Chương 1153: Thần Ma Nhạc Dạo

“... Làm cái gì mà giờ mới chạy tới? Anh có biết là chúng tôi phải chờ anh lâu lắm rồi không? Thật đúng là phù hợp với phong cách ngu si trước sau như một của anh!” Nhìn thấy thanh niên tóc vàng đang đeo hộp kiếm ở trước mắt, Godou nhịn không nổi mà cằn nhằn nhổ nước bọt.

“Ai ya? Thật không hổ là bạn thân Godou của tôi. Cũng chỉ có cậu mới hiểu tôi như vậy, tôi thật cao hứng, aha ha ha ha!” Cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, Doni cười vang một cách không tim không phổi.

Hiện giờ thì đội quân ‘viễn chinh’ của Itsuka Ken đang trên đường tới cấm địa được đặt ở sau núi của gia tộc Seishuuin, một trong tứ đại gia tộc của Nhật.

Xuất phát từ dinh thự của Đọa Thiên Vương, đoàn người của Itsuka Ken đã đi thẳng tới cấm địa của nhà Seishuuin. Trên đường đi, không hẹn mà gặp, nhóm của Itsuka Ken đã vô tình đụng trúng một tên ngốc tóc vàng người Ý vừa tới Nhật Bản chẳng được bao lâu.

Nhìn vẻ mặt cười hì hì cứ như là chẳng có gì của đối phương, lại nghĩ tới vì cái thằng ngu này mà mình bị lỡ cuộc hẹn với Shizuka và bị con bé cằn nhằn nguyên một buổi tối, Godou bực mình mà mắng: “Ai là bạn thân với anh? Đừng có nói những điều khiến cho người ta hiểu lầm, Salvatore • Doni!”

“Ai ya ya, có vấn đề gì chứ? Nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng từng là chiến hữu kề vai sát cánh cùng với nhau nha. Đúng không? Đúng không? Ông cụ Đông Âu?” Nói với vẻ nhiệt tình, Doni quay về phía hầu tước để hỏi.

“Hừ!” Chẳng buồn trả lời, hầu tước già chỉ dùng ánh mắt đang nhìn một thằng ngu để nhìn Doni, sau đó ông trực tiếp làm lơ.

“Thiệt là lạnh lùng... Dù sao chút nữa chúng ta sắp trở thành chiến hữu với nhau mà!”

“Quả nhiên là một gã đần!” Thở dài một cách ngao ngán đầy thất vọng, Annie chỉ lắc đầu rồi chẳng muốn nói gì thêm nữa.

Về phần giáo chủ Luo Hao, cô không nhận xét về thái độ có phần ngớ ngẩn của Doni mà chỉ nhìn anh với ánh mắt của người trưởng bối rồi khẽ gật đầu nói: “Xem ra Kiếm thuật của ngươi lại tiến bộ rồi?”

“Aha, quả nhiên là Võ Hiệp Vương, không thể nào giấu được cô, giáo chủ điện hạ. Sao? Sao? Cô có muốn luận bàn một chút với tôi không?” Cười rất hứng chí, Doni dùng ánh mắt hưng phấn để nhìn giáo chủ Luo Hao.

Thấy Doni như vậy, Itsuka Ken vừa có chút bực mình mà vừa có chút buồn cười, cậu nói: “Được rồi, Doni! Đừng có ở đây mà lãng phí thời gian nữa. Tôi đã nói với anh trong điện thoại, nếu muốn thì chút nữa anh có thể tha hồ mà đánh. Bây giờ thì chúng ta không có thời gian để lãng phí đâu. Vừa đi vừa nói đi!”

“Được rồi! Biết! Biết!” Nghe Itsuka Ken lên tiếng, Doni cũng chỉ có thể trả lời một cách thành thật và kềm chế hành vi của mình lại. Người khác nói thì Doni có lẽ chẳng thèm nghe, thế nhưng Itsuka Ken thì không nghe cũng không được, dù sao thì đây là người duy nhất đã thuyết phục được anh cả về mặt vũ lực lẫn năng lực.

Mấy người lại một lần nữa khởi hành, Amakasu lại phải làm cu li để dẫn đường.

Đội hình hiện giờ của nhóm Itsuka Ken có thể nói là hoa lệ chưa từng có. Không tính tới Alter và những người thuộc đội quân vương phi đang vắng mặt của Itsuka Ken, chỉ tính riêng những campione đang có mặt ở đây bao gồm giáo chủ Luo Hao, công chúa địa ngục Annie, hầu tước Voban, kiếm vương Doni, Kusanagi Godou của Nhật, Hoàng Tử Đen Alec thì cũng đã là một lực lượng kinh khủng đối với những người thuộc thế giới chú thuật hiện tại.

Bảy vị vua cùng tụ tập lại một chỗ, nếu như bị các chú thuật sư của khác của thế giới biết được, tuyệt đối sẽ tạo thành sự náo động chưa từng có.

Trên đường đi, Doni cứ liên tục nhìn trái nhìn phải, một lúc sau, dường như phát hiện ra điều gì, anh đột nhiên hỏi: “Itsuka-kun, sao hôm nay không thấy mấy vị nữ hoàng hay đi theo cậu vậy? Họ đi đâu rồi?”

“À, bọn họ có nhiệm vụ khác nên tạm thời không có mặt, một hồi nữa sẽ tới sau.”

“Vậy sao? Thật đáng tiếc! Tôi còn định luyện kiếm với bọn họ một chút...”

‘Cái tên này có bệnh thích bị ngược đãi hay sao vậy trời?’ Nghe Doni nói với Itsuka Ken như vậy, Godou nhịn không được mà âm thầm phun tào. Bất quá còn chưa đợi cậu phun tào xong thì đột nhiên Doni đã tiến lại gần và bá vai cậu rồi cười đùa tí tửng nói: “Nếu không được thì, Godou, bạn thân của tôi, hay là chúng ta đánh một trận với nhau đi?”

“Cái quái... Anh bị khùng sao? Không thấy chúng ta đang trên đường đi đánh thần linh ở U Thế sao? Nếu thích thì đi tìm Heretic God mà đánh, đừng có rủ rê tôi!”

“Ah! Nói cũng đúng! Lấy kẻ địch trời sinh của chúng ta làm đối tượng để luyện kiếm không phải là tốt nhất sao? Quả nhiên là Godou hiểu tôi nhất!”

“Buồn nôn! Anh tránh xa ra một chút! Xu hướng tình dục của tôi rất bình thường, không có bị gay!” Chán ghét mà đẩy Doni ra, sau đó Godou nhanh chóng dịch lùi ra xa để đề phòng Doni lại bá vai bắt cổ mình thêm lần nữa.

“Ah! Ah! Thật vô tình quá!” Với vẻ mặt bị ‘tổn thương’, Doni rũ vai xuống mà nói với giọng buồn rầu. Thế nhưng rất nhanh, anh lại trở về với nụ cười ‘chói sáng’ như ánh mặt trời của mình.

Đi bên cạnh giáo chủ Luo Hao và nhìn thấy cảnh này, Itsuka Ken thầm thở dài, đôi mắt của cậu lóe lên những tia sáng nguy hiểm.

‘Hi vọng là cậu không làm thêm chuyện ngu xuẩn nào nữa, Godou. Sự thông cảm của tôi là có giới hạn. Nếu như làm quá đáng, vậy thì cũng đừng trách tôi không nể tình. Cậu không thừa nhận nổi hậu quả của nó đâu.’ Hơi liếc về phía Godou, Itsuka Ken nghĩ thầm.

Bước vào trong cấm địa của gia tộc Seishuuin, Doni hết nhìn đông tới nhìn tây rồi lầu bầu: “... Chà! Không phải nghe nói là tứ đại gia tộc của Nhật Bản rất giàu có sao? Tại sao ở đây lại giống như chốn rừng sâu núi thẳm chưa khai hóa nào đó vậy nhỉ?”

Thật sự nhịn không được cái giọng cứ lải nha lải nhải không ngừng nghỉ của Doni, Annie rốt cục cũng cau mày nói: “Anh có thể im đi không, Salvatore • Doni? Anh không nói không có ai bảo anh là người câm đâu!”

“Ồ? Là vậy sao? Tôi chỉ đang muốn làm cho không khí trở nên sôi động hơn thôi mà, John... Không đúng! Là tiểu thư Annie... Gì nhỉ?”

“Annie • Charlton • Smith! Đây đã là lần thứ ba, nếu như anh còn nhớ không nổi nữa thì tôi sẽ giúp cho anh dọn bớt ký ức một ngày trước đó để anh có thể nhớ rõ cái tên này.”

“Ha ha, phụ nữ có đôi lúc thật là đáng sợ, có đúng không, bạn thân của tôi?”

Ở bên này, Kusanagi Godou làm bộ không nghe thấy câu hỏi của Doni mà tiếp tục đi về phía trước. Cậu sợ bị cái tên ngốc này liên lụy khiến cho công chúa địa ngục Annie chán ghét, tới lúc đó thì phiền toái lớn.

“Người trẻ tuổi lúc nào cũng đầy sức sống. Năng động thì đúng là chuyện tốt, thế nhưng đừng có đắc ý quá mức. Chút nữa nếu đánh với Heretic God mà đánh không lại, vậy thì cũng có thể chạy tới chỗ của ông già này để tránh nạn. Ông già này không ngại đâu.” Với giọng nói giễu cợt đầy vẻ dạy bảo của người bề trên, hầu tước Voban nói với ‘hậu bối’ của mình, Doni.

“Vậy thì tốt quá! Cảm ơn cụ hầu tước đã quan tâm. Nếu như chút nữa ông đánh không được thì cũng có thể tới chỗ của tôi, tôi cũng sẽ hỗ trợ, ha ha!” Nghe thì cứ như là đang khiêm tốn, thế nhưng tất cả những người đang có mặt ở đây đều biết là Doni đang đáp trả bằng một lời khiêu khích ngầm.

Hầu tước già đương nhiên cũng hiểu được ý ngầm bên trong lời nói của Doni, cho nên ông chỉ cười lạnh và ‘hừ’ một tiếng. Trong đôi mắt có màu ngọc phỉ thúy tựa như loài dã thú của ông, những tia sáng gian ma và xảo trá bắt đầu hiện lên, có lẽ là ông đang nghĩ xem rằng chút nữa mình phải làm sao thì mới có thể dạy cho cái tên vừa khiêu khích ông một bài học.

“Được rồi! Chúng ta đã tới nơi, nó nằm ở phía trước đúng không, Amakasu?”

“Vâng, điện hạ. Ngài quả thật là sáng suốt.”

Ầy, câu nịnh bợ này quả thực là quá thiếu trình độ. Ở đây ai mà không thấy được đống dây thừng khổng lồ được giăng ra để làm kết giới ở đằng kia chứ? Còn có đống bùa chú được dán chằng chịt với nhau ở đó nữa, nếu đó mà còn không phải là chỗ cần đến thì chẳng lẽ ở chốn sau ngọn núi chật hẹp này, còn nơi nào tương tự như vậy nữa sao?

“Ngươi có thể giải trừ nguyền rủa được không?” Nhìn kết giới ở trước mặt, Itsuka Ken hỏi.

“Mong vua thứ tội, Amakasu sức mỏng, không thể làm được việc đó. Nơi đó chỉ có các trưởng lão đang ẩn cư tại U Thế mới có thể mở, nếu họ không chủ động mở thì ủy ban tối đa cũng chỉ có thể truyền thư từ được mà thôi, không thể nào bước vào được.”

Nhìn thái độ của Amakasu, Itsuka Ken biết là anh không nói dối nên cũng không làm khó: “Nếu đã vậy thì ngươi lui xuống trước đi, rời khỏi đây càng xa càng tốt để tránh mang họa.”

Lúc này thì toàn bộ gia tộc Seishuuin đều đã tạm thời dọn đi xa khỏi địa bàn của mình. Dù sao thì chút nữa, nơi này có thể sẽ trở thành chiến trường đầu tiên trong cuộc viễn chinh tới U Thế. Thần ma đại chiến, người phàm dù có mạnh đến mấy thì cũng không có tư cách để quan sát, thậm chí là tiếp cận. Coi như chỉ là một chút dư âm nhỏ của cuộc chiến thôi cũng có thể trở thành tai nạn không gì sánh được đối với người phàm.

“Vâng, Amakasu cáo lui!” Nghe Itsuka Ken nói như vậy, vị ninja lão luyện này lập tức cúi đầu chào một cái rồi lập tức rút lui. Anh dùng tốc độ nhanh nhất để chạy vào trong rừng và trốn càng xa càng tốt. Anh biết rằng người phàm như anh đã không còn tư cách để ở lại đây nữa.

Người có thể lưu lại đây cũng chỉ có những vị vua đứng ở đỉnh của thế giới mà thôi.

“Được rồi, vậy các vị đã sẵn sàng hết rồi chứ?”

Thấy tất cả mọi người đều gật đầu, Itsuka Ken nói: “Vậy thì đi thôi!” Nói xong, cậu giơ tay lên và nhắm vào kết giới trước mặt.

“Phá!”

Một luồng thánh hỏa màu bạch kim mang theo tiếng sấm vang dội bùng lên từ lòng bàn tay của Itsuka Ken và bắn thẳng về phía kết giới. Nhiệt độ cực cao tỏa ra từ thánh hỏa màu bạch kim nhanh chóng lan khắp toàn bộ khu rừng. Tất cả cát đá, cây cối, thậm chí là chú lực và bùa ngải, ngay khi gặp phải thánh hỏa thì lập tức bị thiêu trụi mà không có chút sức chống cự nào. Chỉ trong phút chốc, một cửa hang vặn vẹo có màu đen chợt hiện ra.

Ngay khi cửa hang vừa xuất hiện thì tất cả các campione đang có mặt đều lập tức xác nhận được rằng nó chính là cánh cổng dẫn tới U Giới. Từng luồng hơi thở đặc biệt của U Giới cứ đang không ngừng tỏa ra chính là bằng chứng không thể nào chối cãi được cho điều này.

Đối với sức mạnh của Itsuka Ken, những vị vua ở đây có thể nói là đã chẳng lạ gì rồi, cho nên đối với chiêu thức kinh khủng mà cậu vừa sử dụng, chẳng có ai cảm thấy kinh hãi hay ngạc nhiên. Lúc này thì tất cả chỉ đang cố gắng kềm nén dòng máu đang sôi trào trong cơ thể và hoàn tất việc chuẩn bị cuối cùng.

“Nếu vậy thì, đi thôi, các vị! Kế tiếp chính là cuộc chiến giữa chư thần và ma vương có thể sẽ được ghi vào trong sách sử đến thiên thu vạn thế.” Strauss