“... Ê, đừng có giành với tớ!”
“Biến đi! Ăn hết phần của mình xong rồi giờ còn muốn ăn sang phần của người khác sao? Phần đó là của tớ, trả lại đây!”
“Nè, mấy đứa con trai bên kia! Là con trai mà sao đi tranh giành phần ăn với con gái thế hả? Không biết xấu hổ sao? Phần đó là của con gái tụi này!”
“Ô oa um ~~! Thật hạnh phúc! Ăn quá ngon! Ung ực ~~ Ngừng không được!”
“Ye-chan, còn gì nữa không? Chừng này hoàn toàn không đủ!”
Thấy các học sinh tranh đoạt món ăn tới điên cuồng như vậy, Ye Jian cũng không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.
“Được rồi, mọi người hơi nhịn một tý đi! Kềm chế một chút! Tôi làm thêm là được chứ gì? Chỉ cần nguyên liệu nấu ăn vẫn còn thì tôi sẽ tiếp tục làm, vậy được chưa? Còn mấy đứa con trai nữa, nhường con gái một chút thì sẽ chết sao? Đừng có quên câu ‘miếng ăn là miếng tồi tàn’, giành ăn với bạn nữ như thế thì hỏi làm sao mà không có bạn gái. Nếu muốn thì mai mốt đi cắm trại tôi nấu tiếp cho mấy đứa. Kanon, qua đây, tới giúp chú một chút.”
“Vâng, Ye-jisan!”
Ngồi ở gần Ye Jian nhất, tiểu thiên sứ Kanon-chan vừa nghe được Ye Jian gọi mình thì lập tức đứng lên. Mặc dù lúc này thì cô bé vẫn cảm thấy rất là thòm thèm các món ăn trên bàn, thế nhưng vì Ye Jian đã gọi, nên cô bé vẫn ngoan ngoãn mà chạy về phía phòng bếp cùng với cậu.
Đi vào trong phòng bếp có diện tích khá là thoáng của tu viện, Ye Jian lập tức cầm lấy thịt mà thái thật nhanh rồi bắt đầu bật bếp xào lăn.
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn đều đã được rửa sạch một cách kỹ càng, cho nên công việc nấu ăn của Ye Jian cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Rất nhanh, lại một dĩa đồ ăn đã được cậu nấu xong.
Đem dĩa đồ ăn vừa nấu được chia ra làm hai phần lớn nhỏ khác nhau, sau đó Ye Jian cầm lấy phần ăn lớn và đưa cho Kanon: “Xong rồi! Kanon, giúp chú đưa dĩa đồ ăn này ra ngoài đi!”
Gật gật đầu, không nói gì nhiều, Kanon-chan chỉ vui vẻ mà bưng đồ ăn lên cho mọi người, không một lời than vãn.
“Cẩn thận một chút, coi chừng té! Đúng rồi, bưng đồ ăn lên xong thì quay lại phòng bếp với chú!”
“Ừm! Kanon biết rồi, Ye-jisan!”
Đưa mắt nhìn Kanon biến mất ở cuối hành lang, Ye Jian lại một lần nữa bắt đầu công việc đầu bếp của mình.
Phần nguyên liệu nấu ăn còn lại, đại khái còn có thể nấu được thêm bốn năm phần nữa. Nếu như cậu lựa chọn xào lăn thì có lẽ chỉ cần tốn thêm chừng 10 phút là sẽ xong món kế tiếp, hai dĩa hẳn cũng đủ rồi.
Bất quá, nghĩ tới Kanon-chan, Ye Jian quyết định làm món đun nhừ. Làm vậy sẽ cần nhiều thời gian để nấu ăn hơn, nhưng Kanon-chan cũng sẽ có nhiều thời gian để ăn hơn.
Vài phút sau, quả nhiên là Kanon-chan đã quay lại theo đúng lời dặn của Ye Jian. Cô bé thật sự quá thiện lương để có thể cãi lời Ye Jian, và cũng thật khó cho cô bé nếu phải giành giật đồ ăn cùng với các anh chị lớn, cô bé quá hiền lành để có thể làm vậy.
Có lẽ, đối với cô bé, có thể giúp được mọi người như bây giờ cũng đã đủ để khiến cô bé cảm thấy thỏa mãn rồi.
“... Món sau hơi tốn thời gian một chút, cần một lúc nữa mới xong. Trước đó thì Kanon tạm ngồi đây mà ăn cái này đi, chú cố ý để riêng cho Kanon đó!”
“Dạ?” Trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, thế nhưng sau khi thấy Ye Jian cầm dĩa đồ ăn nhỏ tới và đặt ở trước mặt mình, Kanon nhỏ bé dường như đã hiểu là chuyện gì xảy ra. Nếu cô bé nhớ không lầm thì đây là dĩa thức ăn nhỏ được cậu tách riêng ra lúc nãy.
“Ye... Ye-jisan...”
“Đây là thù lao giúp việc của Kanon-chan nha. Nhanh, cầm đi! Tranh thủ lúc còn nóng ăn cho ngon, phỏng chừng ăn xong thì cũng vừa đúng lúc nấu xong món kế. Món kế tiếp chú cũng sẽ chừa riêng cho Kanon!”
Mỉm cười và đưa chén đũa vào trong đôi bàn tay nhỏ của Kanon-chan, sau đó Ye Jian lại tiếp tục đi nấu nước và thái thịt, chuẩn bị cho việc nấu món cuối.
“...” Đôi mắt to trong veo tựa như là băng tinh của Kanon-chan có chút lập lòe. Nhìn kỹ bóng người đang bận rộn ở trong bếp, một lúc lâu sau, cô bé nở một nụ cười hạnh phúc mà cầm lấy chén đũa và bắt đầu ăn món ăn. Không biết có phải là do ảo giác hay không, Kanon thật sự nếm được mùi vị của sự quan tâm tới từ món ăn nhỏ đang đặt trên bàn. Cô bé vui vẻ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nguyên liệu nấu ăn, dưới tài nấu ăn của Ye Jian, đã nhanh chóng biến thành từng phần món ăn, và được các học sinh tranh nhau mà ăn sạch sẽ. Trong thời gian đó, Kanon-chan nhờ vào ‘công lao làm việc’ của mình, đã được nếm riêng từng phần món ăn nhỏ mà Ye Jian cố tình chừa lại cho cô bé.
Bởi vì không có ai tranh giành, Kanon-chan có thể ăn rất là yên tâm.
“Sao rồi? Mấy món mà chú nấu vừa rồi, Kanon-chan có thích không?”
“Uh! Thích! Kanon chưa bao giờ được ăn đồ ăn ngon như vậy, ngon hơn cả thức ăn mà mẹ nấu. Ye-jisan thật lợi hại!”
Với vẻ mặt thỏa mãn, thiên sứ nhỏ vui vẻ mà nói ra sự khoái hoạt trong lòng mình. Có lẽ đã rất lâu rồi, cô bé không nở một nụ cười hạnh phúc đến vậy.
“Thích là được rồi, về sau sẽ còn nhiều cơ hội hơn nữa! Mai mốt chờ tới khi Kanon lên trung học, chỉ cần Kanon tới học viện Saikai, vậy thì chúng ta mỗi ngày đều có thể ở chung một chỗ!”
“Ừ! Kanon nhất định sẽ thi đậu học viện Saikai, trở thành học sinh của Ye- jisan! Nhất định có thể đi học thật vui mỗi ngày!”
“Ha ha, thiệt tình. Ưm, thương quá đi!” Thấy Kanon-chan như vậy, Ye Jian hơi có chút nhịn không được mà hôn nhẹ lên má của Kanon, rồi đột nhiên, cậu chợt nghĩ tới một việc: “Ah, đúng rồi! Kanon, nãy giờ chú thắc mắc lâu rồi mà quên không hỏi: Căn phòng đằng kia là của ai vậy? Trông đã cũ lắm rồi, nhưng mà hình như vẫn có người ở?”
Vừa nói, Ye Jian vừa đưa tay chỉ về phía cửa sổ của một căn phòng trông khá cũ kỹ nằm ở góc trong cùng của lầu hai.
“Ôi chao! Chỗ đó là phòng của Nina-neechan!”
“Nina?”
“Uh! Nina-nee chan là viện trưởng của tu viện này, nee-chan đối xử với Kanon và mọi người đều rất tốt!”
Vậy sao? Nina, Nina • Adelard? Đoán chừng là lúc trước, cái tên này hẳn cũng rất là nổi tiếng đi?
“Nè ~~~~ Ye-sensei! Bên này! Bên này! Mọi người đang chờ thầy cùng với Kanon- chan đó! Mọi người đều quyết định đi ra ngoài chơi, chuẩn bị xong hết rồi!!!!!”
Tiếng gọi lớn của Orisa vang lên cách đó không xa đã cắt đứt sự suy tư của Ye Jian. Hơi liếc về phía gian phòng trông hơi có chút cũ kỹ và cổ xưa ở lầu hai thêm một lần nữa, sau đó cậu lại nở nụ cười sáng láng của mình rồi hơi xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Kanon.
“Đi thôi, Kanon-chan! Chúng ta cũng đi theo mọi người chơi một chút đi, về phần viện trưởng Nina, mai mốt có cơ hội thì tôi nhất định phải gặp cô ấy một lần!”
Có chút không hiểu ý của Ye Jian lắm, Kanon nhỏ bé hơi méo cái đầu của mình, nhưng rất nhanh sau đó thì cô bé không tiếp tục suy nghĩ thêm nữa. Hiện giờ, Kanon đang là nữ tu của tu viện, nếu muốn ra ngoài thì phải thông báo cho Nina một tiếng, thế nhưng việc này thì các học sinh đã sớm làm xong, cho nên hiện tại chỉ còn chờ Kanon thay đồ nữa là cả nhóm có thể đi chơi.
Đi ra ngoài chơi, nếu vậy thì không thể mặc đồ nữ tu, cho nên Kanon-chan liền trở về phòng mình để thay đồ. Thuận tiện nói luôn là tuần lễ này, người đọc lời ca tụng là Kanon-chan, cho nên cô bé mới mặc đồ nữ tu như vậy. Còn bình thường thì Kanon cũng có thường phục của riêng mình.
Một đoàn người xảo xảo náo náo, tất tả mà dọn sạch khu vực mà mình vừa dùng để ăn uống. Sau khi dọn xong, cả đám bắt đầu hưng phấn mà dẫn tiểu thiên sứ Kanon chạy về phía nhà ga.
Nếu đi ra ngoài chơi, vậy thì khu vực lý tưởng nhất hẳn phải là khu buôn bán nằm ở khu vực trung tâm của thành phố Itogami. Chỉ là trong số những người ở đây, ngoại trừ Ye Jian ra thì tất cả đều chỉ là học sinh trung học, tiền tiêu vặt cũng không nhiều. Cho nên cuối cùng, cả đám quyết định là sẽ tới khu phố buôn bán gần khu vực Saikai.
Đương nhiên, nếu như Ye Jian mà chịu nói sớm là cậu sẽ bao hết cho cả đám thì kết quả chắc chắn là sẽ khác.
Tạm thời bỏ qua việc nhóm của Ye Jian sẽ đi đâu mà quay lại với tu viện Adelard.
Ngay sau khi nhóm của Ye Jian vừa rời khỏi tu viện Adelard, thì trong một căn lầu các mà bình thường vẫn luôn cấm những nữ tu bước vào của tu viện Adelard, có hai bóng người màu đen bắt đầu một cuộc đối thoại không ai biết được.
“Sư phụ, người còn do dự về điều gì nữa? Chỉ cần có luyện hạch đó, người sẽ có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng vĩnh hằng vẫn đang ám lấy người. Xin người hãy cho học sinh một cơ hội, bất luận như thế nào, học sinh nhất định cũng sẽ điều tra cẩn thận.”
“Cho dù _ nhữ _ có nóng vội như vậy thì cũng chẳng có ích gì đâu. [ Máu của Hiền Giả ] không phải là thứ mà thiếp thân có thể tùy tiện đem ra sử dụng, vì nếu lỡ như để xảy ra bất cứ sai lầm nào, đều cũng sẽ tạo thành hậu quả khó lòng dự đoán được. Cho nên tạm thời hãy chờ thêm một đoạn thời gian nữa đi!”
“Sư phụ...”
“Được rồi, trước mắt thì _ nhữ _ hãy đem nội dung của chương IV học thuộc và luyện cho thật quen tay trước đi. Nếu như _ nhữ _ có thể làm được điều đó, vậy thì có lẽ thiếp thân sẽ cho _ nhữ _ cơ hội. Bằng không thì với trình độ hiện giờ của _ nhữ _ , _ nhữ _ không thể nào chống cự được [ Máu của Hiền Giả ].
“Chương IV sao... Được! Nếu như sư phụ đã nói như vậy, học sinh sẽ toàn lực mà ứng phó. Học sinh sẽ dùng thời gian nhanh nhất để khiến cho mình hoàn toàn rành rỏi về [ Chương IV: Luyện Kim Thuật Thức ].”
“Uh, _ nhữ _ có quyết tâm như vậy là tốt rồi, cũng không công vi sư đã chờ mong. Đi xuống trước đi, _ nhữ _ cũng nên nghỉ ngơi!”
“Vâng, thưa sư phụ! Học sinh xin lui!” Strauss