Chương 1120: Phi Phượng!

“Tử khứ bằng thùy báo. Quy lai thủy tự liên.” Tiên âm ngâm vang, cùng với đó là loli tóc vàng lại một lần nữa bị sóng xung kích vô hình do giáo chủ Luo Hao phát ra đánh bay.

Từ nãy tới giờ đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. Suốt nửa tiếng đồng hồ, giáo chủ Luo Hao vẫn cứ điên cuồng tấn công, và bằng tài năng võ nghệ không gì sánh được của bản thân, cô hầu như đem loli tóc vàng ăn đến sít sao. Có thể nói là ngoại trừ thời gian đầu, loli tóc vàng còn hơi phản công lại được đôi chút, còn về sau thì loli tóc vàng cũng chỉ còn biết đứng im mà chịu trận. Toàn thân của cô, từ trên xuống dưới, không có chỗ nào mà không hứng chịu những đòn tấn công mạnh mẽ đồng thời còn nhanh như vũ bão của giáo chủ Luo Hao.

Nhất là đòn tấn công cuối cùng vừa rồi, nó hầu như khắc lên trên bộ ngực nhỏ tới đáng thương của cô bé.

Bay ngược về sau với tốc độ còn nhanh hơn cả đạn đạo, khóe miệng của loli tóc vàng khẽ rỉ ra một tia máu nhỏ, điều này cho thấy là cô bé đã bị thương. Thế nhưng, mặc dù đã bị thương, trên gương mặt đáng yêu của cô vẫn hiện lên một nụ cười hưng phấn không thể nào nhầm lẫn được, và đồng thời với đó thì trong đối mắt rừng rực ánh lửa, những tia sáng trí tuệ thỉnh thoảng lóe lên một cách bí ẩn khó nhận ra.

“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! OANH ————!!!”

Thân thể của loli tóc vàng đâm thẳng vào bức tường của tòa thành rộng lớn, sau đó tiếp tục xỏ xuyên qua nó và đánh sập thêm vài ngôi nhà dân liên tiếp rồi mới dừng lại.

“Chậc! Tài năng võ nghệ của giáo chủ đại nhân đúng là không phải để trưng chơi. Bỏ xa mình không biết bao nhiêu con phố!” Lẳng lặng đứng im trên không trung và quan sát cuộc chiến từ đầu tới giờ, Itsuka Ken nhịn không được mà phát ra lời cảm thán thứ xx của mình. Từ đầu tới giờ, chẳng biết cậu đã phát ra lời cảm thán như vậy bao nhiêu lần rồi, thế nhưng cậu vẫn không thể nào nhịn được mà không cảm thán như thế.

Tài năng võ nghệ của Luo Hao thật sự là quá xuất sắc, hơn cậu quá xa. Nếu như chỉ dùng tài năng võ thuật để so đấu thì coi như là hiện giờ, cậu đã đạt tới cảnh giới chung cực của hàng 4 chữ số, cậu cũng chỉ có thể tiếp được chưa tới 10 chiêu của giáo chủ Luo Hao. Đúng! Là chưa tới 10 chiêu, và đây không phải là cách nói quá.

Hiện giờ, mặc dù đã trải qua những 4 thế giới, tính luôn cả thế giới này, cậu đã học được rất nhiều kỹ thuật chiến đấu cận thân và cũng như đã có được rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện đó. Thế nhưng nếu phải đi so sánh với giáo chủ Luo Hao, cậu thật sự cảm thấy năng lực cận chiến của mình thê thảm tới không nỡ nhìn. Cách biệt quá xa, không có cơ sở để so sánh, nói là một người ở trên trời một người ở dưới đất cũng không quá đáng, hơn nữa người ở trên trời còn là ở trên mây, cậu tối đa cũng chỉ đang đứng ở lưng của một ngọn núi nhỏ.

Dùng cách nói chuyên nghiệp là: Giáo chủ đại nhân là tông sư đã lĩnh ngộ được chân lý của võ học, còn cậu thì chỉ là lính mới tò te vừa học xong cách đứng tấn và vung quyền, tối đa cũng chỉ có thể xem như lính mới này chiến đấu quá nhiều nên có kinh nghiệm phong phú thôi.

Cũng chính vì lý do đó mà mặc dù loli Tề Thiên Đại Thánh có trình độ võ thuật vượt qua cậu, sức mạnh cũng chẳng kém cậu bao nhiêu, thế nhưng khi phải so võ thuật với giáo chủ Luo Hao thì lại bị giáo chủ đại nhân đè lên mà đánh. Dù sao võ thuật không phải chỉ đơn thuần là tốc độ hay sức mạnh, nó còn là cảm giác, sự nhạy bén, sự linh hoạt, sự phối hợp, v... V... Rất nhiều thứ nữa.

Có thể nói là từ khi bắt đầu nửa sau trận đấu cho tới giờ, loli tóc vàng hoàn toàn không có cơ hội để phản kháng. Một giáo chủ đại nhân, một võ cực chí tôn sau khi đã hoàn toàn nghiêm túc, vậy thì năng lực chiến đấu được cô giải phóng tuyệt đối là siêu cấp kinh khủng. Giáo chủ đại nhân đã vượt qua cảnh giới từ [ Kỹ ] nhập [ Thuậ, hoàn thành cảnh giới từ [ Thuậ nhập [ Pháp ], và đã đạt tới đỉnh cao nhất của cảnh giới từ [ Pháp ] thành [ Đạo ]. Cậu dám cá rằng nếu thế giới Campione này không phải là thế giới nhị thứ nguyên mà là thế giới tiên hiệp, giáo chủ đại nhân tuyệt bức là sẽ trở thành tiên nhân lấy võ nhập đạo, hơn nữa còn là một trong số càng cường giả mạnh nhất đi trên con đường của nhân tiên võ đạo.

Nói đơn giản là nếu giáo chủ đại nhân có mặt ở thế giới ‘bình thường’ khác mà không phải là thế giới này, phỏng chừng là cô đã có đầy đủ công tích để được triệu hồi vào trong Khu Vườn Nhỏ, hơn nữa sau khi bước vào Khu Vườn Nhỏ, cô tuyệt đối là có năng lực để trở thành tồn tại đạt tới hàng chung cực của 4 chữ số. Cho cô thời gian lâu thêm một chút chừng một hai ngàn năm thì việc trở thành thần ma ba chữ số cũng không phải là chuyện viễn vông.

Nói chung là hiện giờ, Itsuka Ken hoàn toàn bị tài năng võ thuật của Luo Hao thuyết phục. Quan sát trận chiến từ đầu tới giờ, Itsuka Ken rút ra được một kết luận, đó là nếu như muốn đấu với Luo Hao thì trừ khi là bản thân cũng là cường giả đạt tới cảnh giới pháp nhập đạo, hơn nữa điều kiện chiến đấu không có bất lợi, còn bằng không thì cũng chỉ có thể đứng im chịu trận. Mà chịu trận cũng phải có tư cách để chịu trận, nếu như da không đủ dày, xương không đủ cứng, sức hồi phục không đủ cao, kinh nghiệm chiến đấu không đủ nhiều và phòng ngự không đủ mạnh, vậy thì giáo chủ đại nhân tuyệt đối có thể giết chết ngươi chỉ trong vòng một trăm chiêu. Đây là nói theo điều kiện thực lực của đôi bên tương đồng.

Nhìn về phía đống đổ nát ở đằng xa, nơi bị loli tóc vàng đâm trúng, Itsuka Ken hơi sờ cằm mà lẩm bẩm: “Bất quá, con bé kia cũng thật lợi hại. Có thể tránh thoát được tất cả những đòn tấn công vào điểm yếu, hơn nữa cũng không có chút dấu hiệu xuống sức nào... Là mình nhầm sao? Tại sao mình lại cảm thấy con bé này có mưu đồ gì đó? Biểu hiện giấu tài thật sự quá rõ ràng...”

Đương nhiên, ‘tài’ mà Itsuka Ken nhắc tới ở đây không phải chỉ đơn thuần là năng lực về sức mạnh hay tốc độ, mà là bao gồm tất cả mọi thứ, kể cả tài năng về võ nghệ và kinh nghiệm chiến đấu nữa.

Nguyên nhân khiến Itsuka Ken nghĩ như vậy là bởi vì từ khi bắt đầu trận đấu tới giờ, đối phương vẫn luôn bị giáo chủ Luo Hao áp chế và bị ăn đòn. Bị áp chế và ăn đòn thì không nói làm gì, thế nhưng xin nhớ kỹ một điều rằng giáo chủ Luo Hao là một người nóng tính và rất coi trọng hiệu suất. Liệu có chuyện cô ra đòn mà không đập thẳng vào điểm yếu hay không?

Câu trả lời là không thể nào! Đã ra đòn là phải đánh chỗ yếu, nhất là trong tình huống sinh tử chiến. Ấy vậy mà từ đầu tới giờ, giáo chủ đại nhân đã tung ra bao nhiêu chiêu Itsuka Ken cũng đã không thể nhớ nổi nữa rồi, chắc là không thấp hơn mấy trăm ngàn, thế nhưng toàn bộ những chiêu thức đó lại không có lấy một chiêu có thể đánh trúng điểm yếu. Mỗi khi giáo chủ đại nhân sắp đánh trúng điểm yếu, loli tóc vàng đều có thể nhích người đi một chút để né, thế nhưng sau đó lại bỏ mặc cho chiêu thức của giáo chủ Luo Hao đánh trúng người mình.

Biểu hiện này, nếu như một lần hoặc hai lần thì không sao, nhưng nếu diễn ra vô số lần thì thật sự quá bất thường rồi. Con bé này có sở thích bị ngược đãi hay sao?

Hiển nhiên là không! Cái kết luận vớ vẩn như thế, Itsuka Ken tuyệt đối không tin. Cậu cảm thấy là nguyên nhân khiến con bé này không chịu hoàn thủ tuyệt đối nhất định phải là nguyên nhân nào đó mà cậu chưa đoán ra nổi, hoặc chưa chứng minh được, giả dụ như là... Rèn luyện? Thế nhưng, ‘rèn’ cái gì mới được? Itsuka Ken cảm thấy bộ óc của mình có chút không đủ dùng.

Hẳn là giáo chủ Luo Hao cũng cảm thấy đau đầu giống cậu đi? Là võ cực chí tôn, biểu hiện của đối phương rõ như thế, Luo Hao sao có thể không phát hiện ra? Cho nên cô hẳn cũng đang cảm thấy rất chi là phiền muộn. Nhìn một chiêu cuối cùng của cô là biết rồi, võ cực chí tôn mà chủ động đem ai đó đánh bay thì cũng chỉ có thể để giải bực thôi, chứ bình thường là tuyệt đối phải đánh cho bị thương, hoặc là đánh chết.

“Hô ~~ ô, đau quá! Híc! Thiệt lâu không có đánh nhau với ai, vừa ra ngoài thì lại phải trải nghiệm cái cảm giác quen thuộc này rồi. Nhất là chiêu cuối lúc nãy, ngươi cũng lợi hại thật đó, lông đen giống cái!”

“PHỤT ————!” Nhảy ra khỏi đống đổ nát, loli tóc vàng chỉ mở miệng nói một câu là đã khiến cho Itsuka Ken không thể nhịn được cười. Cậu suýt chút nữa đã tắt thở vì muốn nín cơn cười đã trào lên tới cổ họng.

‘Khục! Không được cười, nhất định không được cười, bằng không giáo chủ đại nhân sẽ giết mình mất.’ Nghĩ như thế, Itsuka Ken ráng nhịn cười, vì thế nên gương mặt của cậu đã biến thành màu đỏ chót, bụng giật liên hồi cứ như là giật kinh phong.

Lông đen giống cái? Thật đúng là cách hình dung đầy dã thú à. Cứ coi như theo nghĩa sinh học thì tóc cũng là một loại ‘lông’, thế nhưng lông đen...

“Nếu như ngươi cũng muốn nếm thử tài năng võ nghệ của ta, vậy thì cứ tiếp tục nghĩ những điều vô lễ đi, Đọa Thiên Vương!”

Quả quyết mà lắc đầu nguầy nguậy, coi như trong lòng có nghĩ gì đi nữa thì bên ngoài cũng không được biểu hiện ra, bằng không giáo chủ đại nhân mà nóng lên thì mọi thứ sẽ hỏng hết. Dù sao thì lúc này, cảm giác khó chịu tích tụ trong lòng của giáo chủ đại nhân cũng đã nhiều lắm rồi.

Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, con loli kia, coi bộ đúng là đang có âm mưu thật, bằng không thì ăn đòn từ nãy tới giờ mà vẫn nhảy nhót được như thế thì... Nói chung là nhìn từ trên xuống dưới, con loli kia ngoại trừ mái tóc vàng và quần áo trở nên hơi bẩn một chút, còn lại thì trên người chẳng có lấy một vết thương, tinh thần vẫn còn rất sáng láng... Không! Phải là càng lúc càng sáng láng! Nhìn biểu hiện thì là đang... Kích động? Hưng phấn?

Thấy loli tóc vàng có biểu hiện như vậy, Itsuka Ken càng lúc càng khẳng định được suy đoán của mình. Con loli này nhất định là đang muốn mượn tay, à không, là mượn những đòn tấn công của giáo chủ đại nhân để làm gì đó với cơ thể của mình. Nhưng mà, đó là gì? Itsuka Ken nghĩ thầm.

“Xem ra, những đòn tấn công bình thường của ta chẳng có ý nghĩa gì với ngươi. Nếu vậy thì, ta sẽ ban ân cho ngươi được nếm thử tuyệt kỹ của ta.” Dường như ở trong lòng, giáo chủ đại nhân đã tự hạ một quyết tâm nào đó, thế nên cô thu chú lực của mình về. Chú lực vẫn luôn bốc lên như cuồng phong từ trên người cô, chỉ trong vòng vài giây đã hoàn toàn bình phục cứ như là chẳng có gì vừa xảy ra trước đó.

“[ Phi Phượng Thập Nhị Thần Chưởng ], môn chưởng pháp này vốn là võ công đắc ý nhất của ta. Từ một môn võ công thuộc hàng nhất lưu bình thường, tư tay ta đã biến nó trở thành võ lâm chí bảo. Vì ngươi đã có thể khiến ta sử dụng nó để đối phó ngươi, cho nên ngươi có thể tự hào rồi!”

“Oa? Nghe có vẻ thật lợi hại! Phi Phượng gì gì đó, cứ tới đây đi! Tới đây đi!” Lần này thì loli tóc vàng hoàn toàn buông tha cho phòng ngự mà thả lỏng toàn thân và dùng ánh mắt hưng phấn xen lẫn chờ đợi để nhìn về phía giáo chủ Luo Hao.

“Ầm ————!”

Giống như ảo ảnh, lại như du phượng. Lần này, bóng người của giáo chủ đại nhân không đột nhiên biến mất rồi lại hiện ra như trước nữa, mà nó trở nên tự nhiên, uyển chuyển và thong thả vô cùng. Đây là biểu hiện đỉnh cao của [ Pháp ] nhập [ Đạo ]. Chậm, nhưng lại cực nhanh; Ngay khi bóng người của giáo chủ đại nhân bắt đầu chuyển động thì loli tóc vàng lại bị đánh văng lên không trung một lần nữa.

Lần này không phải là do loli tóc vàng tránh được, mà là do giáo chủ đại nhân cố tình đánh bay đối thủ của mình lên không trung, cô làm thế vì để tăng cường không gian để ra đòn cho mình, nói đơn giản là cô cảm thấy mặt đất quá choán chỗ.

Quả nhiên, ngay sau đó, toàn thân của loli tóc vàng bắt đầu trúng đòn. Đan điền, giữa ức, ngực, sau tim, trán, bên sườn, v... V...; Tổng cộng là mười hai điểm yếu có thể nói là tử huyệt nằm trên cơ thể đều bị trúng đòn, hơn nữa còn là những đòn tấn công sắc bén và kinh khủng nhất.

Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của giáo chủ Luo Hao ———— [ Phi Phượng Thập Nhị Thần Chưởng ].

Bộ chưởng pháp này tổng cộng có mười hai thức, mười hai thức đó là: Phượng sồ đăng môn, Phượng nhãn xuyên liêm, Phượng trảo đào tâm, Phi phượng trụy lạc, Đan phượng triêu dương, Kim phượng lượng sí, Quần phượng liên hoàn, Hùng phượng thiên cân, Phượng dực thiên tường, Phượng long âm dương, Phượng hoàng song phi, Đại phượng vô thiên. Tất cả đều có cương có nhu, lại chứa đựng chân lý của âm dương tương sinh tương khắc.

Đứng ở trên không mà quan sát thiến ảnh của giáo chủ đại nhân cứ liên tục bay múa và ra chiêu, Itsuka Ken vừa xem cuộc vui, vừa rất không có tránh nhiệm mà nhả rãnh: “Có [ Phi Phượng Thập Nhị Thần Chưởng ], vậy không biết là có [ Hàng Long Thập Bát Chưởng ] hay không? Nếu có thì nếu dùng đó để giao chiến với [ Phi Phượng Thập Nhị Thần Chưởng ], có tính là ‘Long Phượng trình tường’ không nhỉ? Ặc! Cái đó gọi là Long Phượng xé bức thì đúng hơn!”

Mặc dù rất bội phục trình độ võ học của giáo chủ đại nhân, thế nhưng về mặt đặt tên thì Itsuka Ken cũng chỉ có thể cmn. Lúc trước thì là [ Thần Túc Thông ], rồi đến [ Đại Lực Kim Cang Thần Công ], giờ thì lại là [ Phi Phượng Thập Nhị Thần Chưởng ], chẳng lẽ cứ luyện võ là phải đặt tên nghe cổ một chút thì mới được sao chứ? Quên, giáo chủ đại nhân trở thành campione được hơn 200 năm, lúc đó cũng có thể xem như là ‘cổ’ rồi, chỉ là ‘cổ’ trong ‘cổ xưa’ hay là ‘cổ’ trong ‘cổ lỗ sỉ’ thì cậu... Không biết.

Những đòn tấn công sắc bén lại nhanh như vũ bão khiến cho loli tóc vàng liên tục phát ra những tiếng kêu đau đớn có chút đè nén, thế nhưng giáo chủ đại nhân hoàn toàn không quan tâm. Cô chỉ biết tiếp tục tấn công, đồng thời hát lên những những tiếng ca trong trẻo: “Do chiêm Thái Bạch tuyết, Hỉ ngộ Vũ Công thiên. Ảnh tĩnh thiên quan lý, Tâm tô thất giáo tiền. Kim chiêu Hán xã tắc, Tân sổ trung hưng niên.”

Tiếng ca dễ nghe lọt vào trong tai khiến Itsuka Ken tưởng chừng như mình đang ngồi trong thiên đình. Cậu có cảm giác như là mình đang được ngồi trong hội bàn đào cùng với chúng tiên và được nghe lấy điệu ca ưu mỹ nhất của thiên cung, khúc nhạc tưởng chừng như chỉ có ở trên trời, còn nhân gian chẳng thể tìm được.

Tất nhiên, cảm giác của cậu cũng không phải là sai, bởi vì giọng ca của giáo chủ đại nhân thật sự quá tuyệt vời. Nếu chỉ nghe không thì nói là tiên âm nơi thiên đình cũng không quá đáng, thế nhưng với đối thủ của giáo chủ Luo Hao thì đây tuyệt đối là khúc ca chiêu hồn đáng sợ nhất tới từ địa ngục.

Cứ mỗi khi hát lên một câu thì giáo chủ Luo Hao lại tung ra một chưởng. Mang theo ‘khí’ cùng với một lượng chú lực đậm đặc tới mức có thể khiến không gian cũng rung động, mỗi một chưởng được đánh ra đều chí mạng vô cùng, nhất là khi nơi nó tiếp xúc với cơ thể lại là tử huyệt.

Loli tóc vàng dường như đã không còn sức chống cự, bởi vì cô bé đã hoàn toàn bỏ mặc cho giáo chủ đại nhân đánh trúng người mình mà không có chút ý đồ phản kháng nào.

Rất nhanh, bộ quần áo có chút giống với quần áo cổ đại thời Đường của cô đã bị chưởng thế của giáo chủ đại nhân đánh tan. Quần áo bị đánh tan, rất hiển nhiên là thân thể trắng nõn không chút tỳ vết tựa như gấm như ngọc của cô bé hoàn toàn hiện ra trước mắt của Itsuka Ken, và cậu không nhịn được mà cảm thấy thương tiếc.

Không phải là cậu có bệnh mà thương tiếc đối thủ, đó chỉ là phản ứng bình thường của con người với cái đẹp thôi. Một cô bé với vẻ ngoài khoảng 13, 14 tuổi, gương mặt đáng yêu và xinh xắn, cơ thể non mềm với vẻ tươi trẻ mà những nữ tính trưởng thành không thể nào có được, giờ lại chỉ như một đứa trẻ gặp phải bạo lực gia đình. Toàn thân của cô bé đã chồng chất vô số vết thương, trên da thịt trắng nõn của loli tóc vàng giờ đã hiện đầy những vết bầm tím với phát đen, thật khiến cho người ta không thể không thương tiếc.

Thần tính vốn mạnh mẽ thì nay cũng đã bắt đầu trở nên leo lét. Nếu dựa theo tình hình này thì hẳn có thể xem là tuyệt kỹ của giáo chủ đã có hiệu quả rồi đi?

Không! Hẳn là không! Bởi vì nếu đòn tấn công đã có hiệu quả thì giáo chủ sẽ không có biểu hiện nghiêm túc như thế. Lúc này, cô vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục tấn công, thậm chí cường độ tấn công còn trở nên càng lúc càng mạnh. Tới cuối cùng, cô thậm chí còn triệu hồi ra hai hộ pháp Kim Cương để tung đòn dứt điểm.

Môi son khẽ mở, hai tay của hai Kim Cương hộ pháp chợt bùng lên một lượng chú lực đậm đặc tới mức không gian dường như cũng bị lượng chú lực đó ăn mòn. Và ngay sau đó, hai nắm tay với hai hướng ngược chiều nhau, đồng thời vung ra và nện thẳng vào cô bé đã hoàn toàn mất đi sức chống cự đang bị đánh bật lên không. Strauss