“... Nơi này có chú thuật không gian, là ứng dụng không quá cao cấp, nhưng lại rất thực dụng. Thảo nào mà ngay cả những miko thông thường cũng có thể ra vào nơi này mà không bị gì.” Quan sát bốn phía xung quanh con đường hầm mà mình đang đi, Itsuka Ken nhận xét.
Ai cũng biết rằng U Thế, nơi còn được biết đến với cái tên ‘Ranh Giới nằm giữa Sống và Bất Tử’ là một nơi không thích hợp cho sự sống thông thường. Ở nơi này, nếu như không có chú lực hoặc là những sức mạnh có đẳng cấp cao hơn bảo vệ, bất cứ sinh linh nào cũng đều sẽ phát điên vì sức ép tinh thần nơi đây, hoặc thậm chí là trở thành một cái xác sống không hồn đúng nghĩa khi linh hồn bị tan vỡ.
Mà con đường Itsuka Ken và Luo Hao đang đi lúc này là một con đường dẫn thẳng tới nơi đặt phong ấn của Hầu Vương tại U Thế, cho nên theo lý bình thường thì nó cũng có thể xem như là một phần của U Thế, vì thế cho nên, cũng theo lý thường thì tuyệt đối sẽ không có miko thông thường nào có thể đi lại được trên con đường này. Thế nhưng từ khi phong ấn của Hầu Vương xuất hiện ở Saitenguu cho tới nay, đã có không biết bao nhiêu đời miko đi qua trên con đường này, và những miko đó tuyệt đối không phải là cường giả có đủ sức mạnh để chịu đựng sức ép đến từ U Giới.
Nếu như những miko đó không phải là cường giả có thể chịu đựng được sức ép đến từ U Giới, vậy thì con đường này tuyệt đối không thể nào chỉ là một con đường thông thường dẫn người ta đi từ Hiện Thế tới U Thế. Nó phải có năng lực cách ly được sự khác thường của U Thế để những miko kia có thể sinh tồn. Rút ra được kết luận trên, Itsuka Ken đã thử dò xét một chút
Không gian xung quanh vốn chẳng có gì ngoại trừ một màu đen tối, thế nhưng với thần niệm mạnh mẽ kết hợp cùng tri thức pháp thuật và kinh nghiệm sử dụng Gift không gian của bản thân, Itsuka Ken đã nhanh chóng lý giải được bản chất thực sự của con đường hầm, và như thế, cậu lại rút ra được một kết luận khác, đó là con đường này có ứng dụng của chú thuật không gian. Một ứng dụng không thuộc hàng cao cấp, thế nhưng lại rất rắc rối, tuy nhiên cũng rất thực dụng.
“Hừ!” Đối với kết luận mà Itsuka Ken vừa rút ra được, giáo chủ Luo Hao hoàn toàn không quan tâm. Cô chỉ đáp trả bằng một tiếng ‘hừ’ lạnh lẽo và tiếp tục đi trên con đường hầm không gian.
Đi mãi trên con đường hầm, rất nhanh, Itsuka Ken và hai người khác đã nhìn thấy được cổng ra của con đường hầm tăm tối: Một hình chữ nhật khá lớn đang phát ra ánh sáng trắng trái ngược với màu của con đường hầm.
Tăng nhanh tốc độ, cả ba nhanh chóng bước qua cánh cửa đang phát sáng kia, và sau đó, khung cảnh bên ngoài đằng sau cánh cổng lập tức đập vào trong mắt của ba người.
Những phiến đá cũ nát có phong cách cổ xưa, vài căn phòng nhỏ rách nát không người ở; Nơi mà ba người đang đứng quả thật chẳng khác gì chuồng ngựa, mà không chừng nó lại là chuồng ngựa thật ấy chứ.
Ở phía xa xa là một tổ hợp kiến trúc hùng vĩ. Một dãy những tòa nhà khổng lồ... Không, nên gọi nó là một thành phố hay một cung điện thì đúng hơn. Cũng phải nói thêm rằng tổ hợp kiến trúc này không phải một công trình xây dựng theo phong cách Nhật Bản, nó giống như những tòa thành của Trung Quốc thời cổ đại, như là Tử Cấm Thành, đại loại thế.
Về thiên nhiên thì nơi này là một nơi có ánh mặt trời chiếu rọi khá rực rỡ, trời trong nắng ấm, gió nhẹ khẽ đưa. Không gian xung quanh tạo cho người ta cảm giác rộng rãi và khoáng đạt. Nếu như không biết là mình ở đâu, rất nhiều người sau khi quan sát được khung cảnh của nơi này, đều sẽ lầm tưởng rằng mình đã vượt thời gian mà quay trở về thời đại phong kiến của Trung Quốc mấy trăm năm, thậm chí là hơn 1000 năm về trước.
“Hoan nghênh đi đến cung điện của ta, ba vị khách không mời, đã rất lâu không có khách tới thăm rồi. Vậy mà lần này một lần lại tới những ba người với hai người là thí thần giả.” Một giọng nói có vẻ lười biếng đột nhiên vang lên từ bên trong chuồng ngựa thu hút sự chú ý của của ba người.
Nhìn theo hướng âm thanh được phát ra, ba người nhìn thấy một con khỉ đang nằm trên đống cỏ khô với vẻ lười biếng.
Hai tay gối ở sau ót, ung dung mà nằm trên đống cỏ khô, thần thái ất ơ hơi có chút bất cần đời, đây là những điều đầu tiên hiện lên trong đầu của Itsuka Ken khi nhìn thấy kẻ vừa lên tiếng.
Con khỉ vừa xuất hiện trong mắt của ba người là một con khỉ có bộ lông vàng óng. Chiều cao của nó khá là thấp bé, có lẽ cũng chỉ bằng được một nửa của Itsuka Ken. Thân hình gầy guộc và vóc người khá lùn, con khỉ này quả thật chẳng thể nào khiến cho người ta liên tưởng nổi tới hình ảnh hiên ngang lẫm liệt của một Tề Thiên Đại Thánh từng đại náo Thiên Cung thuở trước.
Bất quá, dù hình thể của đối phương khiến người ta không thể nào liên tưởng nổi tới Tề Thiên Đại Thánh, thế nhưng khí chất ở trên người đối phương, hoặc lên nói là những luồng thần tính có thuộc tính Heretic thỉnh thoảng toát ra từ trên người của đối phương lại đang không ngừng khẳng định với tất cả mọi người rằng, đây chính là một Heretic God. Heretic God xuất hiện ở nơi này, ngoại trừ Tề Thiên Đại Thánh bị phong ấn ở Saitenguu ra thì còn ai vào đây nữa?
Ngoài ra thì đôi mắt của con khỉ này cũng là một thứ khiến người ta khẳng định được thân phận của nó. Đôi mắt của nó tối như mực, tối tựa như là bầu trời trong một đêm không sao, nhưng lại ẩn chứa một tia cuồng bạo đi kèm với những tia sáng có phần quỷ dị. Chỉ nhìn đôi mắt này thôi thì cũng đã đủ để biết rằng đây không phải là một con khỉ bình thường.
“Để ta phải nhìn thấy ngươi trong bộ dạng uất ức và chán chường này, ngươi đã chuẩn bị tốt việc đón nhận sự phán xử của ta chưa, Hầu Vương?” Nói với giọng sặc mùi thuốc súng, chú lực ở trên người của Luo Hao bắt đầu trở nên cuồng bạo.
Nếu như không phải là từ trước đó, Luo Hao đã quyết định rằng mình phải đánh tan Tề Thiên trong trạng thái tối cao để rửa sạch ‘mối nhục quốc gia’ thì phỏng chừng là khi vừa nhìn thấy Tề Thiên, cô đã lao tới mà đập chết con khỉ ở trước mặt rồi. Bộ dạng của Tề Thiên lúc này, ở trong mắt của Luo Hao thật sự là quá chướng tai gai mắt, tới mức cô không thể nào nhịn được.
“Ồ? Là ngươi đó sao? Ta nhớ là ta đã từng gặp ngươi, khi đó ta đang thuần phục một con thổ long ở thành phố nào đó, và ngươi nhảy ra gây chuyện. Nhưng trước khi kịp phân định thắng thua, thời gian của ta đã hết và phải trở về sào huyệt của mình. Ngươi lại có ý định đá sập cánh cửa ngôi đền nữa à?”
“Đúng! Lúc đó, ta đã làm như thế, vì nghĩ rằng điều đó sẽ làm cho ta có thể tới được chỗ của ngươi. Cuối cùng thì, sau khi ta thổi bay ngôi đền và mọi thứ xung quanh, ta vẫn không thể đi vào thông đạo... Tính bằng lịch của chúng ta, đó là 100 năm trước. Tuy nhiên, những diệu pháp của ngươi – những thần kỹ ngươi dùng để khuất phục long thần, thứ đang bị lãng phí tại Tokyo này, ta vẫn còn nhớ như in.”
Đối với lời nói vừa giống như là khích lệ, vừa giống như là chế giễu của giáo chủ Luo Hao, Hầu Vương chẳng buồn phản ứng. Nó chỉ nhún vai một cái ra vẻ chẳng-sao-cả, rồi nói tiếp: “Nếu vậy, tên của ngươi là gì. Không sao cả khi ta hỏi tên của ngươi chứ, kẻ diệt thần của quê hương ta?”
“Lúc đó vì quá nóng nảy nên ta đã thật bất cẩn. Thật quá đáng tiếc khi mà ta đã bỏ lỡ cơ hội để có thể khắc sâu cái tên của mình vào trong đầu ngươi. Nếu đã thế thì, ta sẽ giới thiệu tên của mình một lần nữa, và sau đó ta sẽ ghép ngươi vào tội chết vì đã dám lãng quên tên của ta.”
Gương mặt trở lên lạnh lẽo tựa như sương mai buổi sáng sớm, Luo Hao, vị giáo chủ Ma Giáo thống trị toàn bộ Trung Hoa và cũng là giai nhân tuyệt sắc, dùng đôi môi xinh đẹp của mình để tuyên án với Hầu Vương: “Ta họ Luo, tên là Cuilian, tự (hiệu) Hao. Giáo Chủ của Thần Giáo, kẻ ngự trị nơi cực điểm của võ thuật.”
“Muốn thẩm phán ta sao? Ah ~~~ Tùy ngươi vậy, muốn làm gì cũng được! Dù sao thì bản chất của ta cũng đã bị phong ấn, cho dù có muốn đấu với ngươi thì với tình trạng này, ta cũng chỉ có thể bó tay chịu trận. Hơn nữa các ngươi có hai người, việc chống cự càng thêm vô ích.”
Thái độ nhu nhược, cam chịu và uất ức của Hầu Vương khiến cho Luo Hao cảm thấy ghét cay ghét đắng. Dùng ánh mắt căm ghét tới cực độ, Luo Hao phẩy tay: “Thật thảm hại, vị thần hùng mạnh của quá khứ trở nên nhỏ bé, chậm chạp, đê hèn và cam chịu cỡ này, như một con thú bị thuần hóa... Vô dụng cũng nên có giới hạn, tự trọng chút đi, Hầu Vương.”
“À, cho dù ngươi có mắng ta là loài súc sinh đi nữa thì, như ngươi đã thấy, ngay từ đầu ta đã là súc sinh rồi.” Đối với những lời chỉ trích cùng làm nhục của Luo Hao, Hầu Vương chẳng thèm cãi lại hay nổi giận, nó chỉ trơ mặt chai như đã và làm ra vẻ tán đồng rồi gật đầu.
Đối với phản ứng có thể nói là mặt dày và quá sức vô sỉ của Hầu Vương, Luo Hao quả thật là sắp tức điên.
Thấy Luo Hao đã sắp không nhịn được nữa mà muốn động thủ, Itsuka Ken vội vàng lên tiếng khuyên can: “Chờ một chút, giáo chủ! Cô không cần phải nóng, cứ giao cho tôi đi!”
“Hừ! Đối với kẻ anh hùng đã trở nên vô dụng tới bực này, ta đã không muốn nói thêm gì nữa. Động thủ với hắn cũng chỉ làm bẩn tay của ta, ta giao việc trao đổi lại cho ngươi, Đọa Thiên Vương.” Nói xong, Luo Hao chỉ phẩy tay và đem gương mặt đã trở nên lạnh tới có thể đem không khí đông thành đá của mình quay về hướng khác. Cô đã chẳng muốn nhìn Hầu Vương thêm một lần nào nữa.
‘Thật đúng là bảo thủ, cứ như người xưa vậy!’ Trong lòng thầm than một tiếng như vậy, Itsuka Ken cũng không để ý tới Luo Hao nữa mà đem sự tập trung của mình đặt lên người của con khỉ màu vàng đang nằm ở trên lán ngựa kia.
“Ta là Ye Jian, cũng có người gọi ta là Lord Samele. Lần đầu gặp mặt, hiện giờ ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?”
“Cứ gọi ta là Hầu Vương giống cô ta đi. Ta còn có cái tên vang dội khác nữa, thế nhưng nó đã bị phong ấn rồi. Ngươi là kẻ sát thần của thời đại này sao? Samele? Đọa Thiên à?” Đôi mắt có màu trắng đen rõ ràng của Hầu Vương nhìn chằm chằm về phía Itsuka Ken, rất rõ ràng là nó đã cảm thấy có chút gì đó hứng thú đối với cậu.
“Không! Ý của ta hẳn là khác ý của ngươi, ngươi hiểu không được. Bất quá việc đó chẳng liên quan gì tới chúng ta lúc này. Ta tới đây là vì có một chuyện muốn hỏi ngươi, Hầu Vương. Theo những gì ta được biết thì, bản chất Heretic của ngươi đã bị phong ấn, đúng không?”
“Ờ! Cái tên đã xây dựng nên tòa cùng điện này đã sử dụng chú thuật để phong ấn thần cách của ta, trong tình huống ta không tự nguyện. Cũng nhờ có hành động đó của hắn mà hiện giờ Heretic God cũng chỉ còn là một con khỉ bị nuôi trong nhà.”
“Chà, xem ra đó là một câu chuyện buồn. Nếu như để cho người khác biết rằng đường đường là một kẻ từng dám tự xưng là ‘sánh ngang với trời’, vậy mà giờ đây lại chỉ có thể bó mình ở trong một chiếc chuồng chật hẹp, thật không biết là có bao nhiêu người cười tới rụng răng, cũng không biết là có bao nhiêu người phải tức tới ói máu. Năm đó, ngươi đã từng đại náo Thiên Cung, khiến cho toàn bộ thần linh trong Thiên Đình cùng Đạo giáo đều phải sợ tới phát khiếp, vậy mà giờ lại chỉ có thể co vòi như vậy, thực lực cũng chẳng ra sao. Thật khiến cho người ta thất vọng!”
Có lẽ là bị nói trúng tim đen, đôi mắt đen như mực của Hầu Vương cũng có chút lập lòe. Thế nhưng một lúc sau, Hầu Vương cũng chỉ có thể thở dài một cách bất đắc dĩ: “Biết làm sao được? Chuyện đã tới nước này rồi thì nói cho các ngươi biết cũng không sao! Mặc dù lúc đó ta có thể bỏ trốn không bị phong ấn, thế nhưng Tề Thiên xưa nay có ơn thì báo ơn, có thù thì báo thù. Đây là do ta mắc nợ bọn họ. Ai bảo lúc trước khi vừa tới thế giới này lại gặp chuyện ngoài ý muốn làm chi? Đám thần linh của Nhật Bản đó đã cứu ta, mà ta cũng đã hứa sẽ bảo vệ cho đất nước Nhật Bản này. Thời gian là một ngàn năm, chỉ đáng tiếc là tới giờ thì thời gian mới qua được gần một nửa.”
“Còn có chuyện đó?” Một mực đứng ở bên và giữ im lặng, Luo Hao đã định không nói thêm một tiếng nào cho tới khi Itsuka Ken loại bỏ xong phong ấn của Thần hầu, chỉ là khi nghe được câu chuyện bí ẩn của Hầu Vương, Luo Hao vẫn không thể nhịn được mà quay lại hỏi.
“Ha ha ha, lúc đó chỉ sợ là ông tổ của ngươi vẫn còn ở trong bụng mẹ lăn qua lăn lại. Ngươi làm sao mà biết được chứ? Ha ha ha ha...” Nói qua nói lại, Hầu Vương vẫn không thể nhịn được mà trở lại với lối nói quàng xiên và cợt nhã của mình.
“Ngoan tính khó bỏ! Mặc dù là anh hùng thần thoại hiếm thấy, thế nhưng lại trở nên yếu kém vì thứ bản chất thấp kém này.” Nghe được những lời bỡn cợt của Hầu Vương, Luo Hao bất mãn nói ra phán đoán của mình, chỉ là theo thái độ hiện giờ của giáo chủ thì cô đã không còn ghét Hầu Vương giống như trước nữa.
“Nếu vậy, ngươi có thể nói cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó hay không, Hầu Vương? Rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho ngươi phải nhận ân huệ từ chư thần Nhật Bản và cam tâm để mình bị phong ấn như vậy?”
“Ừm... Chuyện đó thì... Quên rồi!”
“Cái gì!? Thái độ khinh xuất như thế là có ý gì?” Mắt phượng trừng lớn, giáo chủ đại nhân lại một lần nữa suýt bị Hầu Vương chọc cho tức điên lên.
“Ta cũng không muốn như vậy, nhưng biết làm sao giờ nhỉ? Chẳng hiểu tại sao trí nhớ của ta về những chuyện xảy ra lúc trước đều bị mất sạch. Nói thật ra thì nếu như lúc đó, không có bọn họ ra tay phong ấn, ta đoán chừng là mình sẽ mất sạch lý tính hiện tại. Giả như lúc này, nếu phong ấn của bọn họ đặt trên người ta bị mất đi, khiến cho thần cách đã trở nên hung bạo của ta trở về, ta phỏng chừng là mình sẽ lập tức biến thành bộ dạng ly kinh bạn đạo giống như lúc đó, rồi sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để trở về hiện thế mà làm loạn. Ta đoán nguyên nhân mà mình có ý nghĩ như vậy, chắc cũng là do chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra với ta vào thời điểm ta tới thế giới này.”
Nghe được Hầu Vương tự thuật lại như vậy, Luo Hao thì không có cảm giác khác thường gì quá lớn, thế nhưng với Itsuka Ken, những lời nói của Hầu Vương tựa như là một đống lửa ném vào trong người cậu, khiến cho tâm trạng của cậu trở nên sôi trào.
Tình huống mà hầu vương vừa nhắc tới chẳng phải là hoàn toàn giống với hình huống bị phong ấn ký ức và thần cách, đồng thời còn gặp phải nguyền rủa khi tới thế giới này của Athena và Metis đó sao?
Nói như vậy tức là, Hầu Vương cũng tới từ Khu Vườn Nhỏ? Strauss