Trong khu vực lân cận của đảo nhân tạo Itogami, có một công viên nước cực kỳ sa hoa gọi là Atlans. Nó là một công viên nước được xây dựng bởi công ty Atlantis, một công ty nổi tiếng thế giới có địa vị ngang ngửa với MAR. Công ty này là công ty chuyên đầu tư về các hạng mục giải trí nổi tiếng thế giới, và công viên nước Atlans chính là hạng mục được công ty này đầu tư ở đảo Itogami.
Ngày mùa hè chói chang, nhất là mùa hè ở một thành phố thuộc khu vực nhiệt đới như thành phố Itogami, việc rủ bè rủ bạn cùng nhau đi tới công viên nước để chơi là một việc hết sức thường thấy.
Với những công viên nước có thể nói là sa hoa và có đầy đủ hết tất cả mọi hạng mục và phương tiện giải trí như công viên nước Atlans, việc thiếu du khách là việc chưa bao giờ xảy ra. Mà nhất là vào ngày hè vào khoảng tháng sáu tháng bảy như hiện giờ, việc du khách tới chật ních là chuyện thường như cơm bữa, nếu không muốn nói là cung hoàn toàn không đủ cầu.
Cho nên mỗi năm, cứ tới khi mà thời tiết lâm vào giai đoạn nóng nhất như hiện tại, công viên nước Atlans luôn thực hiện chế độ bán vé có giới hạn. Đây cũng là một việc bất đắc dĩ, bởi vì nếu không làm như vậy thì công viên nước Atlans hoàn toàn không thể đảm bảo được về chất lượng phục vụ, dù sao người tới quá nhiều cũng là một vấn đề rất nhức đầu.
Cũng chính vì chế độ bán vé có giới hạn vào ngày hè này mà mỗi khi hè tới, đã có rất nhiều thanh thiếu niên trẻ tuổi phải đau đầu chỉ vì muốn tìm được một vé vào trong công viên nước Atlans. Chỉ vì để lấy được một vé, bọn họ có thể nghĩ ra được mọi trò gian mánh lới, dựa vào quan hệ, tìm thân thích, giả vờ làm quen v... V..., bọn họ có thể nghĩ ra đủ mọi trò chỉ để lấy được một vé vào đây.
Đã có không ít học sinh xem việc có được một vé của công viên nước Atlans vào ngày hè là một niềm vinh quang, bọn họ có thể vì điều đó mà đắc ý khoe khoang với tất cả các bạn học của mình. Mà vấn đề nằm ở chỗ, dù bọn họ có khoe cách mấy thì những người xung quanh cũng chỉ có thể thán phục mà chẳng thể nói gì được, tối đa cũng chỉ có thể ‘ăn nho không được nói nho chua’ thôi.
“Hì hì ~~ không hổ là Ye-sensei! Thầy thật lợi hại! Vậy mà lại có thể kiếm được vé vào cửa của Atlans, yêu thầy chết mất.”
“Chuyện đó còn phải nói sao? Ye-nii vẫn luôn là thần tượng của tụi này! Hừ hừ, trên đời này làm gì có chuyện gì mà thầy ấy làm không được?”
“Đúng nha! Đúng nha! Nếu như sau này Ye-chan cứ tiếp tục làm giáo viên của tụi mình thì tốt quá! Nhất định những người khác sẽ ước ao tới chết luôn!”
Ngồi trên tàu điện để đi với công viên nước, các học sinh cứ xì xào xì xào mà nói không ngừng, tiếng cười đầy sức sống cứ vang lên bốn phía. Đối với những học sinh trung học thông thường như bọn họ mà nói, việc có thể có được một chuyến đi tới công viên nước Atlans vào kỳ nghỉ hè quả thực là một giấc mơ và hi vọng nào đó xa vời. Thế nhưng mà hôm nay, cả đám lại có dịp được đi tới cái nơi mà tưởng chừng như cả đời cũng không thể tới được này, đây quả thực là một niềm vui khó tưởng tượng.
Chỉ là, khác với các học sinh đang cảm thấy vui tới khó tả, người đem lại niềm vui khó tả cho các học sinh là Ye Jian lại đang cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí có thể nói là phi thường buồn rầu. Vẻ mặt của cậu có thể nói là rất không đẹp, ngay cả nụ cười cũng rất chi là miễn cưỡng.
Cũng không thể trách cậu như vậy, bởi vì cậu thật không thể tin được rằng một attack mage mà lại phải đi làm cái nhiệm vụ mà Natsuki vừa nói với cậu cách đó không lâu. Attack Mage mà lại phải đi bắt trộm? Bắt trộm thì cũng thôi, nếu đó là vụ trộm có tầm cỡ thế giới hoặc có tính chất chính trị thì nghe còn có lý, thế nhưng Natsuki lại nói với cậu rằng đây chỉ là một tên trộm chuyên đi trộm đồ lót trong công viên nước. Đùa nhau à? Đây đúng là lừa bố mày!
“Ye-jisan ~?”
Bên tai chợt vang lên tiếng kêu không linh, trong sáng, nhẹ nhàng và đáng yêu của một thiên thần nhỏ. Ngay lập tức, Ye Jian liền thay đổi biểu hiện của mình. Cậu nở một nụ cười hiền lành và thương yêu để nhìn về bên cạnh, nơi đó có một cô bé với mái tóc phát ra ánh ngân huy đang nhìn cậu với vẻ an tĩnh và quan tâm.
Mặc một chiếc đầm màu trắng, lúc này, cô bé trông như một thiên thần nhỏ đi ra từ trong truyện cổ tích, trông thật khiến cho người ta thương yêu. Dưới cái nóng khốc liệt của mùa hè, có lẽ chỉ cần một nụ cười thì thiên thần nhỏ cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy một sự mát lạnh đầy yên tĩnh tới từ tận đáy lòng.
Lúc này, cô bé đang ngẩng cái đầu nhỏ đáng yêu của mình và dùng đôi mắt màu lam nhạt tinh khiết tựa như băng tinh lẳng lặng mà nhìn về phía Ye Jian. Trong đôi mắt không có lấy một tia tạp chất đó, vẻ quan tâm hiện lên rõ ràng.
“Sao vậy, Kanon?”
“Có... Có phải là việc mang Kanon cùng đi, khiến cho chú rất khó xử không ~?”
Với giọng nói hơi có chút lo lắng và quan tâm, thiên sứ nhỏ Kanon-chan khẽ hỏi. Biểu hiện của cô bé trở nên hơi có chút khẩn trương.
“Ửm? Sao Kanon lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì... Bởi vì Kanon cảm thấy chú có chút không vui, cho nên...”
Có lẽ là cảm thấy nếu mình nói thêm sẽ khiến tình hình trở nên tồi tệ, Kanon không dám nói tiếp mà chỉ vội vàng cúi đầu xuống. Thân thể nho nhỏ của cô bé trở nên căng cứng hơn. Cô bé sợ hãi.
Ngạc nhiên mà ngẩn ra một chút, sau đó Ye Jian chợt dường như đã quăng hết mọi phiền muộn mà nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của Kanon-chan mà vuốt khẽ.
Nở một nụ cười thương yêu nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy an lòng, Ye Jian dùng cách nói nửa đùa nửa thật để nói: “Ừ! Chú rất không hài lòng. Mấy sơ trong tu viện cũng thật là quá nghiêm khắc. Rõ ràng chú đã đảm bảo rồi vậy mà vẫn không chịu cho Kanon ngủ ở bên ngoài nhiều.”
“Ah ~? Là, là do các chị sơ sao?” Trên gương mặt nhỏ của Kanon hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó, Kanon vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, ji-san! Các nee-chan làm vậy chỉ vì nghĩ cho Kanon thôi. Chú đừng trách các chị ấy!”
“Ah? Vậy thôi được rồi! Nếu Kanon-chan cũng đã nói như vậy, vậy chú cũng nể mặt Kanon, không so đo với mấy sơ nữa. Dù sao thì hiện giờ Kanon cũng được đi ra ngoài rồi, mấy ngày tới sẽ rất thú vị. Thiệt tình, đem thiên thần nhỏ đáng yêu của chúng ta nhốt trong phòng cả ngày, lỡ nghẹn hư thì sao?”
“Uh, cám ơn Ye-jisan.”
Điềm tĩnh mà nở nụ cười vui sướng, Kanon-chan hưởng thụ nhưng cái vuốt ve đầy thương yêu của Ye Jian, trông cứ như là một bé mèo kitty bị người ta vứt đi đang lạc lõng bơ vơ nhưng lại tìm được chốn về mới của mình, thật khiến cho người ta yêu thương.
“Ha ha, Ye-nii, nhìn thầy với Kanon-chan thật đúng là giống cha và con gái nha. Mọi người thấy bầu không khí giữa hai người có giống cha với con gái không?” Bất chợt, một giọng nam sinh chợt vang lên. Hóa ra là các học sinh nhìn thấy quan hệ giữa Ye Jian và Kanon-chan trở nên thân mật với nhau nên đã dần tụ lại và muốn tìm cách trêu ghẹo.
“Đúng nha! Nhìn biểu hiện Kanon-chan như vừa rồi, Kanon-chan đúng thực là rất yêu thích Ye-sensei. Hay là, sau này Ye-sensei làm ba ba của Kanon luôn đi? Mọi người thấy đề nghị này như thế nào?”
“Ờ! Tốt! Đề nghị này hay đó!”
“Hay cái con khỉ, mấy cái đứa quỷ này! Có im miệng đi không? Nếu mấy đứa không im miệng đi mà còn dám ở đó mà kiếm chuyện nói lung tung nữa, có tin là tôi cho cả đám ở nhà rồi sau đó chỉ dẫn một mình Kanon tới Atlans chơi hay không hả?”
“Không!!!! Đừng, Ye-sama! Tiểu nhân đã tỉnh ngộ rồi! Xin đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân thô tục này! Làm ơn!”
“Đúng! Đúng! Ye-chan, thầy không thể tàn nhẫn mà vứt bỏ tụi em như vậy!! Tụi em cũng chỉ đang nghĩ thay cho Kanon-chan thôi mà. Mọi người nói có đúng không?”
Nhìn cái đám học sinh vừa mắt đi mày lại với nhau mà vừa tìm cách nói xin lỗi, Ye Jian thật đúng là dở khóc dở cười. Thở một hơi dài, Ye Jian quyết định làm lơ cái đám quỷ con này mà quay đầu lại, cậu tính giải thích với Kanon-chan một chút. Thế nhưng điều bất ngờ là, cậu lại thấy Kanon-chan hơi cúi đầu, đồng thời đang lẩm bẩm cái gì đó.
“... Cha... Ba ba...”
Giật mình, Ye Jian chợt nhớ tới thân thế của Kanon. Từ nhỏ đã bị cha mình vứt bỏ, về sau mẹ thì lại bệnh mà qua đời. Có lẽ đối với Kanon-chan, tình thương của cha và tình thương của mẹ mới là thứ cô bé khát khao nhất, là thứ mà cô bé hi vọng nhưng lại xa không thể vời.
Nghĩ tới điều này, Ye Jian chợt hiểu là tại sao Kanon lại gọi mình là ‘ji- san’. Có lẽ là vì con bé đang thiếu thốn tình thương của cha mà lại cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương của cậu nên lúc đó con bé mới buột miệng mà gọi cậu như vậy.
“Wa! Tới rồi! Tới rồi! Mọi người mau tới xem! Chúng ta tới Atlans rồi!”
“Đâu? Đâu? Wa ~~~ Thật tuyệt! Thật không hổ là công viên nước lớn nhất đảo Itogami! Lớn quá đi ~~~!”
“Ha ha! Lần này về thì lại có cái để khoe rồi. Tớ đảm bảo là Nobuta sẽ phải xám cả mặt khi biết là tụi mình tới Atlans! Tớ không biết là công viên nước số hai lớn tới đâu nhưng đảm bảo là không bằng được một góc của nơi này. Hà hà! Ye-nii thật quá tuyệt vời!”
Tiếng kinh hô của các học sinh lôi Ye Jian trở về thực tại. Lúc này, cậu thấy Kanon-chan cũng đang xoay người mà ghé vào trên cửa sổ và dùng ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và hiếu kỳ để nhìn về phía công viên nước cỡ lớn đã hiện ra ở cách đó không xa. Từ vị trí mà đoàn tàu đang chạy, hoàn toàn có thể nhìn thấy được toàn cảnh của công viên nước Atlans.
Thấy Kanon như vậy, Ye Jian nở một nụ cười vui vẻ đầy an tâm. Bất kể những chuyện đó, chỉ cần Kanon có thể sống một cách vui sướng và hạnh phúc là được rồi, còn những thứ khác không quan trọng. Nếu có bất cứ thứ gì dám xúc phạm tới niềm hạnh phúc mà Kanon đang có, cậu không ngại dùng sức mạnh chí cường của ‘cái ác’ để tinh lọc nó.
Bi thương hay thống khổ không thích hợp với một thiên thần nhỏ thiện lương như Kanon. Nếu điều đó xảy ra, cậu không ngại dùng tất cả mọi thứ mà mình có để xóa bỏ chúng, bất kể rằng bản thân phải ác như thế nào. À mà không đúng, tính ra thì thân phận của cậu hiện giờ đã là [ Chính Nghĩa Tuyệt Đối ] rồi. Nói vậy tức là cậu làm gì thì cũng đều xem như là chính nghĩa hết chứ? Cũng tức là ai làm trái ý cậu thì đều phải xem như là ‘làm ác’ rồi?
Được! Vậy thì từ bây giờ, lấy danh nghĩa của [ Chánh Nghĩa Tuyệt Đối ], cậu sẽ bảo vệ cho Kanon-chan tới vĩnh hằng.
“Phụt ——!” Nghĩ tới việc một chúa tể của sự tham lam như cậu mà lại là đại diện cho chính nghĩa tuyệt đối, Ye Jian thật có chút không thể nhịn được cười. ..
“Mồ ~~~ thiệt tình! Nếu thương lượng chuyện làm ăn thì chỉ cần cô với những người khác đi là được rồi. Tại sao phải rủ theo cả tôi ~~~?” Trên một chiếc ghế ngồi trong công viên nước Atlans, một cô gái đang dùng giọng nói đầy vẻ lười biếng để diễn tả sự khó chịu và bất mãn của mình.
Đây là một cô gái có thân hình hết sức là quyến rũ, có thể nói là lồi lõm và nảy nở tới chết người. Dáng người căng phồng và hoàn toàn chín rũ, cô gái khoác một chiếc khăn lông tắm biển trên vai và nằm ỳ trên chiếc ghế.
Không thể phủ nhận rằng đây là một cô gái vô cùng quyến rũ, thế nhưng lúc này thì thần thái lười biếng như chưa tỉnh ngủ của cô gái, cùng với mái tóc màu lam có thể nói là rối bù của cô khiến cho sự quyến rũ của cô bị giảm điểm đi không ít.
“Chủ nhiệm, ngài là người phụ trách lớn nhất của tổ nghiên cứu và chi bộ ở đây, trừ ngài ra thì không còn ai có đủ quyền hành để lĩnh đội lần này rồi. Mà sắp tới, ngài cũng sắp phải chuyển sang chi bộ ở Hồng Kông, vậy chi bằng xem như đi nghỉ mát một lần đi. Dù sao thì việc đàm phán tôi sẽ giải quyết, trừ khi cần kíp thì mới mời tới ngài, ngài đừng khó chịu nữa.”
Đối với thái độ bất mãn của cô gái có mái tóc lam đậm, cô gái khác ngồi bên cạnh có vẻ rất bất đắc dĩ. Đây là một cô gái tóc đen trông rất là giỏi giang, thế nhưng lúc này, cô lại đang không biết phải làm sao để khuyên nhủ cô gái tóc lam. Mặc dù từ nãy tới giờ, cô đã nói rất là nhiều, thế nhưng cô gái tóc lam dường như vẫn chẳng có chút nhiệt tình nào.
Thế nhưng bỗng nhiên vào đúng lúc này, cô gái tóc lam được gọi là chủ nhiệm bỗng nhiên bật dậy khỏi chiếc ghế mình đang nằm với tốc độ nhanh tới không thể tin được, và thần thái lười biếng vẫn luôn treo ở trên mặt cô cũng hoàn toàn biến mất.
Vô cùng có tinh thần mà nhìn chằm chằm về phía cửa vào của công viên nước, đôi mắt được giấu sau cặp mắt kiếng của cô gái tóc lam liên tục hiện lên những tia sáng.
“Ở đây cũng có thể gặp được cậu ta? Ara, ara, đây là duyên phận sao? Rốt cục là giữa mình và cậu ta có duyên phận hay chỉ đơn giản là vận khí của mình không tệ?” Miệng thì lầm bầm, cô gái tóc lam bắt đầu trở nên hồ hởi mà nhìn chằm chằm về phía cửa vào.
“Chủ... Chủ nhiệm?” Ngồi ở bên cạnh cô gái tóc lam, cô gái tóc đen hơi lắp bắp hỏi, trong đôi mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Ngoại trừ lúc nghiên cứu ra thì từ trước tới giờ, cô chưa từng thấy chủ nhiệm của mình lộ ra vẻ phấn khởi và hồ hởi tới như vậy. Là trợ thủ đắc lực của cô gái tóc lam, cô gái tóc đen hiểu rõ chủ nhiệm của mình hơn ai hết, vì thế nên cô không thể không kinh ngạc.
Tò mò mà nhìn theo hướng mà cô gái tóc lam đang nhìn, ở phía cửa vào của công viên nước Atlan, cô gái tóc đen phát hiện có một đám học sinh với vẻ mặt vui vẻ tràn đầy sức sống đang bước vào. Những cô cậu này hẳn chỉ mới tới công viên nước này lần đầu, nếu không thì sẽ không dùng ánh mắt tò mò và phấn khởi để quan sát bốn phía như vậy.
Thấy những học sinh này không có vẻ gì là đặc biệt, cô gái tóc đen bỏ qua và nhìn về phía sau của các học sinh một chút ————
Hai mắt của cô phát sáng. Thiếu niên kia... Mái tóc thưa màu tím ánh bạc đầy vẻ lãng tử, tuấn mỹ nhưng lại không mất đi vẻ đáng yêu. Đây là một mỹ thiếu niên anh tuấn tới mức tưởng chừng như là một nhân vật nam chính nào đó bước ra từ trong manga, sự anh tuấn và khí độ bất phàm của thiếu niên khiến người ta không thể không liên tưởng tới hai từ ‘hoàng tử’.
Là trợ thủ đắc lực của cô gái tóc lam, cô gái tóc đen cũng đã từng không ít lần được tham dự các buổi dạ tiệc cấp cao, cũng vì vậy mà cô cũng từng được gặp rất nhiều thanh niên có thể nói là rồng trong loài người, thế nhưng nếu phải so với thiếu niên trước mặt này thì... Ầy, hình như chẳng có gì để so được, cách biệt quá lớn, hoàn toàn không cùng một thứ nguyên. Hoặc thậm chí có thể nói là kém tới hai ba cái thứ nguyên cũng không coi là nhiều. Xem ra thiếu niên này chính là nguyên nhân khiến cho chủ nhiệm của mình trở nên phấn khởi như vậy?
“Hừ hừ! Lần này thì cậu không thể chạy thoát được rồi. Chị đây sẽ không để cho cậu chạy được nữa đâu, khà khà. Ye-kun, lần trước bị cậu chơi xỏ, lần người này ta sẽ đòi lại hết. Khà khà ~~~”
Nở một nụ cười phi thường xấu bụng, cô gái được gọi là chủ nhiệm dùng giọng nói đầy những nguyên tố đen thui để tuyên bố. Ngồi ở bên cạnh, cô gái trợ thủ tóc đen vẫn còn chưa kịp hoàn hồn. Strauss