“... Ây, chuyện này, tôi thấy hay là thôi đi. Dù sao thì mấy bản nhạc trong này, không có bài nào mà tôi thuộc lời, cũng chưa từng nghe qua, làm sao mà hát? Tôi thấy hay là mấy đứa cứ tiếp tục hát đi, tôi ngồi nghe là được rồi.”
“Sao được? Chuyện này làm sao được chứ? Khó lắm mới có cơ hội đi chung với Ye- chan như thế này, nếu mà Ye-chan không hát một bài thì làm sao được. Nếu Ye- chan mà không hát thì tụi em sẽ không bỏ qua cho thầy đâu. Đúng! Còn Kanon- chan nữa! Kanon-chan cũng rất muốn nghe Ye-chan hát... Kanon~~chan, có phải Kanon cũng rất muốn được nghe Ye • Ji • San hát đúng không?”
Nghe được lời xúi giục của những người xung quanh, Kanon nhỏ hơi nhìn về phía Ye Jian một chút, sau đó cô bé gật gật đầu và dùng ánh mắt chứa đầy lòng mong đợi để nói với Ye Jian: “Ưm! Kanon muốn, rất thích nghe Ye-jisan hát!”
“Ây dà... Cái chuyện như vậy đáng để mấy đứa chờ mong tới vậy sao? Vấn đề là tôi hoàn toàn không biết mấy bài hát này phải hát như thế nào...”
Ngay cả Kanon-chan cũng đã nói như vậy, xem ra cậu có không muốn hát thì cũng không được. Ye Jian cũng chỉ còn biết thở dài một cách buồn bực.
Nhắc mới nhớ, còn không có giới thiệu cho mọi người biết, hiện giờ thì Ye Jian, Kanon và các học sinh đều đang ở trong một KTV thuộc khu vực phố buôn bán gần học viện Saikai. Từ khi bắt đầu chuyến đi chơi tới giờ cũng đã được hơn vài tiếng rồi, toàn bộ con phố buôn bán đều đã được nhóm của Ye Jian đi dạo qua hết. Sau khi đã đi dạo chán chê khắp con phố buôn bán thì các học sinh đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn được Karaoke, rồi cả đám bắt đầu lôi kéo Ye Jian vào trong quán KTV này.
Về phần ý đồ của đám quỷ con này là gì thì không cần phải nói nữa, chỉ nghe những lời mà bọn họ vừa nói là cũng đoán được rồi.
“Vậy thì hát bài nào mà Ye-sensei quen đi. Thực ra thì mọi người muốn được nghe Ye-sensei hát nhạc sống nhiều hơn, mọi người nói có đúng không?”
“Đúng! Lên đi, Ye-nii! Ye-nii! Hát một bài! Ye-nii! Hát một bài!”
“Mấy cái đứa nhóc ranh này, tính làm gì tưởng tôi không biết sao? Tới lúc tôi hát xong mà đứa nào dám mở miệng lấy tôi ra để chọc cười thì chờ đó, tới lúc thi thì sẽ không xong với tôi đâu.”
“Ặc ————”
Ngay lập tức, các nam sinh nghẹn họng, chỉ có thể khó chịu mà nín lại. Về phần các nữ sinh thì vẫn cười hì hì không thôi. Ai mà không biết là Ye Jian dạy thể dục, mà trong môn thể dục, ai dễ bị chỉnh nhất? Đương nhiên là nam sinh rồi! Hơn nữa, ai mà không biết Ye Jian ga-lăng và dịu dàng với các nữ sinh tới mức nào? Nếu Ye Jian mà thực sự nổi đóa, đảm bảo là người mà bị cậu chỉnh cũng chỉ có các nam sinh thôi.
“Thôi được rồi! Không phải chỉ là một bài hát thôi sao? Cũng được, vậy thì tôi hát sống một bài! Bêu xấu!”
Nói xong, Ye Jian cầm micro và đứng lên khỏi ghế salon.
Thấy Ye Jian đã đáp ứng, tất cả các học sinh đều phát ra tiếng hoan hô, thậm chí cả Kanon-chan cũng vỗ tay và cười vui vẻ.
“Hèm! Được rồi, vậy tôi bắt đầu!”
Giơ tay lên ra hiệu, và toàn bộ căn phòng đều trở nên yên tĩnh. Không ai nói một lời, tất cả đều đưa ánh mắt mong đợi mà nhìn chằm chằm về phía Ye Jian. Cả nam lẫn nữ, tất cả đều cố dỏng tai của mình lên để nghe Ye Jian hát, và sau đó, những âm thanh ca hát du dương chợt vọng vào trong tai của các học sinh và Kanon-chan.
“遠 く 光 る 青空 (Bầu trời xanh xa xôi lóng lánh những tia sáng)
昨日 の涙も 拭 い 去 ったあの 風 (Làn gió nhẹ khẽ lau đi giọt nước mắt ngày hôm qua)
瞬 く 星空 とキミの 瞳憧 れ (Tôi nhớ, nhớ lấy ánh mắt của em, chói sáng tựa như ngàn sao trên bầu trời)
夢中 でつかんだキラキラ 光 る (Nó tựa như viên đá quý tôi chỉ lấy được ở trong mơ, lấp lánh ánh hào quang của hi vọng)
叶 うならすべて 呼 ぶしめて (Nếu muốn thực hiện điều đó, vậy hãy gọi to lên)
私 の 名前 を 呼 んで, 私 はあなたの 身 の 回 りに 飛 んで, 約束通 り (Kêu tên của tôi, và tôi sẽ bay đến bên cạnh em như lời tôi đã hứa)
いつまでも, どこまで... (Bất cứ lúc nào, bất luận ở đâu...) ”
Không gian mờ tối của căn phòng dường như biến mất, thế giới dường như chuyển thành một không gian rộng lớn với trời xanh mây trắng đi kèm với những cơn gió biển xao xuyến lòng người thổi quét qua.
Tiếng nhạc mỹ diệu mà du dương, tựa như đang dùng tính mệnh để nói lên lời thề ước.
Trong tiếng ca tuyệt diệu đến tột cùng đó, tất cả các học sinh đều mê say, thậm chí Kanon-chan còn nhịn không được mà dang đôi tay ra tựa như đang cố gắng đón lấy những cơn gió biển vô hình.
Mãi cho tới khi Ye Jian kết thúc việc biểu diễn hơn mười giây, các học sinh mới có người kịp hoàn hồn và thoát ra khỏi không gian mộng ảo.
Sau đó, tiếng vỗ tay và tiếng hét tới khản cả cổ của các học sinh vang lên.
Mãi cho tới khi hoàng hôn buông xuống, Ye Jian và các học sinh mới bước ra khỏi phòng Karaoke, và lúc này, cậu phải thừa nhận là mình đã làm một việc hết sức là ‘ngu xuẩn’. Đã biết là đám ranh con này có ý đồ muốn cho cậu hát, mà cậu còn lại ngu tới mức mà hát hay như vậy, thử hỏi cái đám nhóc con này còn có thể buông tha cho cậu được không?
Kết quả là mãi cho tới khi cậu bước chân ra khỏi phòng Karaoke thì cái microphone mới có cơ hội được rời khỏi tay của cậu, và các học sinh vẫn chưa hết thòm thèm.
“Thật không thể tưởng tượng được, Ye-sensei hát còn hay hơn cả ca sĩ nữa. Thậm chí mấy ca sĩ mà tớ từng nghe hát còn không đáng để đi xách dép cho Ye- sensei.”
“Không cho người ta sống! Thôi xong! Xong! Xong! Xem ra toàn bộ quãng đời học sinh cấp hai, tớ cũng chỉ có thể sống một mình rồi. Thử hỏi nếu tìm bạn gái mà họ lấy Ye-nii ra làm tiêu chuẩn thì... (〒▽〒)”
“Ầy... Đừng nói nữa, bạn hiền à. Cứ nghĩ tới việc không chỉ có một mình cậu bị như vậy, cậu sẽ thấy thoải mái hơn. (〒▽〒)”
“Thật quá đáng! Tại sao trên đời lại có người hoàn mỹ tới như vậy? Đẹp trai thì không nói rồi, ngay cả vận động, học tập, nấu cơm, ca hát cũng đều như vậy? Đây có còn là con người không?”
“Baka! Cậu mới không phải là người! Không cho phép cậu chửi bới Prince Ye Jian-sama của bọn tớ!”
Các học sinh lại vây xung quanh Ye Jian mà bắt đầu trêu ghẹo lẫn nhau.
Về phần Kanon-chan, cô bé chỉ nắm lấy tay của Ye Jian và an tĩnh mà lắng nghe các anh chị lớn nói chuyện. Dường như đối với cô bé, tất cả những việc đang xảy ra đều là những ký ức quý giá đáng để cho cô bé ghi nhớ suốt đời mình.
Giờ đã là buổi hoàng hôn, cũng đã đến giờ ăn tối, cho nên tất cả các học sinh đều quyết định là phải đi ăn một bữa. Chỉ là, ngay khi các học sinh đang muốn tìm một tiệm ăn nào đó thì đột nhiên, từ trong đám người đang rộn ràng, một vài tiếng hét chói tai chợt vang lên.
“ẦM ————!!!” Và ngay sau đó, một tiếng nổ trầm muộn vang lên và ánh lửa văng ra khắp nơi.
“Xảy... Xảy ra chuyện gì!?”
Nghe được tiếng hét chói tai truyền ra từ trong đám đông cùng với tiếng nổ và ánh lửa, các học sinh đều cảm thấy bất an và lo sợ mà tiến lại gần Ye Jian.
“Ye-sensei...”
“Được rồi! Không có việc gì! Tôi còn ở đây mà. Có chuyện gì thì cứ để đó, tôi lo.” Cười nhẹ, Ye Jian lên tiếng an ủi các nữ sinh đang sợ hãi.
Mặc dù cách an ủi không này chưa chắc sẽ có hiệu quả, thế nhưng tối thiểu thì cũng sẽ khiến các học sinh hơi bình tĩnh lại.
“Mấy đứa chờ ở đây đi. Để tôi đi xem là chuyện gì đang ————”
“Bành ————!!!”
Lại là một tiếng vang trầm muộn, và lúc này, trong ánh mắt hoảng sợ của các học sinh, một tên người gấu với bộ lông màu rám nắng bao phủ khắp người đột nhiên xuất hiện. Hắn mở cái miệng đầy máu tươi mà lao về phía nhóm của Ye Jian.
“NGAO NGAO NGAO!!! ĂN —— ĂN ——!!! NGAO NGAO NGAO ————!!!”
“YAA. A. A.. Ah ah ah! Không... Không được!! Đừng tới đây! Đừng...!!”
Đối mặt với tình huống kinh khủng đột nhiên xảy ra, các học sinh hoảng sợ mà hét lên. Dù sao thì các cô cậu bé đi cùng với Ye Jian cũng chỉ là các học sinh cấp 2, cũng không thể trách họ cảm thấy sợ hãi vì điều này.
Sợ hãi và bối rối tràn ngập đầu óc của bọn họ. Hét lên và run rẩy, đây là điều duy nhất mà họ làm được.
“Tôi nói... Rốt cục thì mấy đứa đang sợ cái gì? Tôi còn đang đứng ở đây mà mấy đứa còn sợ như thế là đang coi thường tôi sao?”
Ể?
Kinh ngạc! Ngây người! Các học sinh nghe được Ye Jian nói như vậy thì lập tức bị cậu hút mất sự chú ý.
“Được rồi! Hôm nay để tôi biểu diễn cho mấy đứa xem một lần. Nhìn cho kỹ! Với cái thứ quái vật dở người dở ngợm như thế này, coi như chấp nó hai tay một chân thì một mình tôi cũng có thể đánh một trăm cái.”
Nói xong, Ye Jian hầu như hóa thành một cái bóng dài có màu tím mà bắn về phía tên người gấu đang lao tới.
Và trong ánh mắt ngu ngơ soi mói của các học sinh, con gấu khổng lồ cao hơn ba mét đang lao tới kia đã bị Ye Jian, người thầy được bọn họ sùng bái, đá trúng ngay giữa ngực.
Và sau đó, giống y như trong điện ảnh, cái con gấu nâu cao hơn ba mét đó đột nhiên tru lên thê thảm, và cơ thể khổng lồ nặng tới hàng tấn của nó đột nhiên bắn bay ngược ra sau. Giáo viên của bọn họ, Ye Jian, đem con gấu kia đá bay rồi???
Sau đó, các học sinh và những người đi đường được dịp chứng kiến một cảnh tượng vô cùng ‘hung tàn’ diễn ra ngay trước mắt: Cái con gấu nâu kia, cái con gấu nâu cao hơn trăm mét với sức mạnh có thể đập bẹp cả một chiếc xe ô tô cỡ lớn, bị một bóng tím nhỏ bé vây lấy và điên cuồng đá trúng ở trên không.
Nhanh! Quá là nhanh! Nhanh tới mức nào? Nhanh tới mức mà còn gấu khổng lồ kia, từ đầu tới đuôi đều không kịp phản ứng lấy một chút nào. Từ đầu tới đuôi, nó chỉ đơn thuần là bị Ye Jian hành hạ, và trong suốt quãng thời gian bị Ye Jian ‘hành hạ’, nó không thể rớt xuống đất được lấy một lần mà chỉ có thể bị cố định ở một chỗ trên không trung và bị đá tới tơi bời hoa lá.
Mãi tới khi tên người gấu kia bị đánh cho tới mức gần như hấp hối, bóng tím kia mới ngừng việc công kích lại. Và tên người gấu kia, sau khi rớt xuống đất, chỉ có thể nằm chết dí trên đất, tựa như toàn bộ xương trên người đều chẳng còn lại một cây.
“Phạch! Phạch!”
Vô cùng thoải mái và phủi phủi tay, Ye Jian hơi sửa sang lại cổ áo rồi sau đó mới đi trở về trước mặt đám học sinh, vừa đi cậu vừa lầm bầm với con gấu đã bị ngất kia.
“Thiệt tình, tâm trạng đang vui thì lại bị mi phá rối, muốn kiếm chuyện với ta đúng không? Không quất cho mi một trận thì mi không biết được là tại sao bông hoa lại có màu hồng.”
“Ô oa! Ye-sensei! Ye-sensei...!”
“Thật... Thật là lợi hại! Thật lợi hại! WAAAA!!!!!! Ye-chan thật lợi hại. Quả thực không thua gì các siêu anh hùng trên TV. Ô ô ô ~~~! Người ta nhịn không nổi, yêu thầy chết mất!”
Có nữ sinh thì phát ra tiếng hét chói tai, đôi mắt biến thành hình trái tim mà nhìn Ye Jian. Một số khác thì phát ra tiếng hoan hô vì sống sót sau tai nạn. Một số thậm chí còn khóc vì điều đó.
“Ha ha ha! Em biết ngay Ye-nii là trâu bò nhất! Chỉ là một con ma tộc phát điên thì làm gì được thầy. Ha ha ha!!”
“Bớt nói dóc đi, ông nội! Thế mới vừa rồi chân của ai run tới mức phải vịn vai tôi thì mới đứng được vậy?”
“Cậu nói gì đó!!? Chẳng phải cậu cũng sợ tới mức xém tè ra quần sao? Còn nói ai?”
“Muốn chơi đúng không, baka? Ai tè ra quần? Cái thằng lớp năm mà vẫn tè dầm như cậu mới là đứa xém tè ra quần ấy!”
“Cái gì? Ngày mai, lên sân thượng! Không tới là đồ hèn!”
Khác với các nữ sinh, các nam sinh thì lại cảm thấy kích thích và hưng phấn vô cùng. Cái loại tình tiết nhiệt huyết sôi trào như thế này không phải là thứ mà bọn họ vẫn luôn mơ tưởng sao?
“Mấy cái đứa này...”
Lắc đầu, Ye Jian đi tới trước mặt của Kanon-chan, sau đó ngồi xổm người xuống.
“Không bị sợ chứ, Kanon-chan?”
“Ưm...” Lắc đầu, đôi mắt tựa như băng tinh của thiên thần nhỏ hiện lên sự tín nhiệm và sùng bái.
“Kanon tin tưởng Ye-jisan nhất định sẽ đánh bại được nó, bảo vệ Kanon!”
Gương mặt nhỏ đúng là vẫn hơi có phần tái nhợt, thế nhưng thiên sứ nhỏ vẫn nở một nụ cười tươi với Ye Jian.
“Vậy sao? Kanon thật dũng cảm. Kanon tin tưởng chú như vậy, chú thật cao hứng nha! Nếu vậy chúng ta nghéo tay với nhau đi, về sau nếu Kanon-chan gặp phiền toái, vậy thì chỉ cần Kanon-chan tin tưởng và nhiệt tình kêu gọi, vậy thì chú sẽ xuất hiện trước mặt Kanon để trở thành anh hùng của Kanon-chan, có được không?
“Ừ! Kanon tin tưởng chú!”
Giơ tay lên nghéo tay với Ye Jian, nụ cười trên mặt của thiên sứ nhỏ trở nên càng thêm ngọt ngào.
“Ôi chao ~~~ Ye-chan bất công! Tụi này cũng muốn! Tụi này cũng muốn!”
“Đúng vậy! Tụi em cũng muốn Ye-sensei trở thành anh hùng của tụi em!”
“Anh hùng cái đầu các ngươi, mấy cái đứa mê trai khỉ gió! Mau về nhà đi!” Một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai khiến cho tất cả mọi người đều chuyển di ánh mắt của mình.
Bộ váy liền áo phong cách Gothic, dung mạo tinh xảo tựa như yêu tinh của bóng đêm, cây dù đen có viền tơ.
“Natsuki-chan?!”
BA~!
Đứa nam sinh ngu ngốc mở miệng đầu tiên lập tức trúng một chiêu đau đớn và phải ôm đầu ngồi chồm hổm xuống.
“Gọi cái tên baka đó là Ye-sensei, vậy mà lại dám dùng đuôi ‘-chan’ để gọi tôi, lá gan không nhỏ nhỉ? Hơn nữa cả đám còn dám ở lại ngay kế bên hiện trường phạm tội để la hét mà không về nhà cho nhanh, mấy cô mấy cậu muốn nghỉ học vào ngày mai mà ở trong phòng cảnh sát để bị lấy khẩu cung sao? Hay là cảm thấy môi trường học ở trong đó tốt hơn một chút?”
“Ah... Thật... Thật có lỗi! Tụi em biết sai rồi, Minamiya-sensei! Tụi em đi ngay!”
Đối mặt với giáo sư có hình thể ấu nữ đang tỏa ra những hơi thở lạnh tới chết người, tất cả các học sinh đều sợ tới mức như chuột thấy mèo. Cung kính mà chào một cách thật lễ phép, sau đó không dám dừng lại, cả đám dùng tốc lực nhanh nhất để chạy đi. Kanon-chan cũng bị các học sinh lôi kéo đưa đi, cô bé cũng chỉ có thể hơi quay lại và phất tay chào Ye Jian một cái.
“Đi về nhớ cẩn thận một chút! Đừng có để mình gặp rắc rối đấy! Kanon-chan giao lại cho mấy đứa!”
“Giao cho tụi em đi, Ye-sensei! Hơn nữa, nếu như gặp nguy hiểm, chỉ cần gọi thầy, thì thầy sẽ lập tức xuất hiện để bảo vệ tụi em, đúng không?”
Đã trải qua chuyện lần này, dường như các học sinh đều có chút lột xác, cảm thấy không bao giờ cần phải sợ những sự kiện tập kích khủng bố như thế này nữa. Strauss