“... Trước khi trả lời vấn đề đó, tôi có thể hỏi cô một việc được không, giáo chủ?” Hơi gãi đầu, Itsuka Ken thở dài và nhìn về phía Luo Hao mà hỏi.
“Mặc dù cách cư xử dần lân và thiếu dứt khoát này của ngươi khiến ta cảm thấy rất không hài lòng, nhưng nếu như từ chối trả lời ngươi, thì lại khiến ta trở thành kẻ không có độ lượng. Cho nên ngươi cứ việc hỏi đi, Đọa Thiên Vương. Là tiền bối của ngươi trên con đường đế vương, ta ban cho ngươi cơ hội này.”
Vỗ tay lên trán nghe cái ‘Bộp!’ Một cái, Itsuka Ken đã chẳng biết phải nói gì rồi. Rõ ràng là câu hỏi của cậu chỉ cần một câu trả lời tầm thường, thậm chí một cái gật đầu hay lắc đầu thôi cũng là đủ, vậy mà sau khi chạy tới chỗ của vị giáo chủ có dung nhan tuyệt mỹ và vóc người bốc lửa kia, nó lại trở thành một câu nói ngạo mạn tới không tìm ra được biên giới. Cậu nên nói gì bây giờ? Đây quả thật là một chí tôn bá giả thuần túy từ đầu tới đuôi, Nero mà đi so với cô nàng này thì e rằng cũng chỉ có thể làm cô hầu xách dép, ngạo mạn tới mức hoàn toàn bất chấp mọi logic bình thường, nói cô ta ‘duy ngã độc tôn’ đó là còn nhẹ.
‘Thôi được rồi! Nếu mà cứ đi chấp nhặt vấn đề như thế với cô nàng này, người mệt óc cũng chỉ có mình thôi.’ Nghĩ như thế, Itsuka Ken trực tiếp làm lơ biểu hiện của Luo Hao mà trực tiếp đề ra nghi vấn của mình: “Tôi muốn hỏi là lần này, giáo chủ di giá tới đảo quốc là để làm gì? Chỉ là vì muốn đấu với Tề Thiên Đại Thánh thôi sao?”
Itsuka Ken vừa nói xong thì Luo Hao lập tức giơ ngón tay ngọc của mình lên và chỉ thẳng về phía cậu.
“Ngoại trừ việc đó ra, ta tới đây còn vì muốn quyết đấu với ngươi.”
“Quyết đấu với tôi sao? Đó là ý riêng của giáo chủ?” Nghe Luo Hao nói như vậy, Itsuka Ken khẽ nhướng mày. Quyết đấu? Vậy tức là đã biết rõ hành tung của cậu sao?
“Không! Làm thế còn vì muốn thực hiện lời thỉnh cầu của một kẻ thuộc hạ đã phục vụ cho ta. Mặc dù ta khinh thường việc giấu giếm, thế nhưng vì đối phương đã van nài ta đừng nói, cho nên ta không tiện nói với ngươi.”
Xem ra giáo chủ Luo Hao không chỉ là một kẻ có võ lực vô song, mà cô còn là một người thông minh tuyệt đỉnh, bởi vì với câu nói trên, cô đã khiến cho Itsuka Ken không thể hỏi thêm được câu nào.
“Sự bố thí dừng ở đây. Giờ tới phiên ngươi trả lời câu hỏi của ta đi, Đọa Thiên Vương!”
Đột nhiên bị chuyển chủ đề một cách đột ngột, Itsuka Ken giật mình không kịp phản ứng mà thốt lên: “À? Trả lời cái gì?”
“Ầm ————!!” Không khí nổ vang, kình khí thổi quét về xung quanh khiến cho rất nhiều cây cối suýt chút nữa bị bật gốc. Đòn tấn công bất ngờ mang theo sự phẫn nộ của giáo chủ Luo Hao đã bị Itsuka Ken cách không ngăn lại.
“Mi đang muốn lường gạt ta sao, Đọa Thiên Vương? Nếu vậy cũng tức là, mi đã sẵn sàng cho việc tiếp nhận sự khiển trách toàn lực từ ta?”
Giọng nói lạnh như là băng đá của Luo đại giáo chủ đang cho thấy rằng: Tâm trạng của cô lúc này đã trở nên hết sức là tồi tệ. Có thể tưởng tượng được là nếu như lúc này, Itsuka Ken chỉ cần thốt ra chữ ‘Ừ!” Một cái thôi, vậy thì kế đó, cậu sẽ phải tiếp nhận những đòn tấn công tựa như là vũ bão của Luo Hao. Và những đòn tấn công đó tuyệt đối sẽ không chấm dứt cho tới khi có một bên phải gục xuống.
“Quyết đoán không phải là sốc nổi! Nếu cứ bạ một chút là lại thích dùng vũ lực như thế, người ta sẽ không gọi đó là ‘quyết đoán’, đó chỉ là sự lỗ mãng của kẻ võ phu mà thôi. Coi như cô có trở thành chúa tể đi nữa thì cũng vẫn sẽ bị gọi là ‘độc tài’ và ‘bạo chúa’. Cô không có ý định phá hủy hình tượng hoàn mỹ của bản thân chỉ vì điều đó chứ?”
“Hừ! Điều mi nói là không thể xảy ra, bởi vì nếu nói về võ lực thì uy danh của ta, không người không biết. Còn về dung mạo và hình tượng của ta, trừ khi được ta ban ân, bằng không thì không có bất cứ người thường nào được phép trông thấy. Dung nhan của ta không phải là thứ mà lũ thường dân có tư cách để chiêm ngưỡng, kẻ nào nhìn thấy ta vậy thì sẽ phải tự móc mắt của mình, còn nếu nghe thấy tiếng của ta thì phải tự cắt tai để đền tội. Thế nhưng bởi vì bây giờ là tình huống đặc biệt, vì thế ta mới không so đo mà thôi.” Vẫn với giọng nói ngạo mạn và hiển nhiên cứ như là đang nói lên một chân lý, Luo Hao lại một lần nữa khiến Itsuka Ken nghẹn họng vì thứ logic bá đạo của mình.
“...” Được rồi, giờ thì Itsuka Ken thừa nhận là mình đấu khẩu không lại cô nàng này, cậu thật chẳng biết là mình phải nên cười khổ hay là nên phun tào nữa. Trong cuộc đời cậu, cậu đã từng tiếp xúc với rất nhiều người có thể được xem như là phi thường rắc rối, thế nhưng trong số những kẻ rắc rối đó, có lẽ cô nàng này hoàn toàn có thể bò vào trong ba hạng đầu tiên. Chưa bao giờ cậu lại gặp phải một bá giả thuần túy tới như vậy, thuần túy tới mức ‘điên khùng’ theo ánh mắt của người thường thời hiện đại.
Nếu như người đừng đây nói chuyện với cô nàng không phải là cậu mà là một người khác, phỏng chừng là kẻ đó đã hoàn toàn nghẹn họng vì cảm thấy chẳng thể nói gì được với một người đã ‘hết thuốc chữa’ như cô nàng đi? Cô nàng này thậm chí còn bá đạo hơn cả Tối Cổ Chi Vương nữa.
“Được rồi, giờ tôi hiểu rồi. Không hổ là Võ Hiệp Vương Luo Hao! Quả nhiên là không giống người thường!” Thở dài một hơi, Itsuka Ken nói với giọng có một chút ngán ngẩm khó mà nhận biết, thế nhưng...
“Dùng ngữ khí ngán ngẩm như vậy, ngươi đang muốn cười nhạo ta sao, Đọa Thiên Vương?”
Bị phát hiện rồi!? Vẻ ngao ngán của cậu ít tới như vậy, ấy thế mà vẫn bị giáo chủ đại nhân nhận ra rồi? Vỗ tay lên trán, Itsuka Ken thầm mắng mình ngu xuẩn. Bị giọng nói đầy vẻ khùng điên của cô nàng trước mặt làm cho choáng váng, suýt chút nữa thì cậu đã quên đi mất rằng cô gái đang đứng trước mặt mình là người như thế nào. Đây là võ cực chí tôn, người mà cả Maquis Voban cũng phải kiêng dè ba phần mỗi khi đối mặt, hơn nữa còn là kẻ đã đối đấu trực diện với thần linh và thắng được khi mà bản thân vẫn mới chỉ là một cô thiếu nữ. Người như thế sao có thể là người ngu được chứ?
“Không có, tôi chỉ đang cảm thán về việc tính cách của giáo chủ thật là thẳng thắn quá, không có chút ngụy tạo hay giả dối nào.”
“Đây là phẩm giá nên có của một kẻ mạnh đi trên con đường của bá đạo. Là tiền bối đi trước ngươi trên con đường này, ta cũng muốn nhắc nhở ngươi một câu, Đọa Thiên Vương, đó là ngươi hãy ráng mà học cho được phẩm giá đó đi, bằng không thì ngươi nhất định không thể đi xa trên con đường của bá đạo. Thật đáng tiếc là thiên tư của ngươi vẫn còn chưa nhận được sự tán thành của ta, bằng không thì ta cũng không ngại xem ngươi như kẻ kế tục của mình. Thôi được rồi, những chuyện như thế hãy chờ tới sau khi trận quyết chiến giữa chúng ta kết thúc rồi hẵng bàn. Giờ thì hãy nói cho rõ ràng về việc của phong ấn đi, Đọa Thiên Vương.”
Chà, có vẻ như kĩ thuật nói láo của Itsuka Ken đã trở nên rất là lão luyện, bằng không thì đã không thể gạt được Luo Hao mà khiến cho tâm trạng của cô nàng trở nên tốt như vầy. Tối thiểu thì lúc này, bởi vì nhờ có lời khen tặng của Itsuka Ken, cảm giác băng giá vẫn luôn tỏa ra từ trên người của Luo Hao đã giảm xuống tới mức hầu như không thấy.
“Về việc của phong ấn sao? Nói thật thì việc đó cũng chẳng phải là vấn đề gì. Bởi vì năng lực của tôi khá là đặc biệt, thế cho nên tôi có thể xóa bỏ phong ấn của Tề Thiên Đại Thánh mà không cần đến bất cứ vật liệu phụ trợ nào. Nói chung là tôi có thể trực tiếp xóa bỏ hoàn toàn phong ấn của Thần Hầu mà không cần để ý tới bất cứ điều kiện nào của phong ấn.” Nói với giọng tự tin, Itsuka Ken trực tiếp làm lơ vấn đề kẻ kế tục của Luo Hao mà nói cho cô về năng lực của mình.
Lúc này không phải là lúc để trêu chọc Luo Hao. Nếu như muốn dạy bảo cô nàng, cậu còn có khối thời gian để làm điều đó. Hiện giờ, điều quan trọng nhất với cậu là phải tìm ra được con khỉ đang bị nhốt ở trong Saitenguu và tìm hiểu xem nó có liên quan gì tới Đại Thánh tỷ ở Khu Vườn Nhỏ hay không cái đã, rồi sau đó tính tiếp.
Việc nó có liên quan gì tới Đại Thánh tỷ hay không thực sự là một vấn đề khá là quan trọng đối với Itsuka Ken, nó ảnh hưởng tới việc cậu có đang hiểu đúng về bản chất của những sự việc mà mình đã trải qua từ trước tới giờ hay không. Nếu hiểu đúng thì không sao, nếu hiểu sai thì có lẽ cậu sẽ phải thay đổi lại một loạt những kế hoạch sau đó của bản thân ở thế giới Campione này, sau khi hoàn thành việc tiến công U Giới.
“Ồ? Trên đời này lại có thứ quyền năng tiện lợi như thế sao? Không tệ! Xem ra mặc dù có chút tuổi trẻ, thế nhưng ngươi thật sự có bản lĩnh. Không phải là một kẻ hữu danh vô thực.” Tuyệt đại giai nhân Luo Hao giáo chủ, sau khi nghe câu trả lời của Itsuka Ken xong thì không hề tiếc rẻ mà thoáng bày tỏ một chút sự ca ngợi của mình.
Không thể không nói rằng, mặc dù Luo Hao rất bá đạo và logic cũng rất là bất thường, thế nhưng điều đó cũng không thể che đậy việc Luo Hao là một cô gái đẹp và cũng là một thủ lĩnh rất có mị lực. Itsuka Ken dám cá là mặc dù vừa rồi Luo Hao chỉ khen cậu có chút xíu, thế nhưng nếu đổi lại là một thành viên nào đó trong Ngũ Ngục Thánh Giáo được cô khen như vậy, tuyệt đối sẽ không thể nào bình tĩnh được giống cậu. Phỏng chừng là kẻ đó sẽ kích động tới mức té xỉu luôn đi? Hoặc thậm chí là hạnh phúc tới thăng thiên luôn chứ?
“Cũng vì vậy nên tôi mới mới đề nghị giáo chủ buông tha cho Asherah, bởi vì việc giáo chủ muốn dùng con bé như vật hiến tế để đánh thức kẻ thù của mình là hoàn toàn không cần thiết. Chỉ cần giáo chủ nhường Asherah lại cho tôi, vậy thì như một cuộc trao đổi sòng phẳng, tôi sẽ dốc toàn bộ năng lực của mình để mở phong ấn của Tề Thiên ra cho giáo chủ. Giáo chủ cảm thấy vụ trao đổi này có được không?” Nói với giọng thành khẩn, Itsuka Ken cuối cùng cũng đưa ra điều kiện trao đổi của mình ra với Luo Hao.
Nghe được điều kiện trao đổi như vậy, Luo Hao trầm ngâm vài giây, cô đã bắt đầu thật lòng suy ngẫm về điều kiện của cậu. Đôi mắt phượng của cô lập lóe trong chốc lát, sau đó, cô lại ngẩng đầu lên và đối mắt với Itsuka Ken.
“Sau khi ta vẫn diệt thù khấu của mình xong, ngươi phải đáp ứng lời khiêu chiến của ta. Và trong khi ta đang giao chiến với Hầu Vương, ngươi cũng không được phép can thiệp vào.” Như đang nói ra một mệnh lệnh, Luo Hao hoàn toàn không có ý định thương lượng với Itsuka Ken mà chỉ nói ra điều cô muốn với sự bá đạo không cho phép thay đổi.
“Được! Tôi đáp ứng. Nếu vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ chứ? Hoặc là nên đi ăn một chút để tôi có thể bày tỏ sự hữu nghị của mình. Dù sao thì trời cũng đã hoàng hôn, ăn một chút rồi đi hẳn cũng không muộn.” Nói lên một lời đề nghị rất bình thường, đôi mắt của Itsuka Ken hơi lập lòe một chút. Nếu như những cô gái quen thân với Itsuka Ken có mặt ở đây và trông thấy ánh mắt này của cậu, các cô tuyệt đối sẽ sợ tới mức thụt lùi ba bước, bởi vì ánh mắt đó của cậu chỉ xuất hiện khi cậu lại nghĩ ra trò gian trá nào đó để trêu chọc các cô.
“Không cần! Đạo giáo chú trọng việc thanh tu, không cần phiền toái như vậy. Trực tiếp tới Saitenguu và giải phóng Tề Thiên đi, ta đã không muốn chờ đợi việc tiêu diệt nỗi sỉ nhục đó lâu thêm một phút giây nào nữa.” Trả lời một cách dứt khoát, Luo Hao đã không cho Itsuka Ken bất cứ cơ hội nào.
Thấy Luo Hao không có ý định đi ăn tối với mình, Itsuka Ken cũng chỉ đành lén lút thở dài ở trong lòng, còn bên ngoài thì cậu chỉ gật đầu như không có gì để tránh cho Luo Hao phát hiện.
‘Không được thì thôi vậy, không sao hết! Lần này không được thì chờ tới lần khác, sớm muộn gì thì cũng sẽ có cơ hội. Từ từ vậy!’ Nghĩ như thế ở trong đầu, Itsuka Ken quay về phía Kaoru, người mà lúc này sắc mặt đã trở nên trắng bệch vì sợ.
Vỗ nhẹ lên vai của Kaoru một cái để trấn an sự sợ hãi của cô, Itsuka Ken lên tiếng: “Kaoru, cô biết đường tới phong ấn của Tề Thiên ở trong Saitenguu không?”
Cảm nhận được sự trấn an của Itsuka Ken, Kaoru khẽ hít một hơi để lấy lại sự bình tĩnh, sau đó cô hơi khẽ lắc đầu và nói với Itsuka Ken: “Thật xin lỗi, thưa điện hạ. Kaoru cũng chỉ từng được vào trong Toushouguu vài lần, còn với Saitenguu thì Kaoru lại không biết. Đó là cấm địa mà chỉ có thành viên trực hệ của nhà Kuhoudzuka mới được phép bước vào. Kaoru không có tư cách đó.”
“Vậy sao? Nếu vậy...”
“Thiếp thân biết rõ con đường dẫn tới phong ấn của thần hầu, thậm chí con đường bên trong phong ấn thiếp thân cũng biết. Từ trong ký ức của thiếu chủ nhà Kuhoudzuka, thiếp thân đã nhận được toàn bộ thông tin có liên quan tới Saitenguu. Nếu điện hạ không ngại thì thiếp thân xin được phép dẫn đường.”
Một giọng nói chợt vang lên thu hút sự chú ý của Itsuka Ken. Người vừa lên tiếng ra Asherah, lúc này thì cô đang nhìn Itsuka Ken với ánh mắt khá là thành khẩn.
Mặc dù là tới tận lúc này, Asherah vẫn chưa thể hạ được quyết định về việc liệu mình có nên đi theo Itsuka Ken hay không, bởi vì cô vẫn chưa biết được quá nhiều về cậu, thế nhưng ở trong lòng cô thì cái nhìn của cô về ma vương bệ hạ cũng đã thay đổi ít nhiều.
Dù sao thì tuy Asherah là một thánh tổ, hơn nữa còn là một thánh tổ đã sống không biết bao lâu, thế nhưng đúng như Itsuka Ken dự đoán, nội tâm của cô hoàn toàn trắng tinh và thuần túy tựa như một bé gái. Một bé gái, khi đối mặt với một người dám chống lại một thế lực quá đỗi là mạnh mẽ chỉ vì muốn cứu lấy mình, trong khi đó thì mình lại chỉ là một kẻ sắp chết, thì cho dù kẻ đó có làm thế vì bất cứ mục đích gì, cảm quan của cô về kẻ đó nhất định cũng sẽ nghiêng dần về chiều hướng tốt.
Tối thiểu thì lúc này, trong lòng của Asherah đã bắt đầu nổi sóng. Còn về việc những con sóng đó sẽ thay đổi ra sao, việc đó thì còn tùy vào cách cư xử sau này của Itsuka Ken.
Thấy Asherah xung phong nhận việc, Itsuka Ken cũng không chần chừ nữa mà chỉ nói: “Vậy sao? Nếu vậy thì cô dẫn đường đi, còn Kaoru, cô hãy ra ngoài và chuẩn bị trước một chút.”
Nhận được mệnh lệnh của Itsuka Ken, Kaoru lập tức hiểu được là cậu có ý gì, nên cô khẽ gật đầu, sau đó cô lập tức dùng tốc độ nhanh nhất của mình để chạy ra khỏi Toushouguu. Nơi đây quả thật không phải là nơi mà cô có thể ở lâu, chưa đề cập tới trận chiến kinh thiên động địa sắp sửa diễn ra, là trận chiến giữa giáo chủ Luo Hao và Thánh Hầu Vương, chỉ nói riêng tới việc giáo chủ Luo Hao có mặt ở đây cũng đã đủ khiến cô phải tránh xa vài ba ngàn thước rồi.
Thấy Kaoru đã rút lui, Itsuka Ken gật đầu, sau đó cậu quay về phía Luo Hao và nói: “Tốt rồi, nếu đã không còn vấn đề gì, vậy thì, giáo chủ, chúng ta cùng đi tới gặp vị anh hùng nổi tiếng Tề Thiên Đại Thánh chứ?”
“Đừng nói cứ như là chúng ta ngang hàng với nhau, Đọa Thiên Vương. Là ngươi đi cùng với ta mới đúng!” Trả lời một cách cao ngạo, Luo Hao lườm Asherah một cái rồi quay đầu bước về phía sâu bên trong của Toushouguu.
Thấy tới lúc này mà Luo Hao vẫn không quên dùng cách nói cao ngạo và quen thuộc của mình, Itsuka Ken cũng chỉ có thể bật cười một cái, rồi sau đó cậu cũng bước về phía Toushouguu. Strauss