Chương 1221: Ý Định

“... Chơi vui lắm hở?” Với giọng nói không mấy hòa thiện, Natsuki lườm lườm mà nhìn về phía thiếu niên.

Với người bình thường, nếu như bị quan giám sát của mình dùng ánh mắt không mấy hòa thiện để nhìn chằm chằm và chất vấn như vậy thì hẳn là đã cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, nhất là khi quan giám sát của mình lại là người có hung danh cực thịnh như là [ Kūgeki no Majo ] thì càng phải như thế.

Bất quá Ye Jian xem như là ngoại lệ. Cậu chỉ cười cười rồi sờ cằm, sau đó gật gù nói với Natsuki: “Ừ! Đúng là chơi thật vui! Lần này vừa có thể trêu chọc Akatsuki Mimori, lại vừa có thể xúc tiến mối quan hệ giữa công xã với tập đoàn MAR. Yên nào! Yên nào! Tôi biết giới hạn nằm ở đâu mà, chẳng phải kết quả cuối cùng lại đâu vào đó rồi đấy sao? Thú nhân cũng đã bị tôi mang về, Akatsuki Mimori lại chẳng có gì bất mãn, cô lo lắng cái gì?”

“Lần sau nếu mà còn làm chuyện dư thừa khi đang thi hành nhiệm vụ thì liệu hồn. Hừ!” Nói với giọng khó chịu, Natsuki trực tiếp dùng [ Raging ] trói cổ tên thú nhân đang nằm dưới đất lại sau đó khởi động ma pháp kiểm soát không gian của mình và rời đi, chỉ không hiểu là tại sao cô không mang Ye Jian đi cùng.

Biết là Natsuki đang bày tỏ sự bất mãn với mình, Ye Jian khẽ nhún vai một cách bất đắc dĩ, sau đó cậu cũng khởi động Gift [ Thời Không ] và rời đi. Rất mau sau đó, cậu đã về tới nhà.

Về tới nhà, Ye Jian mới phát hiện ra là Natsuki vẫn chưa về, hẳn là giờ cô đang bận bịu ở trụ sở chính để xử lý những công việc có liên quan tới tên thú nhân vừa bị tóm đi? Chỉ là không biết phải xử lý tới khi nào mới về? Chắc cũng lẹ!

“Chà... Nhà ở lớn tới mức này, nếu chỉ để Natsuki-chan ở riêng một mình thì đúng là xa xỉ thật.”

Thuận miệng mà cmn một câu bâng quơ, sau đó Ye Jian vào phòng bếp.

Mặc dù là trước khi bắt đầu thi hành nhiệm vụ, cậu đã ăn một bữa tối no nê cùng với đám học sinh, Natsuki hẳn cũng đã ăn tối rồi. Bất quá, giờ cũng đã là 4 giờ sáng, nếu ăn vào lúc này thì hẳn cũng có thể xem như là ăn sáng đi?

Thôi kệ nó, bất kể là ăn sáng hay ăn khuya, nói chung là trước khi vị nữ vương bệ hạ đó trở về, cậu nhất định phải hoàn thành bữa ăn này cho vị nữ vương đó.

Bởi vì đối tượng cần phục vụ là Natsuki cho nên Ye Jian không có ý định nấu ăn, cậu chỉ cần pha một tách hồng trà là được.

Trà đỏ được sản xuất ở Kandy thuộc Sri Lanka, đây là loại trà được Natsuki yêu nhất. Lấy một phần trà ra và bắt đầu pha, cho vào đó thêm một chút bạc hà và pha thêm một lượng nhỏ rượu Brandy, toàn bộ quá trình khoảng gần 7 phút.

Đem bộ đồ trà quý giá và phần trà ngon đã được mình pha xong đặt lên trên xe đẩy, lại để lên đó thêm một ít bánh ngọt, Ye Jian bắt đầu đẩy xe ra. Lúc này thì chắc Natsuki đã về rồi chứ?

Quả nhiên, ngay khi Ye Jian vừa cùng chiếc xe đẩy bước ra khỏi phòng bếp thì cậu đã nhìn thấy Natsuki đang ngồi trên ghế salon của phòng khách từ lúc nào. Lúc này cô đang ngồi gác chân và khoanh tay trước ngực.

“Quá chậm!”

Ngoài miệng thì càm ràm, thế nhưng ngay khi nhìn thấy Ye Jian đẩy xe ăn ra với một bàn tiệc trà đỏ có cung cách hoàn mỹ, biểu lộ của Natsuki trở nên dịu xuống và hài lòng.

Cầm lấy tách trà yêu của mình một cách quý phái, Natsuki khẽ đưa tách trà tới trước mũi và hít nhẹ hơi hương trà, mắt cô nhắm lại.

Dường như rất hài lòng vì mùi thơm của trà, Natsuki khẽ nhấp lấy một ngụm nhỏ.

“Sao? Thế nào?”

“Uh, coi như hợp tiêu chuẩn.”

Thật sự chỉ là hợp tiêu chuẩn thôi sao? Nếu dựa theo vẻ mặt đầy hưởng thụ của cô lúc này thì hẳn phải là phi thường hoàn mỹ chứ? Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Ye Jian lại không nói ra.

Nếu như tách trà mà cậu pha chỉ miễn cưỡng hợp tiêu chuẩn thì cậu dám chắc là với tính cách của Natsuki, cô nàng không nổi nóng cũng đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói với việc biểu hiện ra vẻ mặt hưởng thụ như vậy.

Là một người vô cùng yêu trà đỏ, Natsuki có thói quen soi mói một cách cực độ đối với trà đỏ. Nếu như phải uống một tách trà đỏ không lành miệng, tâm trạng của cô lập tức sẽ trở nên vô cùng tồi tệ. Ở chung với Natsuki hơn một tháng trời, Ye Jian dám tự tin nói rằng trên đời này sẽ không còn có ai hiểu rõ được thói quen sinh hoạt hằng ngày của Natsuki hơn cậu.

“Hợp tiêu chuẩn là được rồi, vậy tôi đi tắm trước. Đồ uống trà thì sau khi cô uống xong cứ để đó, tôi sẽ dọn.”

Hơi gật đầu, Natsuki không lên tiếng chỉ trích hay chì chiết gì Ye Jian. Vào những lúc như thế này, cô luôn luôn cho Ye Jian sự tự do mà không phàn nàn hay lên tiếng trách cứ. Dù sao thì đêm trên đảo Itogami thật sự không dài lắm (đây là điều được quyết định bởi nhân tố khí hậu),mà Ye Jian thì lại là giáo viên thể dục, không cần phải dậy sớm để soạn bài, cho nên cho cậu sự tự do vào lúc này cũng là chuyện nên làm. Cô không thể ép đối phương quá.

Mặc dù là một người duy ngã độc tôn, thế nhưng Natsuki không phải là người không biết chừng mực. Cô có nguyên tắc cư xử của cô. Trước bất kể việc đối phương có âm mưu gì với hòn đảo này hay không, thế nhưng tối thiểu thì từ khi ở chung với cô tới nay, đối phương vẫn chưa hề cho thấy ý đồ gì nguy hại với đảo, hơn nữa đối phương vẫn luôn dung túng cô.

Đúng! Là dung túng! Cô biết là đối phương đang dung túng cô, dung túng cho cô dùng mọi phương thức mà mình có để điều tra đối phương, cũng như dung túng cho cô lợi dụng cậu để làm việc. Mặc dù điều này không ảnh hưởng gì tới nguyên tắc làm việc của cô, thế nhưng nó lại cho thấy thái độ của Ye Jian, điều này khiến cô cũng phải cho thấy thái độ tương ứng. Vì vậy, ở trong phạm vi có thể tha thứ, cô không có ý định hạn chế cậu quá nhiều.

Nói chung là chỉ cần cậu không vi phạm quy tắc thì Natsuki sẽ không can thiệp vào cách sống của cậu, tối đa cũng chỉ căn dặn vài câu thôi. Ví dụ như trong trường hợp này, chỉ cần sau đó, cậu tới trường kịp với giờ thể dục mà cậu dạy thì trước đó cậu có muốn làm gì đi nữa cũng được.

Sự tôn trọng tối thiểu là phải có, cho nên Natsuki không có ý định nói gì thêm. Dù sao thì vừa bắt cậu làm giáo viên lại vừa bắt cậu làm Attack Mage miễn phí cũng đã là rất quá rồi. Nếu ngay cả chút thời gian nhỏ để nghỉ ngơi cũng không có, Natsuki thật không dám chắc được là Ye Jian có bất mãn hay không. Nếu như Ye Jian thật sự bất mãn, Natsuki hoàn toàn không có chút tự tin nào để giữ chân cậu lại.

Với năng lực không gian mà Ye Jian đã thể hiện, Natsuki khẳng định được là cho dù mình có là [ Kūgeki no Majo ] đi nữa, nhưng nếu đối phương muốn rời đi thì cô hoàn toàn không có hi vọng ngăn cản. Là một phù thủy nổi tiếng về phép thuật điều khiển không gian, Natsuki thắm thiết nhận thức được rằng năng lực không gian của đối phương lợi hại tới mức nào. Cũng chính vì biết là đối phương có thể tùy thời rời đi, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ở lại mà nghe theo lệnh cô, cho nên cô mới xác định rằng đối phương đang dung túng cho cô.

Mặc dù cũng có thể là đây chỉ là kế sách của đối phương khiến cô buông lỏng cảnh giác, thế nhưng mà tình nghi không phải là tội phạm. Trước khi có thể kết luận được rằng đối phương là tội phạm thì hành vi này của đối phương vẫn được gọi là dung túng. Vì thế, cô phải cho đối phương sự tôn trọng tối thiểu, không thể nghiền ép quá đáng khiến đối phương bất mãn mà bỏ đi.

Là một người phụ nữ, đồng thời cũng là một majo cực kỳ thông minh, Natsuki không đời nào đi làm cái việc bỏ dưa hấu để lấy hạt vừng như vậy. Nếu thật sự muốn nghiền ép đối phương, vậy thì chọn thời điểm thi hành nhiệm vụ của Attack Mage để mà nghiền ép, đây là việc đối phương chủ động dung túng cho cô, không sợ khiến cho đối phương bất mãn.

Sống với Ye Jian hơn một tháng, Natsuki cũng đã hiểu được phần nào tính cách của Ye Jian. Cái tên này, chỉ cần cô không làm quá đáng, vậy thì lòng dạ của hắn có đôi lúc thật sự là rộng tới không tưởng tượng được. Nói chung là ngoại trừ cái tính cách xấu tới thực chất bên trong ra thì cái tên này quả thật là một nam tính hoàn mỹ.

“Cái tên này, càng lúc càng thần bí!”

Bưng lấy tách trà đỏ, Natsuki bắt đầu chìm vào trong những dòng suy nghĩ miên man. Lúc này, cô không khỏi nghĩ tới những việc đã xảy ra giữ mình và Ye Jian trong một tháng qua, cùng với những kết quả mà cô nhận được từ bộ tình báo và phân tích của đảo.

Huy động toàn bộ hệ thống tình báo của đảo Itogami, thế nhưng hơn một tháng qua, cô vẫn chẳng thể điều tra được gì về Ye Jian, thậm chí ngay cả chủng tộc của cậu là gì cô cũng không biết. Liệu rằng đối phương có phải là ma tộc hay không cũng là việc không thể xác định được.

Lai lịch thì bí ẩn. Bởi vì đối phương đã cho thấy rằng bản thân rất mù mờ về một số việc có thể xem là ‘kiến thức căn bản của thế giới’, cho nên lai lịch đáng để cân nhắc.

Năng lực rất đa dạng và cũng rất bí hiểm. Vừa có thể che giấu hơi thở, không, hẳn là thu liễm khí tức, lại vừa có thể phân giải vật thể thành những đơn vị nhỏ nhất đạt tới cấp độ nguyên tử, ngoài ra còn có thể thông qua cơ thể mà đọc được ký ức, đồng thời còn có phép thuật không gian giống cô. Không đúng, về năng lực không gian của đối phương, cô cảm thấy không nên dùng góc độ của phép thuật đi suy xét, bởi vì khi đối phương sử dụng thì không thấy xuất hiện ma pháp trận giống cô.

Nếu vậy thì năng lực đó giống như là một loại năng lực đặc biệt mang tính cá nhân nhiều hơn. Vậy thì hẳn có thể xếp đối phương vào hàng ngũ của những [ Quá Độ Thích Ứng Giả ] với năng lực là không gian. Ừm... Điều này hoàn toàn có thể.

Thuận tiện nói luôn, [ Quá Độ Thích Ứng Giả ] là danh hiệu dùng để chỉ những người sở hữu dị năng, nói gọn là esper. Những người này có thể sử dụng năng lực đặc biệt của mình một cách trực tiếp mà chả cần phải thông qua bất cứ vật môi giới nào; Ví dụ như không cần thuật thức và chú ngữ cũng có thể gọi ra lửa, vậy thì đó là quá độ thích ứng giả có năng lực là lửa.

Cho nên, trong phán đoán của Natsuki, Ye Jian hoàn toàn có thể xếp vào hàng ngũ của các quá độ thích ứng giả, hơn nữa còn là một quá độ thích ứng giả hiếm hoi sở hữu nhiều năng lực cùng một lúc với đẳng cấp không hề thấp. Không cần ma pháp trận, không cần thần chú, không cần môi giới, chỉ cần muốn là có thể khởi động năng lực, hơn nữa năng lực còn rất bí ẩn, không thể phân tích được bản chất.

Ngoài năng lực của Ye Jian ra, còn có một thứ khác cũng khiến cô vô cùng chú ý, đó là mục đích của cậu khi xuất hiện trên hòn đảo này.

Tại sao đột nhiên cái tên này lại xuất hiện trên đảo Itogami? Là tình cờ hay là cố ý? Tại sao thực lực của hắn mạnh như vậy nhưng vẫn dung túng cho cô, cam tâm tình nguyện mà ở lại trong nhà cô, còn bằng lòng làm công không cho cô với chức vị giáo viên và Attack Mage như vậy?

Nếu dựa theo thuyết âm mưu để cân nhắc, vậy thì có lẽ cái tên đó có nhiệm vụ gì đó, hoặc nên nói là có mục đích gì đó nhất định phải hoàn thành, và mục đích đó có liên quan tới đảo Igogami. Chỉ có như vậy mới có thể giải thích cho việc tại sao đối phương nhất định phải ở lại trên đảo và tùy ý để cô ‘bắt nạt’ như vậy

Thế nhưng nói như thế thì vẫn có rất nhiều sơ hở. Mặc dù Natsuki rất muốn bù đắp cho những sơ hở này để giả thuyết trên có thể được thành lập, nhưng cho tới giờ thì mọi thứ vẫn chẳng đi vào đâu. Natsuki thật sự rất đau đầu.

Cô không thể không đau đầu, bởi vì từ đầu tới đuôi, dù rằng cô đã quan sát đối phương hơn một tháng, nhưng vẫn không thể phát hiện ra được một chút ác ý nào từ trên người cái tên kia. Thậm chí đừng có nói là ác ý, ngay cả ý đồ bất lương cũng không có. Mọi thứ hoàn toàn tự nhiên, tới mức cô cảm thấy đối phương dường như đang tận hưởng cuộc sống trên đảo Igotami mà cô đã an bài.

Khi thấy đối phương cam tâm tình nguyện đi làm giáo viên, cô còn định lợi dụng thân phận này để quan sát và phân tích phản ứng của cái tên này một chút, thế nhưng kết quả cô nhận được lại là thứ mà cô hoàn toàn không tưởng tượng được. Chỉ mới có nửa tháng thôi, cái tên này đã nhận được sự yêu thích tới tột bậc của tất cả các học sinh có trong trường, còn hơn cả cô nữa. Cái tên đó đã hoàn toàn hòa tan vào trong thế giới của các học sinh một cách dễ dàng, mà vấn đề là ở chỗ từ phản ứng của cái tên này thì có thể thấy được là hắn làm việc đó tự nhiên cứ như là bản năng trời sinh, dễ như ăn cơm uống nước, chẳng có chút gượng gạo nào.

Cô thật lòng không thể nào hiểu nổi, một người có năng lực và thực lực như thế, làm sao có thể chơi đùa ầm ỹ với các học sinh bình thường tốt đến như vậy? Cái tên này một khi xấu bụng lên thì có thể xấu tới mức khiến cô phát cuồng, thế nhưng một khi tốt thì thật sự tốt tới không còn gì để nói; Cô phỏng chừng là ở trong trường, đã có vô số nữ sinh chết chìm trong sự dịu dàng của cái tên này và bị hắn đầu độc tới mức không còn thuốc nào cứu được.

Hoàn toàn không đoán được mục đích của hắn là gì. Có thể nói là việc dùng công tác của giáo viên và công tác của Attack Mage để thăm dò cái tên kia của cô đã thất bại, đối phương hoàn toàn không có bất cứ điểm lạ thường nào.

“Nếu đã không có mục đích gì thì nói thẳng hết ra không phải là được rồi sao? Cái tên đó...”

Nghĩ tới đây, tâm trạng tốt đẹp và thỏa mãn do trà đỏ mang tới đã hoàn toàn tiêu tan.

Natsuki hơi nhúc nhích đôi lông mày một chút. Trong ánh mắt màu xanh lam của cô, lấp lóe những tia sáng sắc bén, một kế hoạch mới bắt đầu hình thành.

“... Không thể tiếp tục như vậy nữa. Có lẽ phải tìm một cơ hội để xâm nhập vào thế giới trong mơ của cái tên đó mới được. Ở đó, có lẽ mình sẽ tìm được thứ hữu dụng.” Strauss