“... Cái tên baka nhà ngươi. Hiện giờ cậu làm gãy mất manh mối rồi, cậu tính làm gì để xử lý hậu quả!”
Xách eo, Natsuki ngước đầu lên và dùng giọng nói vô cùng khó chịu để nói với Ye Jian, cô trừng mắt với cậu.
Cũng không thể trách được là tại sao Natsuki lại tức giận tới như vậy. Lúc trước, Natsuki đã nói với Ye Jian là cô muốn quăng dây dài để câu cá lớn, và sợi dây mà cô quăng ra chính là tên người gấu vừa bị Ye Jian quất cho tê người kia. Manh mối mà cô phải lần mò suốt hơn nửa tháng, cứ thế mà bị Ye Jian cắt đứt một cái cụp, hỏi sao cô không nổi nóng cho được?
Nghe câu mắng của Natsuki, Ye Jian chỉ hơi suy nghĩ một chút thì lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra. Xem ra cái tên này chính là gián điệp của phái Hắc Tử Hoàng ở trên đảo Itogami mà cái tên Tử Hoàng Đệ gì đó đã nhắc tới lần trước trong điện thoại.
“Cái này thì thật xin lỗi, thế nhưng có cho tôi làm lại thì tôi cũng vẫn làm vậy thôi. Dù sao tôi không có ý định để cho cái thứ xấu xí này đụng móng vuốt của nó lên người đám học sinh đáng yêu của tôi đâu!” Nhún vai, Ye Jian trả lời.
“Ha, thật đúng là đại nghĩa lẫm nhiên, có tình có lý quá ha? Đường đường là giáo viên, vậy mà lại mang học sinh trung học đi tới cái chỗ như thế này? Cậu làm giáo viên xứng chức quá nhỉ?”
“Chuyện này thì không thể trách tôi! Ai bảo mấy đứa học sinh trong lớp nhiệt tình quá làm chi? Tụi nó cứ năn nỉ rủ rê tôi tới đây, chẳng lẽ lại làm cho tụi nó mất hứng, vậy sao được?” Nhún nhún vai, Ye Jian biểu thị là chuyện đó hoàn toàn không phải là do mình đầu têu.
Chỉ là lời giải thích của cậu hoàn toàn không được một Natsuki đang nổi giận chấp nhận.
“Những lời như thế cậu giữ lại mà đi lừa gạt học sinh của mình đi, đừng dùng với tôi. Hiện giờ, lập tức nghĩ cho ra biện pháp cho tôi. Nếu như cậu không thể tìm ra được cách để tóm cổ cái đám đứng đằng sau lưng của cái tên này, vậy thì đừng bước chân vào nhà.”
Với ánh mắt ‘lập tức giải quyết hậu quả mà mình gây ra cho tôi’, Natsuki nhìn chằm chằm vào Ye Jian và phun ra lời tuyên án cứ như cô là nữ chủ nhân của Ye Jian vậy.
Bất quá, Ye Jian chỉ nhún vai: “Làm không được thì đừng bước chân về nhà? Cái câu này sao nghe nó ngộ quá nhỉ? Cô không thấy...”
“Đừng có dùng cái tư tưởng hentai của cậu để chứng minh sự ngu xuẩn của cậu, baka! Đừng nói nhảm! Lập tức giải quyết cho tôi!”
Không chút nào nể mặt, Natsuki lập tức cắt đứt lời của Ye Jian và mắng cậu té tát. Bất quá, từ ánh mắt hối hận của cô thì cũng có thể thấy được là cô cũng đang hối hận vì cách nói dễ gây hiểu lầm vừa rồi của mình, hiện cô đang ‘xám hối’ vì điều đó.
“Lời là do cô nói, đâu phải là do tôi. Mình sai mà còn muốn đi đổ lỗi cho người khác sao?”
Thuận miệng mà phun tào Natsuki một câu, sau đó, không chờ Natsuki kịp nổi giận, Ye Jian lập tức ngồi xổm người xuống và đặt một tay lên đỉnh đầu của nó.
“Nhắc mới nhớ! Nếu tôi không lầm thì với độ tân tiến của đảo Itogami, hình như nó cũng có thiết lập cơ cấu đặc biệt dùng để đọc ký ức đúng không? Thậm chí giả dụ như là hòn đảo này không làm nổi, vậy thì cô cũng phải làm được chứ? Cô là một trong những majo xuất sắc nhất của đương thế cơ mà? Sao lại không làm vậy?”
“Bởi vì đống thuốc kia! Loại thuốc đó sau khi tiêm vào trong người thì sẽ phá hủy hệ thần kinh, đây là một trong những nguyên nhân chính khiến thú nhân cuồng hóa. Sau khi cuồng hóa thì ý thức của chúng hoàn toàn trở nên điên loạn và đói khát, có dò cũng chẳng thể dò được gì.”
“Vậy còn truy tung bằng hơi thở thì sao?”
“Nấp quá tốt, hơn nữa còn bị xen lẫn quá nhiều thứ. Quá hỗn loạn! Không thể dò ra được! Không thể biết được rằng ai mới là kẻ ném đá giấu tay!”
Mặc dù đang rất khó chịu, cũng vô cùng tức giận, thế nhưng mỗi khi nói tới chính sự thì Natsuki luôn luôn là công tư phân minh, cho nên dù rất bực tức nhưng cô cũng vẫn nén cảm xúc cá nhân lại mà giải thích cho Ye Jian một cách rõ ràng.
“Hóa ra là vậy! Nếu thế thì cũng không trách được tại sao cô lại chọn hạ sách như thế này!”
“Đừng có ở đó mà nói nhảm thêm nữa, baka! Rốt cục thì ngươi có biện pháp gì hay không?”
Có lẽ là từ những biểu lộ nhỏ của Ye Jian, Natsuki đã đoán được rằng cậu đã có biện pháp, cho nên cô mới yêu cầu cậu xử lý việc này. Natsuki xưa nay không phải là người thích làm những chuyện thừa như là ‘không trâu bắt chó đi cày’. Nếu như không xác định được rằng Ye Jian có biện pháp, Natsuki tuyệt đối sẽ không gạt thể diện của mình qua một bên và chủ động hỏi Ye Jian, một gã mà cô vẫn luôn nhận định là baka, về điều này.
“Đương nhiên là có! Chuyện này thực ra rất đơn giản, nhắm mắt cũng làm được.”
Dường như nói một chuyện vặt vãnh nhỏ bé nào đó, gương mặt của Ye Jian vẫn rất là bình thản mà chẳng có lấy một chút đắc ý nào, thậm chí giọng của cậu tràn đầy vẻ đương nhiên.
Thái độ của Ye Jian mặc dù không phải là kiêu ngạo, thế nhưng nói theo nghĩa nào đó thì còn hơn cả kiêu ngạo gấp trăm lần, và điều này khiến Natsuki khó chịu. Chuyện cô bỏ hơn nửa tháng vẫn làm không nổi mà cái tên này dám nói là nhắm mắt cũng làm được? Khinh thường cô đúng không?
“Bớt nói nhảm đi! Đừng có nói cho cao rồi làm không được, tới lúc đó thì đừng có nói là bẽ mặt không dám ra ngoài. Tranh thủ thời gian mà làm cho nhanh, đám baka rác rưởi kia sắp tới rồi!”
“Biết rồi! Natsuki-chan, thực ra tôi nói nhắm mắt làm cũng được không phải là có ý khinh thường cô đâu! Thực ra do cách suy nghĩ của cô chưa thoáng lắm thôi. Nếu như đã không thể lấy được trí nhớ từ ý thức của hắn, vậy thì trực tiếp lấy từ thân thể là được!”
“Hả?”
Câu nói của Ye Jian khiến cho Natsuki cảm thấy khó hiểu mà nhăn đôi lông mi đáng yêu lại.
“Nhìn kỹ, Natsuki-chan! Thực ra không phức tạp gì đâu! Thần kinh bị phá hư, ý thức hao tổn, thế nhưng thứ quan trọng nhất để lưu trữ ký ức là não lại vẫn còn nguyên. Chỉ cần phân giải được nó là có thể biết được ký ức của hắn rồi.”
PA ——!
Tiếng búng tay vang lên, và một kết giới màu tối chợt bao trùm hiện trường.
Nhìn kết giới vừa hiện ra, đôi mắt của Natsuki hơi lấp lóe, thế nhưng cô không có mở miệng.
[ Keikai – Kết Giới ], đây là một loại ứng dụng vô cùng thường gặp của phép thuật. Nó được ứng dụng trong rất nhiều trường hợp, từ ma thuật, tới khắc văn, khắc ấn, ma đạo thư, v... V..., thậm chí là ngay cả trong khoa học thì ứng dụng về kết giới cũng rất là thường thấy. Kết giới mà Ye Jian tạo ra mặc dù hơi có phần đặc biệt một chút, thế nhưng vẫn chưa đáng để Natsuki phải mở miệng. Lúc này, cô càng quan tâm tới việc mà Ye Jian sắp làm hơn.
Kết giới được bố trí xong xuôi, bàn tay mà Ye Jian dùng để cầm lấy cái đầu của người gấu bỗng phóng ra rất nhiều luồng khí đen.
Những luồng khí đen giống như những vật còn sống, chúng mau chóng quấn lấy tên người gấu mà lúc này chỉ còn có nửa cái mạng.
“Trước đó tôi hỏi lại một câu, cô khẳng định rằng sau khi bị tiêm thuốc xong thì hắn đã hoàn toàn hết đường cứu chữa?” Trước khi động thủ, Ye Jian quyết định hỏi lại một lần nữa để đảm bảo là mình không có giết sai người.
Và Natsuki trả lời bằng cách gật đầu. Hệ thống thần kinh bị phá hư xong, những Ma Tộc này chỉ còn là những con thú hoang, hơn nữa còn đang trong tình trạng phát cuồng và vô cùng đói khát. ‘Phát cuồng’ là vì không còn ý thức, còn ‘vô cùng đói khát’ là do chúng cần máu thịt để duy trì năng lượng, nếu không đủ năng lượng thì cơ thể chúng sẽ nhanh chóng kiệt quệ dẫn đến tan vỡ.
“Nếu đã hết thuốc chữa, vậy thì giao ra phần có ích cuối cùng của mình đi! Hi vọng là kiếp sau ngươi sẽ may mắn hơn một chút!” Lấy được sự khẳng định của Natsuki, Ye Jian nói với tên người gấu một cách bình thản, sau đó cậu khẽ cong năm ngón tay của mình lại.
“Bành ——!”
Một tiếng nổ tựa như tiếng bao ni lon bị ép nổ vang lên, và đồng tử trong mắt của Natsuki lập tức co rút lại.
Tên người gấu đang lơ lửng và bị quấn trong khí đen, sau cái cong tay siết nhẹ của Ye Jian, đã nổ nhẹ và hoàn toàn bị phân giải tới không còn lại gì.
Không phải là bị chuyển đi hoặc là bị mang đi đâu, mà là bị phân giải tới triệt để thành vô số đơn vị nhỏ như là nguyên tử.
Loại năng lực như thế này, trên thế giới có không ít kẻ cũng làm được, thế nhưng lại chẳng có ai có thể làm được nhẹ nhàng và dễ dàng như Ye Jian. Tối thiểu thì trong tầm hiểu biết của Natsuki, số người có thể làm được điều này chỉ có le que mấy cái.
Đôi mắt xanh lam tựa như biển cả của Natsuki hơi lóe lên trong kết giới mờ tối. Chỉ trong tích tắc, cô đã nghĩ tới rất nhiều việc. Thế nhưng Natsuki cũng biết được rằng lúc này không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện đó, cho nên cô chỉ giữ yên lặng và nhìn chằm chằm vào Ye Jian, người đang ngồi minh tưởng trên mặt đất.
Thiếu niên ma tộc thần bí, thân phận của cậu vẫn luôn là điều mà Natsuki muốn biết được nhất. Lai lịch, mục đích, năng lực, thực lực,... Tất cả những thứ đó đều là thứ mà cô muốn biết.
Lúc đầu, vì toan tính riêng, Natsuki đã không đăng báo cho cao tầng và những công ty làm việc trên đảo Itogami biết về việc mình đã đột nhiên tóm được một kẻ xâm nhập trái phép. Lúc đầu, cô chỉ nghĩ rằng mình hoàn toàn có đủ bản lĩnh để điều tra và gánh lấy trách nhiệm về việc điều tra thiếu niên.
Thế nhưng tới giờ, đã hơn một tháng trời, bằng bản lãnh và các mối quan hệ mà cô có, cô lại vẫn không thể nào điều tra được nửa điểm manh mối về thiếu niên.
Lăng không xuất hiện, cứ như chưa từng tồn tại trên đời, lại đặc dị và vô cùng bí hiểm như vậy.
Điều tra về thiếu niên này, cứ như là việc đang bước vào trong một đám sương mù; Và Natsuki hoàn toàn không biết được rằng, mình đã lún sâu bao nhiêu vào trong đám sương mù không có lối thoát đó.
“Xong! Ha ha! Quả nhiên là có liên hệ! Tìm được rồi, Natsuki-chan! Chúng đã lòi đuôi.”
Nghe Ye Jian nói như vậy, đôi mắt của Natsuki lập tức sáng ngời. Tìm được rồi?
“Chỉ là tình huống có chút phiền phức! Tại vì trong vòng thời gian chỉ có một ngày, nhưng hình như cái tên kia đã tiêm loại thuốc này cho hơn 10 thành viên của thú tộc.”
“Cái gì!? Đám khốn kiếp vô liêm sỉ đó!”
Gương mặt nhỏ của Natsuki trở nên lạnh như nước đá. Càng lúc, cô càng cảm thấy căm ghét đám thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng.
“Có thể xác định được địa điểm của tất cả các thú nhân bị hại không?”
“Không!”
“Vậy...”
“Nhưng có thể tìm được kẻ gây ra chuyện này! Thộp cổ hắn là được rồi, việc quái gì phải kiếm từng người một chứ? Tóm được hắn rồi thì bắt hắn phải ói ra vị trí cụ thể của những thú nhân kia. Không khó với cô đúng không?”
“Vậy thì đi nhanh lên, còn đứng ngẩn người ra đó làm cái gì?” Nổi đóa, Natsuki-chan trực tiếp thu lại cây dù đen của mình và chộp vào vai của Ye Jian, “Địa điểm ở đâu? Lập tức đi qua!”
“Hình như là ở gần một khách sạn được gọi là Lisia gì đó!”
Vù!
Còn chưa đợi Ye Jian xác định xong thì một ma pháp trận màu đỏ đã hiện ra và phát sáng ở dưới chân hai người, ngay sau đó hai người đều cùng biến mất.
Tối nay là một đêm không ngủ và hỗn loạn với nhiều người. Những người dân bình thường của đảo Itogami đã bận rộn suốt một ngày và đang chìm vào trong giấc ngủ đều không hề biết rằng, sóng ngầm đã bắt đầu nổi lên trong bóng tối của thành phố Itogami. Và vào đêm hôm nay, vô số những bàn tay đen tối đang có ý định vươn về phía họ đều lần lượt bị người bảo vệ của đảo tiêu diệt sạch sẽ.
Có đôi lúc, ngu dốt, cũng là chuyện tốt. Strauss