“... Ra là vậy. Hóa ra là từ trăm năm trước, giáo chủ và Tề Thiên Đại Thánh cũng đã có xung đột với nhau rồi sao? Mối thù của giáo chủ và Thánh Hầu Vương cũng bắt đầu từ đó?” Đi trên con đường được lát đầy bởi những tấm đá hoa cương, Itsuka Ken với biểu lộ hóa-ra-là-vậy, đang nhìn về phía vị giáo chủ phong hoa tuyệt đại đang đi ở kế bên và đặt câu hỏi. Lúc này thì Asherah đang đi tuốt ở đằng trước để dẫn đường cho hai người.
“Rõ ràng là một anh hùng thần thoại của đất nước ta, vậy mà lại bị nuôi như một con thú cưng dùng để chơi loanh quanh trong nhà với người Nhật... Tội lỗi đó là không thể tha thứ. Biết một kẻ như thế tồn tại mà không trừng phạt đích đáng, sẽ làm tổn hại tới uy danh của ta. Đó là lý do tại sao đã từ rất lâu rồi, ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội để có thể ban sự phán quyết này cho hắn.” Giọng nói và biểu lộ của Luo Hao lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo.
Là vị vua chí cao, Luo Hao không thể nào không quan tâm đến việc có một người anh hùng nổi tiếng trong thần thoại của quốc gia mình bị quốc gia khác nô dịch và sai bảo. Anh hùng nổi tiếng trong thần thoại của quốc gia bị người khác nô dịch, điều đó cũng đồng nghĩa với việc bộ mặt của quốc gia đang bị đối phương dẫm đạp một cách không thương tiếc. Mà thể diện của quốc gia cũng tương đương với một phần thể diện của nhà vua, cho nên vì là vua của Trung Hoa, Luo Hao không thể nào chấp nhận việc thể diện của mình bị coi rẻ tới như thế.
Mọi chuyện bắt đầu là từ hơn một trăm năm về trước. Khoảng một trăm năm về trước, không rõ cụ thể là năm nào, lúc đó, Tề Thiên Đại Thánh đã từng xuất hiện tại một đô thành không biết tên của Nhật để giải quyết rắc rối thay cho chính phủ của Nhật Bản. Hồi đó, Luo Hao vẫn còn đang trong thời kỳ mà lòng hiếu chiến vẫn còn khá là sung mãn, cho nên thông tin về các Dị Thần vẫn được cô thu thập mỗi ngày, và vì thế, thông tin về sự xuất hiện của Tề Thiên Đại Thánh trên đất Nhật Bản rất nhanh được đặt ở trước mắt cô.
Khi đó, lúc biết được sự thật về Tề Thiên Đại Thánh, rất dễ để biết được là giáo chủ Luo Hao đã cuồng nộ tới mức nào.
【 Là anh hùng của quốc gia mà cam tâm để cho đối phương nô dịch như vậy, thật là một sự sỉ nhục. 】Đây là nguyên văn tiếng gầm thét đã phát ra từ miệng của giáo chủ Luo Hao sau khi nhận được thông tin đầy đủ về Dị Thần Tề Thiên, theo lời truyền miệng của nhiều người thì lúc đó thậm chí đã có vô số chim bay cá nhảy đã phải chết vì sợ hãi do tiếng gầm thét của phát ra từ miệng của vị giáo chủ đang trong cơn cuồng nộ.
Hung tính đại phát, Luo Hao trực tiếp băng sơn vượt hải mà bay thẳng tới Nhật Bản và đại chiến với Tề Thiên Đại Thánh một trận. Hậu quả của trận chiến thì khỏi phải nói, quả thật là sơn băng địa liệt. Bất quá, mặc dù hậu quả để lại của trận chiến này rất là thảm khốc, thế nhưng kết quả của trận chiến lại là bất phân thắng bại.
Nói là bất phân thắng bại thì cũng có chút không đúng, phải nói là kết quả của trận chiến đã bị bỏ dở. Nguyên nhân là vì sau khi hoàn thành việc mà chính phủ Nhật Bản khi đó nhờ vả, chú pháp dùng để giải phóng cho phong ấn của Thánh Hầu cũng tiêu vong, cho nên ngay khi đang trong trận chiến căng thẳng với giáo chủ Luo Hao thì Tề Thiên Đại Thánh lại bị phong ấn kéo trở về, dù rằng kết quả trận chiến vẫn còn chưa ngã ngũ.
Với kết quả như vậy, Luo Hao đương nhiên là không hài lòng. Và vì thế sau đó, cô đã từng đánh vào tận bên trong của Saitenguu và đem toàn bộ ngôi điện thờ dùng để phong ấn Thánh Hầu này, cùng với tất cả những nhân viên làm việc ở đây, thổi bay thành từng mảnh nhỏ. Bất quá kết quả sau đó lại vẫn không được như ý muốn của Luo đại giáo chủ, cô vẫn phải thất bại tan tác mà về.
Nguyên nhân khiến cô phải thất bại tan tác mà về không phải là vì cô đã gặp phải kẻ địch nào đáng gờm tới mức mình không thể chống lại, chỉ đơn thuần là vì cô không tìm được đường mà thôi. Con đường bên trong phong ấn dẫn tới nơi giam giữ của Thánh Hầu là một vùng đất không nằm ở hiện thế. Nó nằm ở nơi được gọi là ‘U Minh Giới’ theo như cách gọi của Trung Hoa, được gọi là ‘Tinh U Giới’ hoặc là ‘Ranh Giới Yêu Tinh’ theo cách gọi của Phương Tây, và được gọi chung là ‘U Thế’ theo cách gọi của đại đa số các chú thuật sư trên thế giới.
U Thế, đây là thế giới tinh thần nặng ngang với vật chất, nếu như không biết cách để tiến vào, tuyệt đối không có kẻ nào có thể đột phá một cách trực tiếp để bước vào nơi này từ Hiện Thế. Mà thậm chí là coi như có thể bước vào thì cũng không ai có thể tìm được tới đúng nơi mình muốn nếu như không được chuẩn bị trước. Đây là một phần nguyên nhân rất lớn khiến cho Luo Hao không thể tìm được Tề Thiên từ vị trí đặt phong ấn của người này ở Hiện Thế.
“Bất quá, nếu như theo lời của giáo chủ thì, cô chỉ không tìm được nơi đặt phong ấn của Tề Thiên Đại Thánh ở U Giới. Nếu như thế thì tại sao cô không tìm những thần linh của Nhật Bản đã kiến tạo ra phong ấn này để tính sổ? Xử lý bọn họ xong thì chẳng phải cũng có thể tìm ra được nơi đặt phong ấn của Tề Thiên ở U Giới sao?”
“Đối với những thần linh của Nhật Bản, ta không quá quan tâm. Hơn nữa giống với Tề Thiên, bọn chúng cũng đều co đầu rút cổ trốn ở trong U Minh Giới, căn bản là không có dấu vết để tìm. Nếu như ta biết được chỗ ở cụ thể của bọn hắn, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ mặc cho bọn chúng nhơn nhơn trước mặt ta như vậy sao?” Lườm Itsuka Ken một cái, Luo Hao trả lời.
Nghe được Luo Hao nói như vậy, Itsuka Ken cười thầm trong lòng. Cá mắc câu rồi.
“Nếu vậy giáo chủ đã từng nghĩ tới việc mình sẽ giết vào trong U Thế hay không?” Nói với giọng như không có gì, Itsuka Ken bắt đầu dẫn chủ đề chạy theo hướng mà mình muốn.
“Ngu muội! Đó là hành vi hữu dũng vô mưu! Ta là võ cực chí tôn, không phải là kẻ mãng phu chỉ biết vung quyền đạp cước. Trí tuệ là thứ vũ khí không thể thiếu của một võ nhân, Luo Hao ta sao có thể thiếu trí tuệ? Tiến về hang ổ của kẻ địch trong khi không hề có sự chuẩn bị nào, đó là sự ngu xuẩn không thể tha thứ đối với kẻ luyện võ. Biết địch biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Hơn nữa, cho dù là kẻ vô địch như ta, nếu phải đối đầu với quá nhiều Heretic God một lúc thì vẫn có khả năng phải thảm bại mà về. Nếu không có sự chuẩn bị đầy đủ, ta sẽ không bước chân vào U Thế.”
“Nếu vậy tức là, chỉ cần có sự chuẩn bị đầy đủ là được rồi đúng không? Vậy hiện giờ, giả như giáo chủ có cơ hội để có thể liên hợp với các campione khác cùng nhau chinh phục toàn bộ U Thế, giáo chủ có muốn tham gia không?” Nói với giọng mang theo một chút dụ dỗ, Itsuka Ken cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
Ngay lập tức, tiếng bước chân của Luo Hao đã dừng lại. Quay đầu lại và nhìn chằm chằm về phía Itsuka Ken, Luo Hao dùng đôi mắt phượng sáng như sao của mình để quan sát biểu lộ của Itsuka Ken để xác định xem là cậu đang nói thật hay nói dối.
“Ta nghe nói về việc ngươi đã đánh bại được rất nhiều những campione khác cùng cấp với mình, ngay cả Maquis Voban, kẻ đối đầu trời sinh với ta cũng không ngoại lệ. Ta không mấy quan tâm về việc đó, bởi vì nếu chịu bỏ nhiều công sức để tìm kiếm và quyết đấu, ta cũng có thể làm được điều đó giống như ngươi. Chỉ là với ta, điều đó là không cần thiết, mặc dù nó chẳng tốn bao nhiêu sức lực.”
“Thế nhưng, điều khiến cho ta cảm thấy nghi ngại là, ngươi không chỉ có thể hạ gục được bọn họ, mà còn có thể khiến cho bọn họ nghe lệnh của mình. Ngươi đã dùng cách nào để có thể khiến cho những kẻ có lòng tự tôn và cao ngạo như thế chịu cúi đầu thần phục vậy? Ta biết chắc rằng đó không phải là vấn đề về vũ lực. Có thể trở thành vua thì bất kể kẻ đó mạnh yếu ra sao so với các vua khác, sự tự tin và tự tôn luôn là thứ cắm rễ sâu nhất trong lòng. Tôn nghiêm là thứ bọn chúng coi trọng hơn cả tánh mạng, nếu như sử dụng thủ đoạn quá khích, phản ứng của bọn chúng ngoại trừ bỏ chạy thì cũng chỉ có liều chết mà phản công...”
Nói tới đây, Luo Hao không nói nữa mà chỉ lặng im đời Itsuka Ken đáp lời.
“Chuyện này... Nó có chút giống với việc giáo chủ sẽ không chịu nói cho người khác là mình mặc đồ lót màu gì. Nó là thông tin riêng tư...” Chưa nói xong thì Itsuka Ken lại đột nhiên biến mất
“OANH ————!!” Một tiếng nổ điếc tai và vang dội phát ra từ vị trí mà Itsuka Ken vừa đứng, hiện giờ thì ở đó chỉ còn là một cái hố to đùng và sâu hoắm.
“Đây chỉ là lời khiển trách cho sự dâm uế của ngươi, nếu còn lần sau, ta sẽ cho ngươi sự trừng phạt thích đáng, Đọa Thiên Vương!”
Nha, mặc dù là một nữ vương không hơn không kém, thế nhưng lại là một cô gái ngây thơ ngoài mức mong đợi. Mặc dù có thể làm ra những việc khiến người ta khó hiểu và không tin nổi, thế nhưng tới cuối cùng thì cũng chỉ là một cô gái ngây thơ thôi. Chỉ mới có đề cập tới vấn đề đó ở mức này mà đã có phản ứng như vậy, xem ra với những vấn đề liên quan tới tính dục thì trừ khi không nói trực diện, còn bằng không thì nhất định sẽ phải hứng chịu sự tức giận từ Luo đại giáo chủ.
Nghĩ như vậy, Itsuka Ken lập tức biểu thị là mình sẽ không hối cải, nhầm, sẽ không tái phạm, thế nhưng mà trong lòng thì cậu đã cười tới hớn hở vô cùng. Xem ra việc dạy dỗ vị giáo chủ đại nhân này còn thú vị hơn những gì mình mong đợi nữa, thật chờ mong.
“Khục! Nói chung là về việc đó thì, xin cho phép tôi tạm thời được giữ bí mật với giáo chủ. Về sau, nếu như giáo chủ có thể thắng được tôi trong trận quyết chiến giữa chúng ta, vậy thì tôi sẽ nói hết cho cô những gì cô muốn biết, như vậy được rồi chứ?”
“Hừ! Thực là một vị vua không thẳng thắn, nếu như là tỷ thí, vậy thì người thắng nhất định sẽ là ta. Đã biết rõ kết quả sẽ không thay đổi, vậy mà còn muốn kéo dài cho tới lúc đó. Quả là giãy giụa vô ích!”
Chỉ vừa nói tới quyết đấu thì ngay lập tức, Luo Hao liền dùng thái độ tự tin tuyệt đối, thậm chí có thể gọi là ngạo mạn để phát ra lời tuyên ngôn đối với Itsuka Ken. Dựa theo thái độ của cô thì cứ như là kết quả của trận đấu đã được quyết định xong từ trước rồi, không tồn tại bất cứ khả năng ngoài ý muốn nào, cho dù đó chỉ là một phần mấy trăm triệu.
“Chuyện đó thì khó mà nói lắm. Với campione thì có thể nói chắc được chuyện gì chứ, huống hồ tôi còn là kẻ vượt qua cả campione. Ầy, giáo chủ sẽ không thua trong tay tôi rồi sau đó lại đổ lỗi cho việc mình thua chỉ vì bất cẩn chứ?”
“Buồn cười! Chiến đấu là chiến đấu, thắng là thắng, thua là thua, sao có thể viện cớ? Ngươi đang khinh thường ta sao, Đọa Thiên Vương? Hơn nữa Luo Hao xưa nay chưa bao giờ xem thường đối thủ của mình; Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, ưng bác thỏ thì thỏ cũng có thể đạp ưng. Ta tuyệt đối sẽ dốc toàn lực trong trận chiến với ngươi, đường đường chính chính mà đem ngươi đạp xuống dưới chân mình như những kẻ mà ta đã từng hạ gục trước đó.”
“Ồ ~~? Vậy thì tôi rất chờ mong được nhìn thấy thư uy của giáo chủ. Bất quá chuyện đó hãy để sau đi, vì hình như chúng ta đã tới nơi rồi...” Nói tới đây, Itsuka Ken chỉ về phía trước.
Nhìn theo hướng mà Itsuka Ken đang chỉ, Luo Hao phát hiện là mình đã đi tới trước sân của một ngôi miếu có vẻ ngoài khá là giản dị, nó trông như là những ngôi miếu thờ tổ tiên được xây dựng một cách khiêm tốn bên cạnh những con đường làng. Xung quanh ngôi miếu có trồng những cây đào thấp bé, điều này khiến nó trông càng thêm giản dị hơn.
Ngôi miếu và những cây đào bênh cạnh bị bao quanh bởi thừng Shimenawa, một kiểu thừng được buộc theo phong cách Nhật, và chúng có công dụng như là môi giới của phong ấn theo chú thuật của Nhật Bản.
“Giáo chủ, điện hạ, cửa vào chính là ở đây. Chỉ là với năng lực của thiếp thân, thiếp không thể mở được phong ấn của Thần Hầu.” Dẫn Itsuka Ken và Luo Hao tới trước cửa của ngôi đền, Asherah chỉ về phía trước và nói với vẻ mặt có chút áy náy.
Nghe Asherah nói như vậy, Itsuka Ken bước về phía trước và quan sát ngôi miếu ở trước mặt một chút, sau đó cậu trầm trồ: “Phong ấn mà cả thánh tổ cũng không thể mở được, xem ra đây là tác phẩm của mấy lão già đang co đầu rút cổ ở trong U Thế. Là phong ấn liên hoàn sao? Không! Thậm chí còn phức tạp hơn như vậy. Là phong ấn chết với những điều kiện hà khắc nhất có liên quan tới thuộc tính của Tề Thiên. Ngoại trừ việc gộp đủ những điều kiện để mở phong ấn ra thì cũng chỉ có những miko có năng lực thực hiện nghi thức ‘Họa Bạt’ mới có thể suy yếu sức mạnh của phong ấn và mượn sức mạnh của Tề Thiên. Chà... Hảo thủ đoạn!”
“Đã tới nước này rồi thì đừng nhiều lời nữa! Nếu như ngươi có thể xóa bỏ phong ấn thì hãy làm đi, còn nếu không thì ta sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn của mình để phá hủy toàn bộ phong ấn cùng với ngôi miếu!”
Cắt đứt sự trầm trồ của Itsuka Ken, giáo chủ đại nhân dùng cách nói vô cùng bình tĩnh để nói ra một điều vô cùng khủng bố.
Quyết đoán? Còn chẳng bằng nói là xem trọng hiệu suất. Coi bộ giáo chủ đại nhân của chúng ta là một người nóng tính và ghét sự lề mề.
“Được rồi. Với cái loại phong ấn này thì trực tiếp xóa bỏ là được rồi, giáo chủ không cần phải lãng phí chú lực thì thứ nhỏ nhặt như thế.” Vừa nói, Itsuka Ken vừa đưa tay về phía trước, và ánh hào quang màu trắng noãn chợt xuất hiện trên tay của Itsuka Ken.
Đây là sức mạnh Tinh Lọc mà Itsuka Ken đã rất lâu không sử dụng. So với ‘Họa Bạt’ thì quả thực là sức mạnh tinh lọc của Itsuka Ken mạnh hơn tới không biết bao nhiêu cấp bậc. Dù sao thì ‘Họa Bạt’ cũng chỉ có thể thanh trừ bớt oán khí, sát khí, hung khí, yêu khí, v... V... Rồi nhờ đó mà suy yếu phong ấn, còn sức mạnh Tinh Lọc của Itsuka Ken là trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của phong ấn. Hơn nữa thứ Itsuka Ken dùng là thần lực, mạnh hơn cũng là dễ hiểu.
“Xoạt ——!”
Dưới sự điều khiển của Itsuka Ken, năng lượng Tinh Lọc nhanh chóng ùa ra và bao phủ lấy tất cả những sợi dây thừng Shimenawa đang quấn quanh toàn bộ ngôi đền. Rất nhanh, những sợi dây thừng dần trở nên đứt gãy và hoàn toàn biến mất trong ánh bạch quang. Cánh cửa của ngôi đền tự động mở ra như muốn chào đón những vị khách không mời vừa xuất hiện.
Phía sau cánh cửa của ngôi đền là một con đường u tối, nó âm u và tĩnh mịch tới mức tưởng chừng như có thể hút mất tâm trí của kẻ đang đứng trước cổng của ngôi đền.
“Hơi thở của [ Thép ], ta đã cảm nhận được rồi!”
Nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu có ghi ba chữ ‘Bật Mã Ôn’ vừa hiện ra trước mắt, chú lực trong người của Luo Hao bắt đầu cuồn cuộn mà xộc ra và xông thẳng lên trời. Strauss