“Bành ——————!!” Một âm thanh trầm đục vang lên, lại một lần nữa, Itsuka Ken lại bị cây gậy màu vàng của loli Đại Thánh đánh văng ra ngoài.
“Phi! Bà ngoại nó! Như vậy làm sao mà đánh? Giỡn chơi thì cũng phải có mức độ chứ? Có còn lẽ trời hay không? Bộ ba chữ số là rau cải trắng sao? Nói gặp là gặp mà nói thăng là thăng? Rõ ràng trước đó là còn là ba chữ số rưỡi mà giờ ‘đùng’ một cái xong thì biến thành ba chữ số rồi? Coi như là ba chữ số thì như vậy cũng quá bất hợp lý chứ? Cái trình độ võ nghệ như vầy thì tối thiểu cũng phải là đã từ [ Thuậ chuyển thành [ Pháp ], làm sao mà đánh?” Buồn bực mà phun một ngụm bọt máu ở trong miệng, Itsuka Ken càm ràm. Nói thật thì lúc này cậu thật sự cảm thấy buồn bực tới muốn ói cả máu.
Không buồn bực cũng không được, bởi vì mặc dù trước khi giao chiến, cậu cũng đã biết được là đối phương rất mạnh, thế nhưng mạnh tới mức này thì đúng là có chút bất thường. Trước khi solo, cậu cũng đã thấy được trình độ võ thuật của đối phương. Khi đó, đối phương đã cho thấy là trình độ võ thuật của mình không thấp khi mà dám mượn những đòn tấn công của giáo chủ Luo Hao để rèn luyện cơ thể mình, đồng thời việc đối phương có thể né được tất cả những đòn tấn công đánh vào chỗ yếu của giáo chủ Luo Hao cũng cho thấy năng lực chiến đấu và phản xạ của đối phương rất là xuất sắc. Thế nhưng...
Bà ngoại nó! Itsuka Ken đã chẳng còn biết nói gì khác ngoài ba chữ này, thật quá uất ức. Từ lúc bắt đầu cuộc solo tới giờ đã hơn 10 phút rồi, suốt hơn 10 phút đồng hồ, thay vì nói là cậu đánh nhau với đối phương thì chẳng bằng nói là cậu đang bị đối phương hành hạ. Những đòn thế mà đối phương đánh ra thật quá xảo trá và cũng quá có tính kỹ thuật, cậu hầu như chỉ có thể chống đỡ mà không có một chút cơ hội nào để tấn công cho hiệu quả. Mỗi khi cậu tấn công thì đều bị đối phương phản công lại một cách dễ dàng.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, cậu đã chẳng nhớ được là mình đã bị cây gậy của đối phương quất bay bao nhiêu lần rồi. Bổng pháp của loli Tề Thiên, nói theo nghĩa chính xác thì quả thật là công thủ song toàn, bảo là ‘một gậy trong tay, thiên hạ ta có’ cũng chẳng có gì là quá đáng. Nếu chỉ dựa theo bổng pháp để cân nhắc, loli Tề Thiên hoàn toàn có thể nói rằng mình đã sánh ngang với cảnh giới kiếm đạo của Độc Cô Cầu Bại. Một gậy đánh ra, Itsuka Ken có muốn tấn công cách mấy thì cũng phải hồi chiêu để đỡ, mà đỡ xong rồi thì cậu lại bị quấn vào trong tiết tấu chiến đấu của đối phương, kết quả sau đó là cậu cũng chỉ có thể ăn gậy.
Có thể nói là từ nãy tới giờ, nếu như cậu không có Gift [ Bất Tử ] làm chỗ dựa thì cậu sớm đã bị đối phương đập thành một đống bùn nát.
Mà chuyện đó còn chưa tính, cái quan trọng hơn hết là Itsuka Ken nhận ra được rằng loli Tề Thiên vẫn chưa dùng hết sức. Đánh cho cậu bầm dập cả mặt mũi, thế nhưng tâm thái của đối phương vẫn chỉ là đang ‘chơi’ mà không phải là đang ‘chiến đấu’, hoặc nên nói là cường độ ‘chiến đấu’ hiện giờ, ở trong mắt của loli Tề Thiên thì chỉ là đang chơi thôi.
“Giời ạ! Đây là trả thù! Con loli này tuyệt bức là đang muốn trả thù cho việc bị đánh lúc nãy.” Tức muốn nổ cả phổi, Itsuka Ken trừng con mắt nhìn về phía loli tóc vàng. Rõ ràng là mình có gift không gian, tốc độ tuyệt đối nhanh hơn đối phương, vậy mà mỗi khi tấn công thì đều bị đối phương quất cho một gậy văng ngược trở về, trong khi đó đối phương còn chẳng thèm chiến đấu nghiêm túc, chỉ chờ mình ra chiêu rồi mới phản công.
Với một người tự tin như cậu thì cảm giác bị coi thường này tuyệt đối là không dễ chịu một chút nào.
Nổi đóa mà nhìn trừng trừng về phía loli Tề Thiên, Itsuka Ken thề ở trong lòng rằng mình nhất định phải khiến cho đối phương hối hận. Nếu không khiến cho con loli trước mắt hối hận thì quả thực là cậu không thể nào giải được cảm giác uất ức và khó chịu này. Tuyệt đối phải cho đối phương biết rằng việc chọc giận đại ma vương như cậu là một hành vi vô cùng ngu xuẩn.
Đối với việc Itsuka Ken nổi đóa, loli tóc vàng hoàn toàn không biết, mà cho dù có biết thì có lẽ cô bé cũng chẳng thèm quan tâm. Cô bé chỉ nhìn về phía Itsuka Ken mà hỏi với giọng vui vẻ và tinh nghịch, ngọn lửa bốc lên bên trong cặp [ Kim Tinh Hỏa Nhãn ] của cô bé trở nên càng lúc càng tươi đẹp, càng lúc càng yêu diễm: “Hì hì! Sao tự nhiên ngừng lại vậy? Đánh tiếp đi! Đánh tiếp đi! Nếu ngươi mà ngừng lại nữa là người ta ra tay trước đó nha!”
Giọng nói vẫn mang đầy vẻ tinh nghịch và thích thú, loli Tề Thiên múa múa cây gậy Như Ý trong tay để cho thấy là ‘ngươi mà không lên là ta lên trước đó nha’. Biểu hiện này của loli Tề Thiên quả thật là giống y chang những bé gái nghịch ngợm đang muốn vòi vĩnh cha mẹ chơi chung với mình.
Đối với biểu hiện này của loli Tề Thiên, Itsuka Ken có thể nói là vừa yêu vừa tức. Bị đối phương hành hạ từ nãy tới giờ, cậu quả thật là cảm thấy rất là nổi nóng, nếu là người khác thì phỏng chừng là đã bị cậu liệt vào trong sổ đen rồi, thế nhưng biểu hiện của đối phương lại khiến cho cậu muốn thù cũng thù không được. Đối với một bé gái đơn thuần và nghịch ngợm như vậy, Itsuka Ken thật sự không hận nổi, tối đa thì cũng chỉ nổi nóng một chút thôi. Chỉ là bị đối phương hành hạ lâu thế mà chỉ nổi nóng có một chút, có phải là hơi uất ức quá không? Itsuka Ken hơi xoắn xuýt.
Nói một cách công bằng thì Itsuka Ken phải thừa nhận rằng, con loli trước mắt thật sự rất hợp gu thẩm mỹ của cậu. Tính cách hiếu động, nghịch ngợm nhưng lại rất thuần túy, ngoại mạo lại đáng yêu tới mức khiến người ta hít thở không thông, đã vậy thực lực lại còn mạnh hết chỗ chê, lại đủ ngang tàng, cởi mở không bị gò bó. Đối với Itsuka Ken thì đây quả thật là một con loli toàn thân đều dán đầy chữ ‘moe’. Bất quá, cái tính cách bướng bỉnh và hiếu động tới quá đáng của loli Tề Thiên quả thật là thứ khiến cho người ta nhức đầu.
‘Được rồi! Quyết định! Đầu tiên phải dạy cho con loli này một bài học trước đã, còn việc sau đó có thu phục được đối phương hay không, vậy thì cứ để sau!’ Nghĩ như vậy, Itsuka Ken dùng ánh mắt hung tợn mà trừng về phía loli Tề Thiên rồi đáp: “Muốn ta ra tay trước! Được! Chiều ý ngươi! Yên tâm, ta hứa là lần này sẽ đè mi xuống mà đét vào mông mi một trận để trả thù.”
Nói xong, Gift [ Không Gian ] lại khởi động và Itsuka Ken lại biến mất.
“Lại trò này nữa sao? Không có ích gì đâu, con mắt của người ta có thể nhìn xuyên không gian. Năng lực không gian yếu như vậy không giấu được người ta đâu!” Đôi mắt nhìn trừng trừng vào không gian, loli Tề Thiên vừa múa cây gậy trên tay vừa nói với Itsuka Ken.
“Có ngon thì đỡ đòn này của ta đi rồi hẵng nói, con loli nghịch ngợm! Tiếp chiêu!” Thanh kiếm trong tay vung lên, vô số kiếm khí màu bạch kim chợt phun ra từ trong hư không; Và dưới sự điều khiển của Itsuka Ken, chúng cuốn về phía loli Tề Thiên như một cơn lũ.
Bốn phương tám hướng, không có góc chết, toàn bộ không gian quanh người của loli Tề Thiên đều đã bị dòng lũ kiếm khí bao phủ.
Chiêu thức này cũng chẳng phải là chiêu thức mới mẻ gì, bởi vì trước đó thì cậu cũng đã dùng rất nhiều lần rồi, và tất nhiêu chẳng có lần nào chiêu này của cậu có hiệu quả.
Quả nhiên, đúng như cậu dự đoán, cây gậy Như Ý trong tay loli Tề Thiên lại một lần nữa dài ra, sau đó nó bắt đầu múa lên. Bóng gậy liên tiếp hiện ra và đan vào nhau tạo thành một quả cầu phòng ngự kín không kẽ hở. Bóng gậy lướt qua không gian và quét về phía những luồng kiếm khí đang cuốn tới.
Tiếng kiếm khí bị đập tan không ngừng vang lên. Trong không gian bán kính 10 mét xung quanh loli Tề Thiên, cây gậy Như Ý cứ liên tục vung lên, và mỗi lần nó vung lên thì kiếm khí lại bị quét sạch không còn hình bóng.
Đòn tấn công không có hiệu quả, thế nhưng Itsuka Ken lại không lo lắng, bởi vì cậu đã dự tính được việc này, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Kiếm trong tay lại vung lên, tốc độ của dòng lũ kiếm khí bắt đầu tăng lên, đồng thời với đó, từ trong hư không, từng đợt kiếm vũ cũng bắt đầu xuất hiện và đổ về phía loli tóc vàng với khí thế tựa như bão tố đang ập tới.
Đối với việc phải đương đầu với vô số kiếm khí và kiếm vũ, loli Tề Thiên hoàn toàn không có chút lo lắng nào, cô bé chỉ hét lên một cách nghịch ngợm: “Bay! Bay! Bay! Vung! Vung! Vung! Oa nha! Không có ích gì hết! Xem người ta làm sao dọn hết cái đống này! Biến! Biến! Biến!”
Chẳng có chút căng thẳng nào, loli Tề Thiên vẫn cứ tiếp tục vung cây gậy Như Ý của mình lên, chỉ là lúc này thì cây gậy Như Ý đã trở nên bách biến. Lúc thì dài, lúc thì ngắn, lúc thì to, lúc thì nhỏ, lúc thì biến thành một mặt phẳng lớn để phòng ngự, lúc thì lại biến thành một sợi dây thừng và được loli Tề Thiên vung lên.
Sử dụng phép biến hóa, loli Tề Thiên điều khiển cho cây gậy Như Ý trong bay biến thành không biết bao nhiêu là kiểu dáng, sau đó cô bé thích thú mà chơi với những đợt kiếm vũ của Itsuka Ken. Nhìn biểu hiện của cô bé lúc này, tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ rằng là cô bé đang phải chiến đấu, mà càng giống như là cô bé đang chơi một trò chơi nào đó trong công viên trò chơi dành cho trẻ em.
Đối với biểu hiện của loli Tề Thiên, Itsuka Ken chẳng quan tâm. Lần này, cậu đã quyết tâm phải dạy cho con loli này một bài học, cho nên cậu cười một cách hung dữ: “Hừ! Hừ! Tưởng ta chỉ làm được có thế thôi sao? ———— Vị thần huyễn u diệu, bất dịch khuy trắc. Thiên dĩ khí vi linh, vương dĩ thuật vi thần; Thuật dĩ thần ẩn thành diệu, pháp dĩ minh đoạn vi công. Định!”
[ Kamikakushi ] phát động. Ngay lập tức, cả người của loli Tề Thiên cứ như là bị bấm nút ‘stop’ mà cứng đơ ngay giữa không trung.
Cả người bị [ Kamikakushi ] làm cho đứng đơ, loli Tề Thiên đã trở thành một tấm bia sống cho những luồng kiếm khí và kiếm vũ. Không để lỡ mất cơ hội, kiếm khí và kiếm vũ ùa lên mà đánh về phía loli Tề Thiên.
“Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh ——————————!!!!!!”
Tiếng kim loại va đập chợt vang lên và nối liền thành một chuỗi liên tiếp, đó là âm thanh phát ra do sự va đập của kiếm khí và kiếm vũ với da thịt của loli Tề Thiên. [ Mình Đồng Da Sắt – Kim Cương Bất Hoại ], lại thêm một đặc tính khó lường khác của Tề Thiên Đại Thánh được loli Tề Thiên thể hiện ra. Kiếm vũ đập vào trên người của loli Tề Thiên, thế nhưng lại không để lại được một vết xước nào trên cơ thể của cô bé.
Đối với kết quả trước mắt, Itsuka Ken cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì cậu đã sớm dự liệu được tình huống này. Cho nên, ngay từ đầu thì cậu đã không đặt hi vọng vào kiếm vũ mà chỉ xem nó như công cụ phụ trợ cho chiến thuật của mình mà thôi.
Cơ hội đã ở trước mắt, Itsuka Ken tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Cậu biết rõ rằng đẳng cấp của loli Tề Thiên cao hơn mình nhiều lắm, [ Kamikakushi ] mặc dù rất thần bí và huyền ảo, thế nhưng ở trước mặt của loli Tề Thiên thì chưa chắc có thể tạo ra được hiệu quả lần thứ hai. Lần này thành công là do đánh lén, tới lần kế tiếp thì e rằng dù có đánh lén cũng chẳng làm được gì. Hết cách rồi, sự khác biệt về đẳng cấp chính là nhược điểm chí mạng của Itsuka Ken trong trận đấu này. Cậu có thể sáng tạo cơ hội cho mình, thế nhưng tất cả những cơ hội đó đều chỉ có thể tới một lần, cho nên đối với mỗi một cơ hội, cậu tuyệt đối phải quý trọng.
Hai lòng bàn tay hướng vào nhau, mười ngón tay cong lại, Itsuka Ken bắt đầu điên cuồng vận chuyển sức mạnh [ Sấm Sé có trong cơ thể và dồn chúng vào hai tay.
“Xì xì xì!” Sức mạnh [ Sấm Sé trào ra và cuộn lại với nhau tạo thành một quả cầu sấm sét có màu vàng óng. Tập trung tinh thần, Itsuka Ken nhanh chóng điều khiển cho quả cầu sấm sét mình vừa tạo ra tự động nén lại. Quả cầu sấm sét có đường kính gần nửa mét, dưới sự điều khiển của Itsuka Ken chỉ tốn chưa đầy 0,1 giây thì đã co lại chỉ còn bằng kích thước của một trái banh tennis.
Việc áp súc đã xong, thế nhưng Itsuka Ken vẫn chưa vừa ý. Ý niệm trong đầu vận chuyển, quả cầu sấm sét nhanh chóng xoắn lại và biến thành một cây mâu quái lạ có hình xoắn ốc. Từ trên cây thương này, thuộc tính [ Xuyên Thấu ] và [ Phá Hoại ] của sấm sét được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Sở dĩ lúc này, Itsuka Ken lựa chọn sử dụng thần lực [ Sấm Sé để tạo ra cây thương nhỏ bé trước mắt mà không phải là dùng chiêu thức thức khác cũng là có nguyên do. Cậu biết rõ một việc, con loli tóc vàng trước mắt, nếu xét theo nghĩa rộng thì có thể xem như là một loại Thân Ngoại Hóa Thân đặc biệt của Đại Thánh tỷ. Kế thừa một phần linh cách và sức mạnh của Đại Thánh tỷ, loli Tề Thiên có đẳng cấp cao hơn cậu nhiều lắm, thế nhưng đối phương không phải là không có điểm yếu.
Kế thừa sức mạnh và linh cách [ Tề Thiên Đại Thánh ] của Đại Thánh tỷ, con loli tóc vàng này có đầy đủ mọi đặc điểm của Tề Thiên, trong đó bao gồm cả đặc điểm [ Kim Cương Bất Hoại ] mà đối phương đang thể hiện. Thế nhưng, năng lực [ Kim Cương Bất Hoại ] của loli Tề Thiên là một năng lực không hoàn chỉnh. Dù sao thì cơ thể hiện giờ của loli Tề Thiên là một cơ thể chỉ mới vừa được ngưng tụ, nó chưa trải qua quá trình rèn luyện của ‘Tề Thiên Đại Thánh’ là được ăn tiên tửu thần đan, chưa được ăn bàn đào ngọc lộ, càng chưa được trải qua quá trình thiên chuy bách luyện của sấm sét và lửa trong lò Bát Quái. Cho nên năng lực [ Kim Cương Bất Hoại ] của loli Tề Thiên tuyệt đối là không hoàn chỉnh, và đây chính là cơ hội cho Itsuka Ken.
“Đâm xuyên qua cơ thể của con loli đó cho ta, [ Titano Ktonon – Ngọn giáo của thần Titan ]!”
Hét lớn và đưa tay về phía trước, cây mâu sấm sét đang lơ lửng giữa hai lòng bàn tay của Itsuka Ken chợt bắn về phía loli Tề Thiên với tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng. Đây vốn là chiêu thức được truyền lại từ Mithra nhưng được Itsuka Ken điều chỉnh lại cho phù hợp, bởi vì điều cậu cần bây giờ là sức xuyên thấu và lực phá hoại, cho nên sức mạnh mà cậu dùng là [ Sấm Sé mà không phải [ Ánh Sáng ]. Tên gốc của chiêu này vốn là [ Quang Minh Thẩm Phán Thần Thuậ, thế nhưng giờ sức mạnh Itsuka Ken dùng là sấm sét nên cậu đổi tên cho nó thành [ Titano Ktonon ].
Ngọn mâu sấm sét có màu vàng óng bắn ra với tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng, nó tựa như bỏ qua cả không gian và thời gian mà nhắm về phía mục tiêu của mình là loli Tề Thiên. Hầu như khi Itsuka Ken vừa ra lệnh xong thì ngọn mâu sấm sét đã biến mất, và ngay lập tức sau đó, một tiếng ‘Phụp’ nhỏ vang lên, bóng của loli Tề Thiên đã bị xỏ xuyên.
Xỏ xuyên? Thành công rồi sao?
Không! Không hề! Loli Tề Thiên thoát được rồi. Ngay khi ngọn mâu sấm sét xỏ xuyên qua ‘cơ thể’ của loli Tề Thiên thì đồng thời với đó, dòng lũ kiếm khí và kiếm vũ cũng xỏ xuyên qua cơ thể của loli Tề Thiên.
Nhìn kết quả này, Itsuka Ken biết là loli Tề Thiên đã né được rồi, còn thứ vừa bị đâm xuyên chẳng qua chỉ là một ảo ảnh còn sót lại.
Loli Tề Thiên đã né được, vậy thì kế tiếp con loli đó tuyệt đối sẽ phản công. Linh lực trong cơ thể điên cuồng mà vận chuyển, Itsuka Ken khởi động Gift [ Không Gian ] và biến mất khỏi vị trí đang đứng.
Itsuka Ken phản xạ rất nhanh, thế nhưng chừng đó vẫn chưa đủ. Khi thân hình vừa biến mất của Itsuka Ken lại hiện ra ở một nơi khác, cậu lập tức cảm nhận được là có nguy hiểm đang đánh tới. Không cần phải nghi ngờ, đó tuyệt đối là đòn phản công của loli Tề Thiên.
Gift [ Không Gian ] khởi động. Biến mất! Hiện ra! Lại biến mất! Lại hiện ra! Liên tục sử dụng gift [ Không Gian ] để bỏ trốn, Itsuka Ken cảm được là nguy cơ vẫn còn đang theo sát mình. Tựa như dòi ở trong xương, bất kể Itsuka Ken có sử dụng Gift [ Không Gian ] để bỏ chạy như thế nào thì nguy cơ vẫn luôn theo sát.
Biết cứ mãi như thế này là không được, bởi vì nếu cứ tiếp tục như thế thì tới lúc mà mình mất tập trung, đòn phản công của loli Tề Thiên tuyệt đối sẽ giáng xuống đầu của mình. Suy nghĩ thật nhanh, Itsuka Ken quyết định không sử dụng Gift [ Không Gian ] để bỏ trốn nữa. Bỏ mặc cho cây gậy của loli Tề Thiên đánh trúng người, cơ thể của Itsuka Ken lập tức nổ tung và nhanh chóng phân rã rồi biến thành vô vàn những con bướm màu bạch kim bay về bốn phía.
“Ô oa? Ngươi cũng biết phép biến hóa sao? Tốt! Tốt! Người ta thích nhất là chơi biến hình! Biến thành bướm đúng không? Nếu vậy thì người ta cũng biến! Lâu lắm rồi mới có người chơi biến hình với ta, thật vui!” Reo lên một cách vui vẻ và hưng phấn, loli Tề Thiên vui vẻ mà vung vẩy cây gậy Như Ý trong tay rồi cũng bắt đầu biến hình.
Cơ thể nhỏ gọn của loli Tề Thiên nhanh chóng co lại và biến thành một con bọ ngựa, rồi sau đó, một biến mười, mười biến trăm, trăm biến ngàn, v... V... Rất nhanh, loli Tề Thiên đã biến thành một đàn bọ ngựa biết bay che rợp cả bầu trời và ập về phía đàn bướm màu bạch kim đông nghìn nghịt.
“Ha ha! Muốn chơi biến hình? Để ta hù cho ngươi từ nay về sau không dám chơi biến hình luôn. Nổ cho ta!” Thấy loli Tề Thiên vì ham chơi mà cũng bắt đầu biến hình đúng như mình đã đoán, Itsuka Ken cười hừ hừ rồi sau đó hét lớn.
“BÙM!... Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! ĐÙNG! ĐÙNG! ĐOÀNG...!!!!!!!!!!!!” Ngay lập tức, đàn bướm lên tới hằng triệu con của Itsuka Ken đồng thời phát nổ. Tiếng nổ điếc tai vang lên chấn động cả không gian, nếu như vụ nổ này mà diễn ra ở địa cầu, nó tuyệt đối sẽ khiến cho một vùng không gian có bán kính rộng hơn 1 km phải hoàn toàn biến thành tuyệt vực.
Dưới sức tàn phá mang tính hủy diệt của vụ nổ, đàn bọ ngựa do loli Tề Thiên biến thành hoàn toàn không có khả năng sống sót. Vụ nổ chỉ diễn ra chưa được nửa giây thì toàn bộ đàn bọ ngựa biết bay do loli Tề Thiên biến ra đều đã bị sức ép của vụ nổ làm cho tan thành mây khói. Chỉ là, nếu đàn bọ ngựa đã tan thành mây khói, vậy loli Tề Thiên thì sao?
“Hô ô ~~~~! Thật là may! May mà người ta nhanh chân trốn được, bằng không là phải bị thương rồi! Ô oa, hóa ra phép biến hình còn có thể sử dụng như vậy? Thật là xấu!” Cách nơi xảy ra vụ nổ không xa, một giọng nói trong trẻo chợt vang lên. Hóa ra là giọng của loli Tề Thiên, cô bé đã trốn được; Và lúc này thì cô bé đang vỗ bộ ngực nhỏ của mình mà thở phào, trên mặt vẫn còn nét nghĩ mà sợ.
Bất quá, có vẻ như loli Tề Thiên đã thở phào quá sớm, bởi vì lúc này, giọng nói hung dữ mang đầy vẻ tức giận xen lẫn một chút khoái chí do báo được thù của Itsuka Ken chợt vang lên: “Hừ hừ! Nhanh chân thì thế nào? Dám nói ta xấu! Để ta cho ngươi biết cái gì mới là xấu! Nổ cho ta!”
“ẦM——————!!!!!!!”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa lại vang lên, ở trên vai của loli Tề Thiên, một chấm sáng chẳng biết đã bám lên vai của cô bé từ lúc nào chợt phát nổ trong tiếng cười có chút đắc ý của ma vương bệ hạ. Strauss