Chương 1123: Tại Sao Lại Là Ta?!!

Giao chiến bắt đầu, Itsuka Ken và giáo chủ Luo Hao lại bắn về phía loli Tề Thiên để cùng giáp công. Nói là giáp công chứ thực ra càng giống như giáo chủ Luo Hao chủ công còn Itsuka Ken thì phải tìm cách phối hợp và bảo vệ cho giáo chủ. Dù sao thì võ công của loli Tề Thiên vốn đã không thấp, nay linh cách lại hoàn toàn hòa hợp với cơ thể khiến loli Tề Thiên có thể dùng hết sức mạnh của mình, nếu Itsuka Ken mà không tìm cách phối hợp thì phỏng chừng là chẳng được bao lâu, giáo chủ đại nhân sẽ bị loli Tề Thiên đánh cho tơi tả.

Không phải là Itsuka Ken coi thường giáo chủ Luo Hao mà sự thật là đúng như vậy. Nếu như sức mạnh của hai bên ngang bằng nhau, Itsuka Ken dám cá là giáo chủ đại nhân dù chỉ dùng có một tay cũng có thể đánh ngang ngửa tới Tề Thiên Đại Thánh, thế nhưng trong tình trạng đẳng cấp sức mạnh của đôi bên cách nhau quá xa như vậy thì trình độ võ thuật của giáo chủ vẫn còn chưa đủ để lấy xảo phá lực.

Nhảy nhót khắp nơi và vung vẩy cây gậy trong tay, loli Tề Thiên vừa cười vui vẻ vừa đánh một gậy về phía sơ hở của giáo chủ Luo Hao: “Hì hì... Sơ hở! Ăn một gậy của ta!”

“Đừng hòng thực hiện được!” Hét lớn một tiếng, Itsuka Ken lập tức xuất hiện ở bên sườn và vung kiếm chém về phía cây gậy đang đánh xuống đầu của giáo chủ Luo Hao.

“Đương ——————!!”

Ma kiếm màu bạch kim chạm mạnh vào cây gậy của loli Tề Thiên và vỡ vụn, thế nhưng nó đã hoàn thành nhiệm vụ của nó: Đòn tấn công của loli Tề Thiên đã bị đánh dạt về một hướng khác, giáo chủ Luo Hao đã thoát hiểm.

Vừa thoát hiểm, thế nhưng giáo chủ Luo Hao lại không hề kinh sợ mà chỉ tiếp tục phối hợp với Itsuka Ken. Đối phương ra đòn tấn công nhưng bị đánh dạt ra, vậy tức là có sơ hở để lợi dụng. Mặt không biến sắc, giáo chủ Luo Hao lập tức mượn Itsuka Ken làm điểm tựa. Xoay người và tựa như một ánh kinh hồng, giáo chủ Luo Hao dùng tốc độ nhanh không tưởng nổi để lướt tới trước mặt của loli Tề Thiên.

“Đường hoàng nhật thượng, tiết ngung nhi hạ. Lâm!”

Nhìn đòn tấn công của giáo chủ Luo Hao ập tới trước mặt, loli Tề Thiên chỉ cười vui vẻ và nói: “Oa! Tới tốt! Thế nhưng lần này, người ta sẽ không để ngươi đánh trúng đâu.”

“Chuyện đó thì chưa chắc! Đánh tan (quần áo) con loli đó cho ta!” Đang khi loli Tề Thiên còn đang cười dương dương đắc ý thì đột nhiên một giọng nam vọng tới, rồi sau đó ‘xì zoẹt’ một tiếng, một tia sấm chớp màu vàng chợt lóe lên và đánh trúng người của loli Tề Thiên.

Ngay lập tức, loli Tề Thiên liền bị điệt giật cho tê liệt trong một tích tắc, và kế tiếp, chưởng thế của giáo chủ Luo Hao liền ập tới không chút do dự nào.

Tay ngọc khẽ chuyển, chưởng thế với phương thức từ trên hạ xuống in lên bộ ngực bằng phẳng chẳng có gì nổi bật của loli Tề Thiên.

“Phượng mô! Lân ni! Khai sơn! Uống!” Ngôn linh vô cùng êm tai bật ra từ miệng của giáo chủ Luo Hao. Ngay khi tâm tiết cuối cùng kết thúc vừa buông rơi thì một luồng chú lực khủng bố bắt đầu vận chuyển và phun ra từ lòng bàn tay ngọc non mềm của giáo chủ Luo Hao.

“Oành ——————!!!!!”

Một tiếng nổ đục ngầu vang lên, toàn bộ chưởng thế đã được đánh vào trong cơ thể của loli tề thiên mà không chút lãng phí. Tay ngọc khẽ rung, thân thể của loli Tề Thiên liền bị bắn ra cùng với chưởng thế và bay về phía của Itsuka Ken.

Hiểu ý của giáo chủ, Itsuka Ken không chần chừ mà tung ra đòn tấn công đã chuẩn bị trước của mình. Hai tay kết một ấn, Itsuka Ken trực tiếp vận dụng tiên thuật kết hợp với năng lượng sấm sét mà đánh ra một chiêu Ngũ Lôi Chính Ấn, giáng nó về phía loli Tề Thiên.

“Ùng — Ùng ———— OANH...!!!!!!!!!!”

Lôi ấn màu vàng to hơn cả thùng nước bắn ra với tốc độ nhanh như điện chớp, đập thẳng vào cơ thể nhỏ bé đang bay ngược về sau của loli Tề Thiên. Một tiếng kêu đau đầy đè nén vang lên, là tiếng của loli Tề Thiên, điều này cho thấy rằng đòn tấn công đã có hiệu quả. Chỉ là không biết hiệu quả đến mức nào.

Hầu như không cần phải hội ý, Itsuka Ken và giáo chủ Luo Hao chỉ liếc về nhau một cái, sau đó cả hai cùng khởi động năng lực di chuyển tốt nhất của bản thân để xông lên. Với Luo Hao thì là [ Thần Túc Thông ], còn với Itsuka Ken thì vẫn là gift không gian, trước sau như một.

“Khứ niên chiến, Tang Càn nguyên. Kim niên chiến, Thông Hà đạo. Tẩy binh Điều Chi hải thượng ba, Phóng mã Thiên Sơn tuyết trung thảo. Vạn lý trường chinh chiến, Tam quân tận suy lão.” (Năm trước đánh nhau đầu sông Tang Càn. Năm nay lại đánh ở sông Thông Hà. Dùng sóng biển Điều Chi để rửa giáo gươm. Thả ngựa về núi Thiên Sơn cho ăn cỏ tuyết. Đánh nhau dai dẳng bên ngoài muôn dặm. Hết thảy ba quân đều ốm và già yếu.)

Tiếng ca của giáo chủ Luo Hao lại vang lên, ca quyết tựa như đã biến thành những thanh vũ khí sắc bén bay trong không khí. Lấy giáo chủ Luo Hao làm trung tâm, toàn bộ không gian cùng với vật chất bên trong đều rung lên theo từng tiếng tiên nhạc được buông thả.

“Hung Nô dĩ sát lục vi canh tác, Cổ lai duy kiến bạch cốt hoàng * điền. Tần gia trúc thành bị Hồ Xứ, Hán gia hoàn hữu phong hỏa nhiên. Phong hỏa nhiên bất tức, Chinh chiến vô dĩ thì.” (Hung Nô xem giết chóc là việc đồng áng, từ xưa chỉ thấy xương trắng trên cánh đồng cát vàng. Nhà Tần xây thành phòng ngự giặc Hồ, Nhà Hán đốt lửa hiệu còn cháy rực. Lửa báo động cháy không hề tắt, Chiến chinh chẳng bao giờ ngừng.)

Ngọn gió kinh khủng tạo ra từ tiếng ca điên cuồng mà tàn phá lấy tất cả mọi thứ xung quanh. Những lưỡi đao gió xoáy có màu xanh nhạt hiện lên rõ ràng trong không gian, chi chít và chằng chịt; Chúng cuốn bay, cắt đứt và nghiền nát mọi thứ cản đường chúng. Gạch ngói nát tan, tường cột sụp đổ, đá vụn bị nghiền thành bụi phấn.

Trong cơn lốc màu xanh được tạo ra từ những thanh đao gió đáng sợ đó, ở nơi trung tâm nhất, thân thể nhỏ bé nhìn có phần yếu đuối của loli tóc vàng liên tục chao đảo. Đứng trước đòn tấn công tựa như vũ bão này, loli tóc vàng có chịu nổi không? Chắc là có, bởi vì tối thiểu thì trên người của loli Tề Thiên vẫn còn chưa xuất hiện vết thương.

“Dã chiến cách đấu tử, Bại mã hào minh hướng thiên bi. Ô diên trác nhân trường, Hàm phi thướng quải khô thụ chi.” (Tử trận trong cuộc đánh giáp nơi đồng nội. Ngựa thua trận nhìn trời hí vang thảm thiết. Diều quạ mổ ruột người. Tha nó bay lên và treo lơ lững trên cành cây khô.)

Giữa cơn bão được tạo ra từ đao gió, bóng hình của tuyệt đại giai nhân – giáo chủ Luo Hao vẫn tung bay tựa như chẳng có gì.

Tiếng ca được cô cất lên trở nên càng lúc càng dồn dập, những cây đao được tạo ra từ gió và tiếng hát cũng trở nên càng lúc càng mạnh, đồng thời tốc độ di chuyển của chúng cũng càng lúc càng hối hả. Trong cơn dông bão, bóng hình của giáo chủ Luo Hao đột nhiên biến mất, và sau đó cô lại đột nhiên hiện ra ở ngay phía trên của loli Tề Thiên.

Và môi son lại khẽ mở: “Sĩ tốt đồ thảo mãng, Tướng quân không nhĩ vi. Nãi tri binh giả thị hung khí, Thánh nhân bất đắc dĩ nhi dụng chi.” (Binh lính chết trên đồng cỏ, Tướng quân một mình thơ thẩn lơ láo. Mới biết rằng binh đao là vật gở, Thánh nhân bất đắc dĩ mới dùng.) – Chiến Thành Nam, Lý Bạch.

Những tiếng ca cuối cùng được cất lên, và đó cũng là ngôn linh đánh dấu cho việc chiêu thức của giáo chủ đại nhân đã thành hình. Tất cả gió bão lập tức co lại và áp súc thành bóng hình của của một con rồng và một con mãnh hổ. Một rồng, một hổ, sau khi hình thành thì chúng liền cất tiếng gầm rú vang dội. Sau đó, dưới sự điều khiển của giáo chủ, hai con hung thú được tạo ra từ cơn bão màu xanh đáng sợ lập tức xông về phía loli Tề Thiên.

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm...!!!!!!!!!”

Tiếng nổ vang dội, đòn tấn công đã trúng đích. Đây là một trong số các tuyệt kỹ nổi danh của giáo chủ Luo Hao, được cô đặt tên là [ Long Ngâm Hổ Khiếu ]. Trước đó, nó chỉ là quyền năng mà cô cướp được sau khi giết chết nữ thần thánh ca Gayatri của thần thoại Ấn Độ, thế nhưng sau khi kết hợp với võ công của mình, cô đã biến nó thành một môn công pháp có sức tấn công mạnh hơn xa quyền năng đơn thuần trước đó.

Gió bão cắn nuốt bóng người của loli Tề Thiên. Âm bạo mạnh mẽ phát ra từ vụ nổ vẫn tiếp tục nổ vang trên bầu trời khiến cho người ta cảm thấy điếc tai và chẳng thể nghe được âm thanh nào thêm nữa.

Phần của giáo chủ Luo Hao đã xong, vậy thì kế đó đến phiên của Itsuka Ken.

Ở phía bên trên của giáo chủ Luo Hao, Itsuka Ken đã chuẩn bị xong đòn tấn công của mình và thủ thế để chờ sẵn. Ngay khi giáo chủ vừa hoàn thành chiêu thức [ Long Ngâm Hổ Khiếu ] của mình xong, cậu đã lập tức xông lên và ra tay.

Trong tay cầm một thanh kiếm lớn màu bạch kim, không, nói là kiếm còn chẳng bằng nói rằng đây là dạng kết hợp giữa kiếm và ngọn giáo của các kỵ sĩ thời Trung Cổ. Trong tay cầm thanh kiếm được gọi là [ Lôi Quang Tịch Diệt Kiếm ], hình thành từ việc áp súc vô số năng lượng [ Sấm Chớp ], Itsuka Ken hiện lên ngay sau lưng của loli Tề Thiên và ra chiêu.

“KIIII.. AI...!!!!”

Tựa như một thanh thần châm có thể đâm xuyên cả đại địa, trong tiếng hét lớn, [ Lôi Quang Tịch Diệt Kiếm ] được Itsuka Ken dùng sức mà đâm ra và ép thẳng vào trong cơ thể của loli Tề Thiên, người đang phải chịu sự ảnh hưởng từ quyền năng [ Gió Bão ] của giáo chủ.

“Ầm ầm ————————!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tựa như bị sao chổi đâm trúng, mặt đất rung mạnh và phát ra tiếng nổ lớn. Đòn tấn công toàn lực của Itsuka Ken đã hoàn toàn đánh vào trong cơ thể của loli Tề Thiên, khiến cho cơ thể của cô bé nện thẳng xuống mặt đất phía dưới, tạo thành một cái hố sâu không thấy đáy. Sau đòn tấn công này, bóng dáng của loli Tề Thiên đã hoàn toàn biến mất ở dưới đáy hố sâu, thứ vừa được tạo ra bởi sự va đập của cơ thể cô bé với mặt đất.

“Làm tốt lắm, Ye Jian. Ngươi thật sự khiến ta phải thay đổi cái nhìn về ngươi. Xem ra ngươi thực sự là rất thích hợp kế thừa chân truyền của ta.” Không keo kiệt lời khen tặng, giáo chủ Luo Hao dùng ánh mắt đáng yêu để nhìn chằm chằm về phía Itsuka Ken. Ánh mắt này, nếu như người có kinh nghiệm nhìn thấy, tuyệt đối sẽ cho rằng Luo Hao là chị ruột của Itsuka Ken. Đúng, là chị ruột, không phải là người yêu; Bởi vì ánh mắt mà giáo chủ đại nhân dùng để nhìn Itsuka Ken là ánh mắt dùng để nhìn thằng em trai, không phải là người thương.

Bị ánh mắt ‘dễ thương’ như vậy nhìn chằm chằm, không hiểu tại sao, Itsuka Ken, người vốn nên phải mừng khấp khởi vì biểu hiện này của Luo Hao, lại bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả gáy, toàn thân nổi gai ốc.

“Khục! Chuyện đó, tôi... COI CHỪNG!” Đang muốn nói sang chuyện khác để cho bớt khó chịu, đột nhiên, Itsuka Ken rống lớn và mặt đất đột nhiên nổ tung.

Rất may là suốt từ đầu tới giờ, Itsuka Ken vẫn chưa hề buông lỏng sự cảnh giác một lần nào, vì thế, ngay khi việc xảy ra, Itsuka Ken đã biến mất khỏi vị trí của mình và hiện ra bên cạnh của Luo Hao để ôm lấy cô. Vốn định lập tức bỏ chạy, thế nhưng đúng lúc này, một bóng gậy màu vàng lại hiện ra và đánh về phía Itsuka Ken với tốc độ cậu không kịp phản ứng.

Một tiếng ‘bốp’ trầm đục vang lên, và Itsuka Ken đã bị bóng gậy nện vào lưng rồi quất bay, cùng với giáo chủ Luo Hao đang được cậu ôm trong ngực.

“Phụa ——!” Đau đớn mà rên một tiếng, Itsuka Ken hầu như muốn phun máu vì đòn tấn công này. Ôm giai nhân ở trong ngực, thế nhưng lúc này, Itsuka Ken lại chẳng cảm thấy nhuyễn ngọc ôn hương gì mà chỉ cảm thấy đau thấu trời, toàn thân muốn tan rã.

Mẹ nó, tại sao lại là ta? Đây đã là lần thứ mấy cậu phải lãnh đòn thay cho giáo chủ đại nhân rồi?

Bất quá, nói thực ra thì việc này cũng không thể trách được giáo chủ đại nhân, càng không thể trách được Itsuka Ken vô dụng, mà phải trách là tại sao con loli kia lại có thể mạnh được tới như vậy. Chịu đựng những đòn tấn công oanh tạc liên tiếp từ Luo Hao với Itsuka Ken, hơn nữa hai đòn dứt điểm còn là hai đòn gần như là tổng lực, vậy mà giờ, loli Tề Thiên vẫn chẳng hề hấn gì và vẫn có thể ra một đòn tấn công có uy lực và tốc độ kinh khủng tới như vậy.

Đánh tới mức Itsuka Ken hộc cả máu và nhanh tới mức cậu thậm chí không kịp thuấn di, tốc độ này đã vượt qua cả tốc độ mà hai lần thuấn di chồng lên nhau rồi.

Vốn dĩ còn tưởng là có thể kéo giáo chủ Luo Hao cùng né được đòn tấn công này, thế nhưng cuối cùng vẫn bị trúng một gậy. Còn may là trước đó cậu đã chuẩn bị vòng bảo vệ từ sớm khiến cho uy lực của đòn tấn công này bị triệt tiêu không ít, nếu không phỏng chừng là giờ, cậu không phải chỉ có phun một tý máu là thôi. Tan xương với đòn này cũng không phải là không thể, và nếu như thế thì mọi thứ tuyệt đối là hỏng bét.

Bị Itsuka Ken ôm vào... Không, không phải! Hẳn là đã hoàn toàn ‘vùi’ vào trong ngực của Itsuka Ken mới đúng. Lúc này, giáo chủ Luo Hao, người đã hoàn toàn vùi vào trong ngực của Itsuka Ken, sau khi nhận ra được là cậu bị trúng đòn, cô bất chấp cảm giác đè nén ở trước ngực. Dùng [ Ki ] để triệt tiêu xung lượng của đòn tấn công, Luo Hao vội vàng ôm lấy Itsuka Ken và vịn cậu đáp xuống mặt đất.

“... A...! Ye... Ye Jian, ngươi... Ngươi không có sao chứ?” Nhìn cái miệng nhiễm máu của Itsuka Ken, Luo Hao dùng giọng nói dịu dàng mà cô chưa từng dùng qua một lần nào trong đời mình để hỏi thăm Itsuka Ken. Lúc này, trên dung nhan tuyệt mỹ đẹp hơn cả vầng trăng của cô, sự lo âu và quan tâm đã biểu hiện rõ tới mức không thể nhầm lẫn. Có lẽ chính Luo Hao cũng không phát hiện ra được là lúc này mình đang có biểu hiện gì đi?

“Không, không có việc gì, khục ——!” Khẽ phun ra một ngụm tụ huyết, Itsuka Ken thở phào và dựa vào trong ngực của giáo chủ Luo Hoa mà đáp lời. Ôm chặt lấy eo nhỏ của giáo chủ Luo Hao, Itsuka Ken đột nhiên cảm thấy là bị ăn vài đòn của loli Tề Thiên hình như cũng không lỗ? Nếu không trúng đòn thì làm sao mà cậu có cơ hội được ôm Luo Hao như vậy. Mùi thơm và xúc cảm đến từ cơ thể hoàn mỹ của Luo Hao thật sự khiến Itsuka Ken cảm thấy có chút nhộn nhạo.

Được rồi! Không hổ là ma vương đại nhân, tới lúc này rồi mà vẫn còn nghĩ tới chuyện như vậy.

“Tại sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Ba lần bốn lượt cứu ta, để rồi giờ bị thương như vầy. Ngươi ————”

Lời chất vấn mang đầy sự quan tâm của giáo chủ Luo Hao không có cơ hội nói xong thì đã bị cắt ngang: “Hai người đã đánh xong rồi, vậy thì giờ tới lượt ta nha. Lần này, ta sẽ không bỏ qua cho hai người đâu.”

Giọng nói quen thuộc mang theo vẻ tinh nghịch và hài hước đột nhiên vang lên khiến cho toàn thân của giáo chủ Luo Hao lập tức kéo còi báo động. Quay đầu nhìn lên, một đôi mắt với ánh lửa rừng rực đỏ ngầu đã xuất hiện.

Loli Tề Thiên đã chủ động xông tới với gậy Như Ý đã giơ cao. Trên cây gậy Như Ý của loli Tề Thiên, điện chớp nổ vang kêu tí tách, cùng với đó không gian đang rung động... Không! Là cây gậy đang rung và phát ra tiếng kêu ‘ông ông’, thế nhưng vì nó ảnh hưởng tới không gian nên không gian mới rung lên theo.

Ý thức được nguy hiểm ập tới, giáo chủ Luo Hao cũng chỉ có thể giơ cao hai tay để chuẩn bị đỡ đòn tấn công kế tiếp. Mặc dù cô biết là có thể ngay sau đó, đôi tay của mình sẽ bị đối phương đập nát, thế nhưng bây giờ đó là điều duy nhất cô có thể làm được, những đòn phòng ngự khác đã không kịp nữa rồi.

Bỗng nhiên, đúng lúc này, một luồng hơi thở quen thuộc, cùng với đó là một bóng lưng quen thuộc đột nhiên hiện lên trước mắt cô. Thiếu niên với mái tóc màu tím bạc đã xông lên và đánh về phía loli Tề Thiên, toàn thân của cậu đang lóe lên những tia hào quang màu bạch kim sáng lóa.

“ẦM!” “RẦM” “ĐOÀNG!” “OÀNH!” ————————

Những tiếng nổ kinh thiên động địa bắt đầu vang lên liên tiếp nhau. Hai bóng người một trắng, một vàng, lúc này đã bắt đầu cuộc đối chọi với độ kịch liệt mạnh hơn trước đó gấp mười lần.

Ở dưới đất, ngơ ngác mà nhìn về phía hai viên lưu tinh đang liên tiếp va chạm nhau và nhanh chóng xông về cuối chân trời, Luo Hao đột nhiên cảm thấy ngực của mình chợt nóng lên.

Vận chuyển khinh công và chạy về phía trước, Luo Hao dùng tốc độ nhanh nhất mà mình có được để đuổi theo hai viên lưu tinh đã dần biến mất ở phía chân trời.

Đại chiến chỉ mới bắt đầu, chỉ là lần này, cuộc chiến đã chuyển thành trận đấu tay đôi giữa Itsuka Ken và Đại Thánh loli. Strauss