóc đỏ, gương mặt của cô bé đầy vẻ lo lắng.
“Đi đi! Bên ngoài phỏng chừng là đã bị phong tỏa rồi, bất quá em chỉ cần nói rằng mình chẳng thấy gì cả là được. Tôi nghĩ với trí thông minh của Asagi-chan thì việc lừa cái đám ngốc ở ngoài kia hẳn không phải là việc gì khó chứ?”
Nghe Ye Jian nói như vậy, Asagi-chan hơi do dự thêm một chút, rồi sau đó mới ngẩng đầu lên: “Tôi... Tôi sẽ nhớ kỹ anh! Baka nii-chan, tuyệt đối không được xảy ra chuyện!”
Mặt đỏ rực mà hô lớn, Asagi-chan quay đây chạy về một phía khác dẫn tới cửa ra.
Bạch! Bạch! Bạch!
Tiếng dép liên tục đập xuống mặt đất vang lên và dần nhỏ đi. Mãi tới khi tiếng bước chân của Asagi-chan đã biến mất thì Ye Jian và cô gái tóc đỏ vẫn chỉ nhìn chằm chằm nhau mà không động thủ, cũng không nói gì.
Im lặng thêm một chốc, Ye Jian đột nhiên lên tiếng: “Tới giờ cô vẫn không định xuất hiện sao, Natsuki-chan?”
Câu nói của Ye Jian khiến cho cô gái tóc đỏ khẽ giật mình, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Natsuki? Strauss