Chương 1222: Nhiệm Vụ Mùa Hè

Mùa hè là thời gian mà nhiệt độ lên cao nhất trong năm. Cái nóng tàn khốc của nó, cho dù là ở khu vực ôn đới thì cũng không phải là thứ mà người thường có thể chịu, cũng chính vì thế mà rất nhiều quốc gia đều chọn mùa hè làm mùa để nghỉ mát, bởi vì quá nóng. Mà vị trí của đảo Igogami thì lại nằm trong khu vực nhiệt đới, cho nên có thể tưởng tượng được là vào giữa trưa của ngày hè thì nhiệt độ của đảo Itogami cao tới mức nào. Bảo là đặt một trái trứng gà sống xuống mặt đường thì chỉ cần chờ 3 phút sau là có một trái trứng chín cũng không phải là nói dóc.

Với cái nóng khốc liệt tới như thế, có thể hiểu được rằng nếu phải đi trên đường với nhiệt độ như vậy thì sẽ là một cực hình tới mức nào, cho dù có bung dù để đi thì cũng là một chuyện chẳng ai nguyện ý.

Thay vì phải đi dưới cái nắng chang chang và nhiệt độ nóng bỏng của giữa trưa ngày hè, việc trốn trong một căn phòng có máy điều hòa để chơi game hay làm gì đó chẳng phải là một việc tốt hơn sao? Tối thiểu thì với những người trẻ tuổi, phải như vậy thì mới đúng là nghỉ hè chứ.

Đúng! Nếu xét theo thời gian của các học sinh thì bây giờ đã là nghỉ hè rồi. Sau khi Ye Jian nhậm chức giáo viên thể dục của học viện Saikai chưa được bao lâu thì hai tháng nghỉ hè đã tới, cho nên cậu hoàn toàn rảnh tay không có việc để làm.

Ừ thì đúng là vẫn còn mấy đứa học sinh cá biệt xui xẻo phải ở lại trong trường để học bù, thế nhưng mà chuyện học bù của mấy đứa nhỏ xui xẻo đó hoàn toàn không nằm trong phạm vi trách nhiệm của một giáo viên thể dục như Ye Jian.

Cho nên hiện giờ, thời gian biểu hoạt động của cậu cũng chỉ có ban ngày thì lười biếng mà trốn trong phòng để gọi điện thoại hoặc chat với đám học sinh, không thì đi ra ngoài ăn kem để giải nhiệt, tới tối thì chạy ra ngoài để tìm cái gì đó giải trí một chút. Cuộc sống nhàn nhã chán chường như vậy, cậu đã trải qua hơn một tuần rồi.

Ah ~~~ Làm giáo viên thật là sung sướng, vừa vặn được nghỉ vào đúng cái thời điểm mà thời tiết trong năm nóng nhất như vầy. Cậu là cậu tuyệt đối không muốn làm việc trong cái nóng có thể nướng chín một trái trứng như vầy đâu.

Lúc này, Ye Jian thật sự mặc niệm cho những người phải công tác quanh năm không có ngày nghỉ, đương nhiên ở đây là chỉ những nghề nghiệp phải làm việc mà không có điều hòa và hơi lạnh. Ở những khu vực nhiệt đới như đảo Itogami, việc phải công tác vào giữa trưa ngày hè quả là một cực hình, cái nóng như vầy tuyệt đối có thể khiến cho khối người phải lên con sốc vì mất nước.

Cho nên, việc có thể trở thành một giáo viên thể dục có lương cao lại có thể được nghỉ vào ngày hè, có lẽ là một điều mà rất nhiều người đều thèm muốn.

“Đứng lên cho tôi, có công tác Attack Mage mới!”

Tiếng thông báo bất chợt vang lên, phá vỡ kế hoạch nghỉ ngơi hoàn mỹ của Ye Jian. Natsuki-chan, với bộ quần áo gothic vẫn kiểu dáng cũ nhưng có màu trắng, chợt bước chân vào căn phòng riêng của Ye Jian. Vẻ mặt của cô lúc này cho thấy là cô đang rất khó chịu.

“Cái gì? Công tác? Bóc lột! Đây là bóc lột sức lao động một cách trần trụi! Tại sao tôi lại phải đi công tác trong cái thời tiết nóng như vầy? Cô muốn biến tôi thành một con cá ướp muối sao?”

Phải đi công tác trong cái thời tiết nóng tới chảy mỡ của buổi trưa nắng gắt như vầy? Không đúng! Có lẽ thứ mà Ye Jian chú ý không phải là nhiệt độ. Với cậu thì đừng nói là nhiệt độ chỉ có 40 độ C, coi như có là mấy ngàn độ C thì cũng đều như vậy, chỉ cần búng tay và tạo ra một kết giới cách ly là có thể giải quyết tất.

Nguyên nhân thực sự khiến cậu oán trách đó là vì hôm nay, cậu đã có hẹn với đám học sinh và tiểu thiên sứ Kanon rồi. Nói đúng hơn là hôm nay, cậu định sẽ đưa thiên thần nhỏ Kanon đi công viên nước, đám học sinh chỉ là tiện thể. Vốn dĩ cậu còn định rủ Natsuki đi cùng, thế nhưng kết quả lại là bị cô thông báo rằng có nhiệm vụ mới.

Khỉ gió! Trong cuộc đời của cậu, cậu thề rằng mình ghét nhất là những kẻ chuyên đi hứa cuội, càng không cần phải nói tới việc bản thân đi thất hứa với người khác, nhất là với một thiên sứ nhỏ hiền lành như Kanon-chan.

“Hôm nay tôi nghỉ phép! Tôi đã hẹn với đám học sinh và Kanon-chan rồi. Tôi không có ý định thất hứa đâu. Cô tìm người khác đi!”

Nghe được câu trả lời của Ye Jian thì ngay lập tức, gương mặt nhỏ vốn đã rất khó chịu của Natsuki bỗng trở nên càng thêm lạnh lẽo, ngay cả ngữ khí cũng bất tri bất giác mà trở thành răn dạy: “Cái thằng ngu này! Ngươi đang nói cái quái gì đó? Biết nặng nhẹ một chút đi! Cả ngày cứ xúm xít mà đi chơi cùng với một đám nhóc con, cậu coi công tác Attack Mage là cái gì?”

Cũng khó trách tại sao Natsuki lại tức giận, dù sao thì công việc của Attack Mage vốn không nhiều, lương lại cao, thời gian rảnh thì mỗi ngày đều có, muốn vui chơi lúc nào mà không được? Trong khi đó, mỗi có nhiệm vụ cần Attack Mage ra tay thì đều là công việc quan trọng, nếu không làm tốt thì có thể gây ra thiệt hại lớn. Vậy mà bây giờ, lại có người vì muốn đi chơi mà bỏ cả công việc, cái thái độ này thì thử hỏi làm sao mà Natsuki không giận cho được?

“Là cái gì?” Ye Jian hơi sờ cằm nghĩ một chút, “Là công việc không công cho cô, không phải vậy sao? Cho nên nha, thành thật xin lỗi, cô có nói gì đi nữa thì cũng vậy thôi. Nếu là dịp khác thì còn được, nhưng hôm nay tôi có hẹn với Kanon-chan rồi! Dù sao con bé rất ít đi ra ngoài, tôi không có ý định hứa cuội với con bé.”

“Kanon... Nói vậy tức là ngươi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết 1000 lần rồi đúng không? Ta đã nói là nếu mà ngươi dám giở trò cầm thú với học sinh...”

Thấy ánh mắt của Natsuki trở nên càng lúc càng lạnh, giống như là nhìn một tên hentai nào đó đã hết thuốc chữa, Ye Jian biết là cô nàng hiểu lầm rồi. Vì vậy, cậu dùng ánh mắt trợn tròn để nhìn Natsuki mà nói: “Natsuki-chan, tư tưởng của cô bẩn như thế từ khi nào vậy? Tại sao tôi không biết? Ôi, thật là quá dơ, tôi không đành lòng nhìn. Ai nói cho cô biết rằng Kanon là học sinh của tôi? Con bé mới học có tiểu học thôi. Là một cô bé sống trong tu viện ở ngọn núi sau trường. Đúng! Lần công tác trước cô có gặp rồi, là cô bé tóc trắng được đám học sinh của tôi đưa về ấy.”

“Tu viện ở sau núi?” Vẻ mặt hơi có chút kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh thì gương mặt của Natsuki lại trầm xuống.

“Ừ! Là tu viện ở sau núi. Con bé là một đứa trẻ mồ côi. Lúc trước con bé còn được sống chung với mẹ trong tu viện, thế nhưng mấy năm trước thì mẹ con bé qua đời rồi, giờ chỉ còn một mình. Hiện giờ thì con bé đang được các tu sĩ trong tu viện chăm sóc, chỉ là rất ít có cơ hội được đi ra ngoài. Hôm nay tôi đang tính mang con bé tới công viên nước để chơi. Nếu như hôm nay chỉ có đám học sinh của tôi thì không có gì để bàn, tôi có thể gọi điện cho tụi nó để dời sang ngày khác, dù sao thì bình thường đi chơi với tụi nó cũng nhiều rồi, thỉnh thoảng có việc đột xuất mà bỏ dở cũng là chuyện có thể hiểu. Thế nhưng Kanon-chan thì khác, tính chất không giống.”

Nói tới đây, Ye Jian hơi thở dài mà nói với Natsuki: “Tôi không có ý định thất hứa với con bé, Natsuki-chan à. Dù sao thì với Kanon-chan, đây có lẽ là lần đầu tiên con bé được người khác đưa đi chơi bên ngoài sau khi mẹ con bé mất, trước đó con bé chỉ có thể chơi quanh quẩn một mình bên trong tu viện. Cho nên hôm nay cô có nói gì đi nữa thì cũng vô ích thôi, tôi đã hứa là sẽ đưa con bé đi chơi, vậy thì tức là tôi sẽ đưa con bé đi chơi, nhưng thứ khác đều phải dẹp sang bên cạnh.”

“...”

Nghe Ye Jian nói như vậy, mí mắt của Natsuki hơi rũ xuống, vẻ mặt của cô không thay đổi. Cô trầm ngâm.

Nếu như cái tên này chỉ đơn giản là muốn nghỉ việc để đi chơi với lũ học sinh, vậy thì cho dù hắn có nói gì đi nữa, cô tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý. Thế nhưng nếu giả như lời của hắn là thật, vậy thì cô không thể không suy xét, bởi vì đúng như cái tên này đã nói, tính chất hoàn toàn bất đồng.

Mặc dù cô, Minamiya Natsuki được gọi là ‘Ma tộc sát thủ’, có thể hạ sát thủ một cách không lưu tình với kẻ thù của mình, thế nhưng những kẻ mà cô ra tay đều là ma tộc tà ác. Về bản tâm, cô thiện lương hơn bất cứ ai, cho dù rằng cô rất xấu bụng và rất ác ngôn, thế nhưng đây là một sự thật không thể chối bỏ. Ye Jian cũng biết rõ điều đó.

Trầm ngâm, Natsuki đang nghĩ cách để có thể giải quyết vẹn toàn vấn đề lần này. Công việc thì không thể bỏ, vì đây là việc gấp, thế nhưng cái tên này lại phải mang một cô bé có tình cảnh vô cùng đáng thương đi công viên nước chơi... Đợi một chút! Công viên nước?

Dường như đã tìm ra cách giải quyết, Natsuki lại một lần nữa kéo mí mắt của mình lên và nhìn thẳng vào mắt của Ye Jian.

“Địa điểm thi hành nhiệm vụ lần này là ở công viên nước xa hoa nhất của đảo Itogami, cậu xác định là không cần mấy tấm vé miễn phí đó và muốn nghỉ?”

“Hả? Công viên nước xa hoa nhất của đảo? Cô nói thật chứ, Natsuki-chan?”

“Hừ!” Từ trong chiếc mũi nhỏ đáng yêu của Natsuki vang lên tiếng hừ lạnh, cô bỏ qua câu hỏi của Ye Jian mà quay người bước ra khỏi phòng, “Có đi hay không là tùy cậu. Đồ hentai lolicon!”

“Ê này! Chờ một chút, có gì thì cũng phải nói cho rõ ràng rồi hẵng đi chứ? Còn nữa, hentai lolicon là ý gì?!!!” ..

“Rốt cục là cái tên ma tộc nào rảnh tới không có việc gì làm mà lại đi gây án trong công viên nước vào thời điểm này? Bộ hắn có bệnh hay sao? Với lại, tại sao cái việc cỏn con như thế này mà cũng phải để cho cô tự mình xuất động vậy, Natsuki-chan? Đội canh gác với mấy tên attack mage khác đều chết hết rồi à?”

“Cậu tưởng là ai cũng rảnh rỗi giống như cậu sao? Hơn nữa ai nói với cậu là có ma tộc gây chuyện?”

Cầm cây dù màu đen quen thuộc trên tay, Natsuki hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mặt trời và nhiệt độ hừng hực của buổi trưa hè mà nện những bước chân nhẹ nhàng để đi cùng với Ye Jian tới nhà ga gần học viện Saikai. Đi ở bên cạnh, Ye Jian cũng chẳng thèm để ý tới nhiệt độ, trái lại với điều đó, cậu còn đang hưởng thụ lấy ánh nắng. Nguyên nhân của việc này là bởi vì cậu đã dùng kết giới làm mát để bao xung quanh người mình rồi.

“Hở? Không phải ma tộc? Vậy rốt cuộc thì chúng ta tới công viên nước để làm gì? Đừng nói với tôi là chúng ta phải đi làm bảo vệ đấy nhé?”

“Ho? Cậu rất thích làm bảo vệ cho công viên nước?”

“Hờ! Đừng có đùa, Natsuki-chan! Mặc dù tôi đồng ý là nếu làm bảo vệ ở đó thì có thể nhìn cho sướng, thế nhưng cái chuyện đó vẫn là để cho cái đám nam sinh ngây ngô của trường chúng ta làm đi, tôi chả có hứng thú đâu.”

Bĩu môi, Ye Jian thản nhiên mà bác bỏ câu hỏi của Natsuki-chan. Nói một câu thật lòng, cậu quả thực là không có hứng tới đó để làm bảo vệ chỉ vì cái lý do như là ngắm gái đẹp. Ờ thì đúng là trong đó thỉnh thoảng cũng có những cô gái đẹp thật, thế nhưng có đẹp cách mấy thì cũng không so được với Natsuki.

Nếu muốn ngắm thì còn chẳng bằng ngồi trong nhà mà ngắm Natsuki còn hơn, dù sao hai bên hoàn toàn không cùng một cấp độ.

“Hừ! Ai biết được thứ hentai như cậu nghĩ gì trong đầu!” Thẳng thừng cho thấy là mình hoàn toàn không tin vào lời nói của Ye Jian, Natsuki hừ lạnh. Sau đó, không cho Ye Jian cơ hội để phản bác, cô mở chiếc quạt xếp của mình ra và dùng giọng nói phi thường bình tĩnh để nói với cậu: “Gần đây trong công viên nước xuất hiện một kẻ chuyên đi trộm đồ lót, nhiệm vụ của cậu là phải tóm được hắn.”

“Haaa ——!?” Strauss