Chương 1122: Không Thèm Nói Đạo Lý!

Đã xác định được suy đoán của bản thân, Itsuka Ken dường như tháo được gánh nặng nào đó trên người xuống. Thở phào một hơi, hiện giờ thì cậu đã không còn cảm thấy nặng nề một cách nghiêm trọng như trước khi biết chắc là mình phải đối đầu với Tề Thiên nữa, và mãi tới tận lúc này thì cậu mới cảm thấy rảnh để mà quan sát kỹ bộ dáng của loli Tề Thiên.

Váy ngắn màu đỏ dài quá gối, kimono màu trắng không có tay áo, đai lưng cũng được đổi thành một sợi tơ thằng màu vàng kim lấp lánh. Nếu chỉ nhìn vào đồng phục thì lúc này, loli Tề Thiên trông chỉ giống như một bé gái bình thường đang cosplay ở Akiharaba, trông chẳng có gì là giống thần hầu Tề Thiên cả. Thế nhưng hiển nhiên, nếu như để ánh mắt kéo lên trên một chút mà nhìn vào đôi tròng mắt rừng rực ánh lửa với hai ngọn lửa màu đỏ ngầu của cô, vậy thì không ai dám nói rằng đây không phải là Tề Thiên.

Đôi mắt rực lửa cùng với cây gậy như ý hoa lệ nhưng lại trang nghiêm tới khác thường, loli Tề Thiên trong bộ đồ miko tỏa ra mị lực và áp lực vô cùng đặc biệt không thể nào nhầm lẫn được. Không có sự uy nghiêm của bậc nữ vương, thế nhưng con loli này lại có sự cao ngạo và uy thế đặc trưng riêng của mình.

“Rõ ràng chỉ là một con loli rất moe, tại sao lại phải bạo lực như vậy chứ? Haiz... Chẳng lẽ thời đại này loli nào cũng vậy sao? Đi đâu cũng gặp được mấy con loli cực phẩm nhưng lại hung tàn như vậy...” Tinh thần thả lỏng, Itsuka Ken lại có dư hơi để bắt đầu càm ràm, bất quá, nói đi cũng phải nói lại, tới giờ thì cậu đã gặp được bao nhiêu con loli tuyệt phẩm mà lại hung tàn rồi? Ầy... Hình như một bàn tay cũng đếm không hết.

“Ngươi đang lầu bầu về điều gì vậy, Ye?” Thấy Itsuka Ken cứ đứng nhìn về phía loli Tề Thiên mà lầu bầu, giáo chủ Luo Hao nhịn không được mà cảm thấy thắc mắc.

“Ầy... Khục! Không có gì! Tôi chỉ đang nghĩ xem cái thứ đang nấp ở dưới mặt đất là cái gì? Nhìn nó có vẻ không yếu, hơn nữa còn có vẻ như tùy thời có thể bùng nổ.” Nghe được câu hỏi của giáo chủ Luo Hao, Itsuka Ken vội vàng nói sang chuyện khác.

Nếu như để cho vị giáo chủ có chút cổ hủ này biết được là trong tình thế căng thẳng như thế này mà mình còn đang nghĩ tới ba cái chuyện lung ta lung tung như thế, phỏng chừng giáo chủ đại nhân tuyệt đối sẽ chỉ thẳng vào mặt của mình mà mắng cho một trận. Mắng thì cũng thôi, cậu chẳng mấy quan tâm, thế nhưng nếu để cho giáo chủ đại nhân sinh ra ác cảm thì quả thật là cậu sẽ phải khóc chết. Từ nãy tới giờ, khó lắm cậu mới khiến cho giáo chủ đại nhân chịu đổi giọng một chút, nếu giờ mà để cho mọi cố gắng trở thành công công thì quả thật là nhức hết cả trứng.

Đối với lời giải thích của Itsuka Ken, giáo chủ Luo Hao không nghi ngờ gì mà chỉ thành thật gật đầu rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Uh! Ta cũng cảm nhận được, đây là hơi thở của loài rồng, hoặc rắn. Theo ghi chép thì Tề Thiên Đại Thánh là anh hùng có thuộc tính [ Thép ], là tử địch của loài rồng và rắn. Chỉ là, hắn... Cô ta có chút không giống những anh hùng có thuộc tính [ Thép ], cô ta có thể dùng những thần kỹ và diệu pháp của bản thân để hàng phục loài rồng, sau đó điều khiển chúng theo ý muốn.”

“Rồng? Vítzz... Chậc! Xem ra là vẫn có chút không ổn. Nếu để yên như vậy thì kết quả... Dù sao thì hiện giờ, thực lực của con loli này đã có phần vượt qua tôi, với trạng thái mà con nhóc này vừa thể hiện thì ngay cả tôi cũng không dám cam đoan là mình có thể 100% chiến thắng, nếu còn cộng thêm một con rồng thì...”

“Ngươi nói là mình có thể thắng được cô ta?” Có vẻ như vì quá ngạc nhiên với câu nói vừa rồi của Itsuka Ken, giáo chủ Luo Hao thốt lên. Thế nhưng sau đó, dường như ngại cậu không hiểu được chính xác ý của cô, cô lại mở miệng giải thích rõ cho Itsuka Ken về câu hỏi của mình: “Hai trăm năm qua, ta đã gặp được vô số kẻ thù, có cả campione lẫn dị thần. Thế nhưng bất kể là campione hay dị thần, khi đấu với ta thì ngoại trừ chiến bại thì cũng chỉ có chiến tử. Còn chuyện kỳ lạ giống như ngày hôm nay, ta chỉ gặp được đúng một lần. Thứ sức mạnh vượt trội tới mức ngỡ như là không thuộc về thế giới này, ta chỉ gặp được duy nhất một lần, và nó không hề thua kém Tề Thiên Đại Thánh trước mắt.”

“Cái gì!?” Lần này, tới phiên Itsuka Ken bị Luo Hao làm cho giật cả mình.

Lần đầu tiên, giáo chủ Luo Hao nói về một thứ gì đó mà lại từ bỏ sự cao ngạo và tự tin của bản thân, và đồng thời với đó thì thứ mà cô nói ra cũng khiến cho Itsuka Ken cảm thấy rất giật mình.

“Giáo chủ đã từng thấy? Là tồn tại không thua kém gì Tề Thiên Đại Thánh hiện giờ? Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Giáo chủ có thể nói rõ việc đó cho tôi được hay không? Tồn tại mà giáo chủ từng gặp... Nó, rốt cục...” Hơi có chút vội vàng, Itsuka Ken nói với giọng khẩn thiết.

“Vốn dĩ, ta không định nói điều này với bất cứ ai, mà định đem nó cất kỹ trong lòng, cho tới tận ngày ta chết thì mới thôi. Thế nhưng ta đã nợ ơn ngươi nhiều như vậy, nói cho ngươi cũng không sao.”

Nói tới đây, trên mặt hiện lên vẻ hồi ức xen lẫn đôi chút phức tạp, giáo chủ Luo Hao bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ trong đầu của mình rồi bắt đầu nói với Itsuka Ken với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đó là khi ta trở thành Campione chưa được bao lâu, cách nay cũng đã được hơn một trăm năm rồi. Khi đó, ta đang ở trong nhà của mình thì đột nhiên cảm nhận được một luồng hơi thở đặc biệt tỏa ra từ Nam Hải. Lúc đó, ta đã tức tốc chạy tới nơi tỏa ra luồng hơi thở đặc biệt đó để tìm tòi thực hư, và khi tới nơi thì ta nhìn thấy một cảnh tượng mà ta không bao giờ quên được.”

“Gió bão cuồn cuộn tàn phá không gian, chúng dường như có thể xé tan cả sao trời, ngoài ra còn có một cây đao thần màu đen với sức mạnh cắt lìa biển cả. Mặc dù khi ta tới nơi, chúng hiện lên và biến mất rất nhanh, thế nhưng ta khẳng định được rằng đó không phải là thứ do đồng tộc của ta, hoặc là do kẻ thù trời sinh của ta tạo ra.”

“Sau đó thì sao? Chuyện tiếp theo thế nào? Tồn tại đó đã đi đâu?” Nghe giáo chủ Luo Hao nói tới đây rồi đột nhiên ngừng, Itsuka Ken vội vàng hỏi dồn.

Thế nhưng giáo chủ Luo Hao chỉ trả lời bằng một cái lắc đầu: “Không biết!”

“À?” Thốt lên một tiếng bất ngờ xen lẫn một chút thất vọng, Itsuka Ken thật không ngờ là giáo chủ đại nhân lại lắc đầu vào lúc này. Đây không phải là mất dấu ngay đúng lúc quan trọng nhất sao?

Thấy Itsuka Ken có biểu hiện như vậy, giáo chủ Luo Hao nói: “Chúng biến mất quá nhanh, ta hoàn toàn không kịp quan sát. Thế nhưng nếu dựa theo hơi thở còn lưu lại khi đó, kết hợp với kinh nghiệm nhiều năm của ta, ta xác định được rằng tồn tại đó đang có mặt trong U Minh giới này.”

“U Thế sao?” Lầm bầm nhắc lại, Itsuka Ken hơi nhíu mày. Gió bão, còn có đao thần màu đen, đồng thời khiến cho giáo chủ Luo Hao cảm thấy áp lực như đang đối mặt với Tề Thiên lúc này.

‘Xem ra không thể trì hoãn chuyến đi tới U Giới được nữa rồi. Có vẻ như rất nhiều bí mật mà mình muốn thăm dò đều có câu trả lời đặt ở U Giới. Sức mạnh không thua gì Tề Thiên, vậy tức là đối phương là thần linh bốn chữ số đã giải trừ được phong ấn. Sẽ có bao nhiêu nhỉ? Pandora nha Pandora, có vẻ như lý do khiến tôi phải bắt được cô cho bằng được lại tăng thêm một cái rồi. Nghĩa mẫu của tất cả các campione sao?’ Nghĩ thầm trong đầu, Itsuka Ken hạ quyết tâm.

“Ye Jian, ngươi hiểu bao nhiêu về những tồn tại đó? Phản ứng của ngươi cho ta biết rằng ngươi biết rất nhiều.” Quan sát biểu hiện của Itsuka Ken, giáo chủ Luo Hao chợt nói.

“Hả? À, ờ, biết một chút!” Nghe giáo chủ Luo Hao đột nhiên hỏi như vậy, Itsuka Ken hơi giật mình, thế nhưng sau đó cậu gật đầu thừa nhận một cách thành thật. Dù sao thì cậu cũng không có ý định giấu giếm, bằng không thì cậu cũng sẽ không để cho ý nghĩ của mình hiện lên trên mặt như vậy.

Với giáo chủ Luo Hao, việc quan sát những thông tin được phát ra từ cơ thể là một việc quá đỗi bình thường. Nếu như không được học và cố tình có ý giấu giếm, vậy thì cơ thể của một người sẽ luôn nói lên ý tưởng cũng như là ý định trong đầu của họ bằng những dấu hiệu rõ ràng chẳng khác gì lời nói. Việc đọc được thứ ngôn ngữ cơ thể này là bài học tất yếu đối với người luyện võ, cho nên một võ cực chí tôn như Luo Hao giỏi về việc đọc ngôn ngữ cơ thể cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, hoặc nên nói là quá bình thường.

Nếu giáo chủ đại nhân đã cố tính lên tiếng hỏi, vậy thì Itsuka Ken cũng chẳng keo kiệt việc giải thích. Cậu nhìn về phía loli Tề Thiên và nói: “Tề Thiên Đại Thánh ở trước mặt, cùng với những tồn tại mà giáo chủ vừa nhắc tới, thật ra thì cũng chỉ là thần thôi, chỉ là ‘trạng thái’ của họ khác với Dị Thần một chút. Phải nói như thế nào để cho dễ hiểu đây nhỉ? Ừm... Dùng cách nói thông tục để diễn tả thì Dị Thần, là những vị thần hàng lâm nhân gian bằng con đường phi pháp, hoặc nói chính xác là cách họ giáng trần không đúng. Nếu như cách mà họ dùng để giáng trần là đúng, vậy thì trạng thái của họ sẽ giống như Tề Thiên Đại Thánh ở trước mắt, dù thân ở nhân gian thế nhưng bản thân họ vẫn là thần ở Thiên Giới. Khi đó thì trạng thái của họ là hoàn mỹ, không có thiếu sót, cho nên sức mạnh của bọn họ vượt trội hơn nhiều so với khi ở trong trạng thái ‘Dị Thần’.”

Trầm ngâm một lúc, giáo chủ Luo Hao dường như đã hiểu được điều Itsuka Ken muốn nói nên gật đầu: “... Thì ra là vậy!”

“Ồ? Giáo chủ không nghi ngờ việc tôi nói dối sao?”

“Ngu muội, ngươi cho rằng nếu nói dối, mi có thể qua mắt được ta sao? Không ai có thể qua mặt được Luo Hao ta từ khi ta sinh ra cho tới giờ.” Ây... Quả nhiên là giáo chủ đại nhân, cách nói thật là khí phách và tự tin, chẳng bao giờ nghi ngờ về năng lực của mình.

“Nè! Nè! Người ta đã chờ ở đây từ nãy tới giờ rồi, hai người đã nói xong hết chưa? Để người ta chờ không chán muốn chết! Nếu như hai người còn không chịu ra tay trước nữa, vậy thì đừng có trách ta giành trước đó nha. Tới lúc đó, nếu có chết thì cũng đừng trách ta đó!” Đúng lúc này thì giọng nói của loli Tề Thiên lại một lần nữa vang lên bên tai của Itsuka Ken và Luo Hao.

Nghe được tiếng của loli Tề Thiên, hầu như ngay lập tức, toàn thân của Itsuka Ken đều tiến vào trạng thái chiến đấu. Lại một lần nữa theo bản năng mà quàng chặt lấy giáo chủ Luo Hao và biến mất, Itsuka Ken đã né được đòn tấn công bất ngờ của loli Tề Thiên.

“ẦM ————————!!!!!!!!!!”

Bóng gậy lại một lần nữa hiện ra, và lần này, đó đánh sập toàn bộ cung điện mà ba người đang có mặt. Toàn bộ tòa thành có bề ngoài giống như Tử Cấm Thành, sau đòn tấn công bất ngờ này của loli Tề Thiên đã hoàn toàn bị bổ ra làm đôi. Lấy vị trí mà một gậy lúc này đập xuống, mặt đất xuất hiện một khe nứt lớn kéo dài từ đầu bên này qua đầu bên kia của tòa thành, thật khiến cho người ta nhìn mà phát khiếp.

“Giáo chủ, tôi biết là cô vẫn còn lá bài tẩy, thế nhưng lần này, cô có thể nhường Tề Thiên Đại Thánh lại cho tôi hay không? Xem như là tôi thiếu nợ cô một lần, nếu như có thể, hi vọng cô hãy trông chừng thứ còn đang ẩn nấp dưới mặt đất giúp tôi. Được chứ?” Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Itsuka Ken quay lại nói với giáo chủ Luo Hao. Với sức mạnh mà Tề Thiên loli vừa thể hiện, mặc dù võ công của giáo chủ đại nhân thật sự rất cao, thế nhưng phần cứng thì lại hoàn toàn theo không kịp, có lên cũng chẳng ích gì. Bất quá, giáo chủ đại nhân là người ngạo mạn và bá đạo tới mức nào, Itsuka Ken đã được lĩnh giáo rồi, nếu nói thẳng thì giáo chủ đại nhân tuyệt đối sẽ nghĩ là cậu xem thường cô, cho nên cậu buộc phải chọn cách nói uyển chuyển một chút.

Bất quá, có vẻ như nỗi khổ tâm của Itsuka Ken là uổng phí, giáo chủ đại nhân chỉ lườm cậu và nói: “Ngươi nghĩ ta là một mãng phụ chỉ biết dùng sức mạnh thôi sao? Ta không nhường kẻ địch của ta lại cho bất cứ ai và không lùi bước trước bất cứ kẻ nào, đó là vì võ đạo của ta là bá đạo, thế nhưng nếu là mi, vậy thì muốn tham gia cùng với ta cũng chẳng sao. Ta đặc biệt cho phép ngươi được chiến đấu cùng với ta.”

“Chờ một chút, chuyện này...”

“Chớ có nhiều lời, ta, Luo Hao, xưa nay vẫn luôn là kim khẩu ngọc ngôn, nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu mi không muốn chiến đấu cùng với ta, vậy thì chỉ việc đứng ở bên để nhìn ta chiến đấu cùng với đấu thần mạnh nhất trong thần thoại nước ta là được rồi.” Nói xong, giáo chủ đại nhân lại một lần nữa mặc kệ Itsuka Ken và xông lên.

Hoàn toàn không thèm nói lý, chỉ biết giữ riêng ý kiến của mình. Xem ra giáo chủ đại nhân trở nên hoàn mỹ là vì bá đạo, nhưng nếu có thất bại hẳn cũng sẽ là vì bá đạo. Đây có thể xem là có tài có tật hay không? Strauss