“Họa Bạt sao? Không sao hết, dù sao ta cũng đang có ý định đi dạo ở đó một chút. Nghe nói chỗ đó là Thánh Vực đối với gia tộc các ngươi, lúc bình thường thì ngay cả các thành viên chính thức của gia tộc cũng không được phép đi vào, tranh thủ dịp này đi ngắm nghía nó một chút cũng tốt. Các ngươi cứ việc tiến hành ‘Họa Bạt’, ta đi dạo xung quanh là được rồi, nếu có thể thì ta sẽ bố trí một vài kết giới để phòng khi cần thiết.”
Itsuka Ken dùng vẻ mặt ‘không sao cả’ để nói với Mikihiko. Bất quá không biết vô tình hay cố ý, khi vừa nói xong, cậu hơi liếc nhẹ qua đôi mắt của vị thiếu chủ này một cái. Và quả nhiên, cậu phát hiện ra được là khi cậu vừa nói xong, trong đôi mắt của vị thiếu chủ này chợt lóe lên một tia khác thường vô cùng khó nhận ra. Nếu như không có chuẩn bị từ trước thì thậm chí ngay cả cậu cũng không thể nào phát hiện ra được ánh mắt khác thường này.
“Mikihiko đã hiểu. Nếu như vua đã quyết định như vậy, ngay bây giờ, tôi sẽ liên hệ với gia tộc để sai người tới đây...”
“Không cần phiền toái như vậy. Cứ tùy tiện chọn cho ta một chiếc xe nào đó thoải mái một chút là được rồi, không cần phô trương lãng phí làm gì.” Itsuka Ken phất tay ra hiệu là mình không cần người tới đón, sau đó cậu quay về phía Kaoru rồi nói: “Kaoru, phiền cô làm tài xế cho ta.”
“Đó là vinh hạnh của tôi, thưa điện hạ!” Nói xong, Kaoru đứng dậy và cúi chào Itsuka Ken một cách lễ phép, sau đó cô quay về phía đại biểu của hai nhà khác là Seishuuin và Renjou khẽ gật đầu một cái rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Rất hiển nhiên là cô muốn ra ngoài để chuẩn bị xe cho Itsuka Ken.
Thấy Kaoru đã bước ra ngoài để chuẩn bị xe, Mikihiko cũng không nói thêm gì nữa. Anh chỉ rời khỏi chỗ của mình mà quỳ một chân xuống để làm lễ một cách cung kính; Sau đó, với giọng nói đầy thành khẩn, anh nói với Itsuka Ken: “Trước đó đã khiến vua phải chờ đợi như vậy quả thực là lỗi của kẻ hèn này, vô luận thế nào, Mikihiko cũng xin vua hãy cho gia tộc chúng tôi được chuộc lỗi. Mikihiko cầu khẩn vua cho phép mình được về gia tộc trước để hồi báo, cũng như là để chuẩn bị cho việc chào đón ngài. Hi vọng vua cho phép!”
Thấy Mikihiko có biểu hiện như vậy, đôi mắt của Itsuka Ken chợt lóe một cái, sau đó cậu gật đầu: “Được! Nếu ngươi đã có lòng như vậy, vậy thì ta cũng không làm khó ngươi nữa. Ngươi cứ việc đi về trước đi, ta và Kaoru sẽ tới đó sau.”
“Đa tạ vua, Mikihiko xin được phép cáo lui trước.” Nghe được Itsuka Ken đáp ứng lời thỉnh cầu của mình, thiếu chủ nhà Kuhoudzuka lập tức cúi chào một cách lễ phép, sau đó anh lập tức đứng dậy và đi ra bên ngoài. Nhìn bộ dạng có chút vội vàng của anh, nếu như người không biết, ví dụ như hai vị đại biểu của nhà Seishuuin và nhà Renjou vẫn còn đang ngồi ở phía bên tay trái của Itsuka Ken đây, nhìn vào thì có lẽ sẽ tưởng rằng anh có biểu hiện như vậy là vì đang lo lắng, vội vã muốn chạy về để có thể kịp thời chuẩn bị cho việc cung nghênh vua.
Bất quá Itsuka Ken thì sẽ không nghĩ vậy.
Chỉ là, cậu chẳng muốn truy cứu chuyện đó vào lúc này. Thấy Mikihiko cũng đã bước ra khỏi phòng, Itsuka Ken quay đầu lại và nói với đại biểu của hai nhà Renjou và Seishuuin: “Về phần hai người các ngươi, hãy về nói với gia tộc của mình là thành ý của hai gia tộc Renjou và Seishuuin ta đều đã nhận được. Thế nhưng lần này, các ngươi cũng không cần đi theo ta làm gì. Nếu như có việc gì, ta sẽ để cho Kaoru thông báo cho gia tộc của các ngươi. Hãy về mà chuẩn bị những gì các ngươi đã nói trước đó! Ta sẽ lấy chúng bất cứ khi nào ta cần, hi vọng rằng tới lúc đó, các ngươi sẽ vì bất cứ việc ngoài ý muốn nào mà để ta phải chờ đợi giống như hôm nay.”
“Vâng, thưa đức vua đáng kính!” * 2
Nghe Itsuka Ken nói như vậy, đại biểu của cả hai nhà Renjou và Seishuuin đều đồng thanh trả lời. Mệnh lệnh của vua là tối thượng, nếu vua đã không muốn hai người bọn họ đi cùng, vậy thì cho dù hành vi này có chút thất lễ thì họ cũng phải tuân theo dụ lệnh mà trở về gia tộc. Kháng chỉ bất tuân trong tình huống này thì quả thật là quá ngu ngốc.
Thấy hai người đã hiểu ý mình, Itsuka Ken chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì nhiều thêm nữa, sau đó cậu cũng đứng lên và đi ra bên ngoài, hẳn là Kaoru cũng đã chuẩn bị xong ô tô để chờ cậu. ..
“... Rắc rối rồi! Tại sao vị vua thần bí nhất trong số tất cả các vị vua đang có mặt trên thế giới lại ở đây? Hơn nữa còn có can dự trực tiếp tới việc này?” Trong một cung điện vắng người ở trên một ngọn núi, sau khi nghe thánh tổ Asherah báo lại xong thì Lu Yinghua đang đứng ở gần đó lập tức nhíu mày và vò đầu, biểu hiện trên mặt của cậu cho thấy rằng cậu đang cảm thấy rất khó xử.
Nơi này là Saitenguu, một cung điện thuộc địa phận thành phố Nikkou, nó nằm bên trong ngôi đền Nikko Tosho-gu và cũng là nơi mà hai người đang ẩn nấp.
Thành phố Nikou là một thành phố văn hóa quốc tế không quá lớn. Nó chỉ là một thành phố cỡ vừa và không nổi tiếng lắm đối với rất nhiều người, thế nhưng đối với những người yêu thích du lịch mong được ngắm nghía những cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp cùng những di sản văn hóa nổi tiếng thì tuyệt đối không thể nào không biết tới nó.
Nikkou là thành phố du lịch nổi tiếng với những cảnh thiên nhiên đẹp tới ngây ngất, đồng thời chủng loại cũng phong phú vô cùng. Ở đây, khách du lịch có thể thấy được rất nhiều loại phong cảnh thiên nhiên khác nhau như núi cao, sông hồ, rừng rậm, thác nước, v... V... Và tất cả những khung cảnh đó đều có vẻ đẹp tới mê hồn theo cách riêng của mình.
Cũng chính vì đặc điểm này mà tuy rằng Nikkou không nổi tiếng bằng những thành phố lớn như Tokyo hoặc Osaka, thế nhưng đối với khách du lịch thì đây tuyệt đối là một vùng đất không thể nào bỏ qua trong một chuyến du lịch khi tới Nhật Bản. Nói như vậy một phần cũng là bởi vì việc di chuyển tới thành phố này thật sự không quá tốn thời gian và công sức, nó chỉ cách thành phố Tokyo chừng 1 tiếng đồng hồ di chuyển, nếu khởi hành từ Tokyo thì có thể đi và về ngay trong ngày.
Ở Nikkou, ngoại trừ công viên nổi tiếng nhất của nó là Tobu World Square ra thì nơi đây vẫn còn rất nhiều địa điểm đáng để đi tham quan và ngắm nghía. Ví dụ như là đền Toshogu, đền Futarasan, chùa Rinno, vực Kanmangafuchi, núi Nikkou, Okunikkou, núi Nantai, hồ Chuzenji, Senjougahara, v... V... Tất cả những địa điểm trên đều là những danh thắng đáng để tham quan của Nikkou, và hằng năm, lượng du khách kéo tới nơi này nhiều không sao kể siết.
Nhiều nơi để đi du lịch và ngắm cảnh là thế, thế nhưng hiện giờ thì chúng ta sẽ không tới những nơi nổi tiếng đó mà chỉ tới một điện thờ ‘bình thường’ và không lớn lắm được xây dựng trên núi Nikkou, đó là Saitenguu.
Saitenguu, đây là một cung điện ‘bình thường’ được xây dựng trong một góc nhỏ trên núi Nikkou. So với những nơi đầy vẻ hoa lệ như Toushouguu ở phía đông cùng đền Futarasan ở phía Tây ra thì nơi này quả thực là một nơi quá sức là bình thường cũng như yên tĩnh.
Vùng đất thánh của gia tộc Kuhoudzuka, đây mới là diện mạo thực của Saitenguu. Tại vùng đất thánh đầy yên tĩnh này, ngoại trừ những nhân viên có thân phận đặc biệt có quyền và nghĩa vụ phải làm việc ở đây ra thì nơi này hoàn toàn là cấm địa đối với tất cả những người khác. Nếu như người nào không có nghĩa vụ và quyền lợi làm việc ở trong đền mà dám tự tiện bước chân vào ngôi Thánh Điện này khi chưa được phép, thì điều đó cũng đồng nghĩa rằng người đó đang tuyên chiến với toàn bộ gia tộc Kuhoudzuka.
Thế nhưng hiện giờ, trong ngôi Thánh Điện này, lại có tới những hai người ngoại lai xâm nhập vào khi chưa được phép: Một người trong đó là một cậu bé mặc đồ đen với vẻ ngoài chừng 13 ~ 14 tuổi, người còn lại thì là một cô gái có mái tóc dài màu nâu sẫm với vẻ ngoài chừng 14 ~ 15. Lúc này, cả hai người đang tiến hành một cuộc trao đổi đầy bí ẩn.
Đối với biểu hiện có chút vò đầu bứt tai của thiếu niên, thiếu nữ đứng đối diện, cũng tức là Asherah, người mà lúc này đã thay đổi hình dạng ấu nữ mà trở thành thiếu nữ, chỉ nở một nụ cười khinh thường và nói: “Tới thì tới, có gì phải sợ? Ngay cả vua địa ngục của Los Angeles như John • Pluto • Smith cũng từng bị ta gài bẫy chết một lần, chỉ là một vị vua mà thôi, ta không tin là bất cứ campione nào trên đời này cũng có thể sống lại được sau khi chết giống như hắn. Mặc dù vị vua đó rất nổi tiếng với vô số lời đồn, thế nhưng nếu chỉ cần cẩn thận bày mưu kế một chút ————”
“———— thì bà chị sẽ tiếp tục tiêu đời giống như khi ở Los Angeles. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được là tại sao bà chịu lại bị thua thê thảm tới như vậy rồi.” Đối với vị thánh tổ đang phát ra lời tuyên ngôn hừng hực ý chí chiến đấu, Lu Yinghua chỉ nở một nụ cười khinh thường và mở miệng tiếp lời của cô.
“Thằng ranh con, mi dám...” Đang hừng hực ý chí chiến đấu mà lại bị Lu Yinghua dội lại một câu vào ngay chỗ đau như vậy, đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ ngạo mạn của thánh tổ Asherah lập tức trở nên đằng đằng sát khí.
“Xem ra bà chị hoàn toàn không hiểu được là mình đang phải đối đầu với ai, bà chị hoàn toàn không hiểu được vua là những tồn tại rắc rối và phiền toái tới mức nào. Năng lực của bọn họ... Không! Là khả năng của bọn họ, từ xưa tới nay, chẳng hề có liên quan gì tới kinh nghiệm hết. Bọn họ là những tồn tại không thể cân nhắc được theo lẽ thường, bởi vì người thường không thể nào lấy thân phận của phàm nhân để giết chết thần linh hạ thế giống như họ. Lấy phàm thân để thí thần, chỉ một câu này cũng đã thể hiện ra khả năng vô hạn của họ, họ luôn có thể tìm ra được ‘con đường để chiến thắng’ cho dù con đường đó có mỏng manh đến cách mấy, tỷ lệ hay xác suất chẳng có ý nghĩa gì với họ, kỹ năng hay kinh nghiệm cũng chẳng đáng là gì.”
“Muốn đối đầu được với bọn họ, trừ khi là có được sức mạnh tuyệt đối của thần linh, hoặc là có được khả năng vô hạn như là một campione cùng cấp, còn bằng không, tất cả âm mưu quỷ kế cũng đều là vô nghĩa. Cho dù bà chị có là thánh tổ hay nữ phù thủy đã sống hằng trăm năm thì cũng vậy thôi, kết quả cũng sẽ không thay đổi. Họ luôn là những kẻ có thể sáng tạo ra kỳ tích.”
Hoàn toàn không có ý định để cho nữ thánh tổ có cơ hội mà mở miệng phản bác, vị thiếu gia ất ơ của Lục gia tiếp tục nói: “Hơn nữa, bởi vì đang là đối tác làm việc cùng nhau, thế cho nên tôi thành thật khuyên bà chị một câu, đó là: Tuyệt đối không được dùng những suy nghĩ và tư tưởng cũ rích của bà chị để tính toán vị vua kia. Đó là vị vua mạnh tới mức mà cả sư phụ cũng phải chính miệng thừa nhận. Kiếm Vương của Italy, túc địch của sư phụ là hầu tước Voban, hoàng tử đen của Anh Quốc, vua của đất nước này là Kusanagi Godou, ngoài ra còn có ‘Bạch Phi’ Alice và ‘Hồng Vương’ Erica, tất cả những người đó đều là những vị vua vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng tất cả bọn họ đều đồng ý nghe theo sự phân công của vị chúa tể thần bí này, cô hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
“Cái gì!?” Nữ phù thủy có dung mạo tựa như là thiên sứ, sau khi nghe Lu Yinghua nói xong thì lập tức thốt lên với vẻ kinh nghi.
“Mỗi một vị vua đều là những kẻ có thể sáng tạo ra kỳ tích, bọn họ là kẻ đã giết chết cả thần linh mà bước lên vị trí có thể thống trị mọi sinh linh trên địa cầu. Cho nên mỗi một người trong số họ đều là những kẻ cao cao tại thượng, đều là những kẻ có uy nghiêm và lòng tự tôn riêng của mình. Khi họ đã bằng lòng chịu nghe theo sự sai bảo của một người, điều đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất, đó là: Kẻ sai bảo họ có thực lực vượt qua bọn họ rất nhiều, nhiều tới mức khiến họ cam tâm tình nguyện mà làm như vậy. Đây không phải chỉ là một hai bậc mà thôi đâu, là hơn quá xa khiến họ không thể nào đuổi theo nổi. Đó là câu trả lời duy nhất.”
Nói tới đây, Lu Yinghua dùng ánh mắt sắc bén như loài chim ưng của mình để nhìn chằm chằm vào gương mặt đã rung động tới tột độ của nữ phù thủy và nói tiếp, giữa hai đầu lông mày của cậu, sự hung tàn và sắc bén của loài chim ưng cũng bắt đầu lộ ra: “Mặc dù đây chỉ là mệnh lệnh của sư phụ, thế nhưng lại một lần nữa, tôi vẫn phải nói ra quan điểm của mình trước, đó là bà chị đừng có phá hủy kế hoạch lần này chỉ vì sự vô tri của bà chị. Nếu như bà chị có ý đồ giở trò khôn vặt gì với vị vua đó thì tôi khuyên bà chị là hãy buông tha đi. Chỉ có vua mới chống lại được vua, và đó là việc của sư phụ, bà chị đừng can thiệp.”
“Hừ!” Hầm hừ một câu bực bội với vẻ mặt có phần tái nhợt, rất hiển nhiên là lúc này thì nữ phù thủy đã nhận ra được sự dốt nát của bản thân.
“Rồi... Vậy ngươi gọi cho sư phụ mình chưa?”
Kẻ hung hãn nhất, người đã đạt tới đỉnh điểm của võ thuật, vị Campione luôn tìm kiếm thất bại mà chẳng thể thành công.
‘Nếu như là sư phụ của thằng nhóc này, vị đại nhân vô địch kia thì hẳn...’
“Nhớ đừng quên việc đó! Nói với ngài ấy là nếu ngài ấy không xuất hiện, kế hoạch sẽ bị trở ngại. Thuyết phục ngài ấy với tất cả những gì ngươi có thể, và rồi kính cẩn chào mừng ngài giá lâm đi. Sau cùng thì, sớm muộn gì ngài ấy cũng sẽ tới vì mục đích hội ngộ với thánh vương, cho nên tới sớm thì vẫn tốt hơn là tới muộn... Đây là những gì ta nghĩ.”
Nhớ tới sự ngang ngược tới vô lý của sư phụ mình, cậu thiếu niên vốn có vẻ mặt vô cùng cứng rắn cuối cùng cũng phải xụ xuống.
“Nếu chúng ta gặp thất bại, tôi không thể tưởng tượng được kiểu trừng phạt tồi tệ nào có thể xảy đến đối với chúng ta, tôi không dám nghĩ về điều đó. Chúng ta tốt nhất nên đi trước và mời sư phụ tôi – kẻ cực lười ra ngoài thôi. Cũng còn tốt hơn là chịu vài cú đấm đau và bị xử tại chỗ thay vì phải bị nhốt vào trong một hang núi sâu mà không có lấy một tia sáng mặt trời...”
Nói tới đây, thiếu niên nhịn không được mà rùng mình một cái. Là một kẻ ‘thâm niên’ trong việc phải chịu sự hành hạ từ sư phụ của mình, thiếu niên chỉ cần nghĩ tới tất cả những gì mà cậu đã từng phải chịu đựng trong 10 năm qua thôi là cậu đã cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Thật không hiểu được là suốt 10 năm qua, cậu đã sống được bằng cách nào. Có đôi lúc cậu cũng thật khâm phục sức sống của mình, nó hẳn đã có thể so được với cả loài gián hay bọ gấu rồi ấy nhỉ? ..
Kể từ thời Edo, gia tộc Kuhoudzuka đã luôn là kẻ bảo vệ cho một ngôi đền ở Nikkou của quận Tochigi là Saitenguu. Nó một ngôi điện thờ nằm bên trong của Toshouguu trên núi Nikkou.
“Saitenguu là cung điện đã được xây dựng từ thời Edo, và nó được dùng để thờ cúng vị Shogun đầu tiên đứng đầu Mạc Phủ Edo thời bấy giờ. Trong Saitenguu, gia tộc Kuhoudzuka sử dụng sức mạnh của kết giới phối hợp với chú thuật phong ấn để bảo vệ cho từ miếu của thánh vương. Mỗi năm, theo như gia huấn của nhà Kuhoudzuka, bọn họ vẫn luôn định kỳ kiểm tra và tiến hành ‘Họa Bạt’ cho phong ấn. Mặc dù làm thế sẽ khiến cho phong ấn yếu đi và khiến cho gia tộc Kuhoudzuka phải chịu đựng võ uy của thánh vương, thế nhưng bù lại thì họ có thể lợi dụng được sức mạnh của ông ấy.”
Vừa lái xe, Kaoru vừa nở một nụ cười quyến rũ và giới thiệu cho cậu nghe về những gì mình biết. Giao thiệp và ở chung với Itsuka Ken cũng đã được một thời gian, Kaoru cũng dần dần trở nên bớt e ngại mà trở nên tự nhiên hơn khi cư xử với cậu. Tối thiểu thì cô biết được là vị vua này không phải là người tàn bạo và quá cứng nhắc.
“Ý của ta không phải là muốn nói về việc đó. Kaoru nha, xem ra năng lực quan sát của cô vẫn còn chưa đủ tốt. Là Hime-miko mà cô không phát hiện được điều này thì xem ra cô phải tự kiểm điểm lại rồi nha. Chẳng lẽ cô không phát hiện ra là có người đã giở trò với thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka trước khi anh ta tới gặp ta rồi sao?” Nói với giọng trêu cợt, Itsuka Ken nói ra một thông tin khiến Kaoru giật nảy cả mình.
“À? Ah! Có người giở trò?” Hét lên một cách kinh ngạc, Kaoru giật mình mà nhìn chằm chằm về phía Itsuka Ken, sau đó cô cố gắng kìm nén sự kinh ngạc của mình xuống để có thể tiếp tục lái xe, thế nhưng trong lòng cô, sự kinh ngạc vẫn không hề giảm bớt. Điều Itsuka Ken vừa nói thật quá rung động.
“Đúng! Đoán chừng là ma thuật dùng để điều khiển trí óc của một ai đó, chỉ có những nữ phù thủy đạt tới cảnh giới cực đỉnh của phép thuật thì mới có thể sử dụng được chú thuật đó đẳng cấp cực cao này. Nếu như ta không nhầm, khi ở trên đường tới gặp ta thì Mikihiko đã bị giết rồi, hẳn là ở nơi xảy ra tai nạn. Chỉ là không biết ai là lại lớn gan tới như vậy? Dám dùng phương thức đó để tới yết kiến ta, là quá tự tin vào năng lực ẩn nấp của mình hay sao? Hay chỉ đơn thuần là không hiểu.”
“... Mặc dù có chút giật mình, thế nhưng Kaoru nghĩ mình đã hiểu được ý của điện hạ. Giả như Mikihiko-san đã bị ai đó khống chế, vậy thì tức là ngài đang muốn tương kế tựu kế để dụ đối phương lòi đuôi? Ngài muốn lần theo manh mối này để kéo con cá đang ẩn nấp ở dưới nước lên?” Là một cô gái vô cùng có bản lĩnh, Kaoru, với bộ óc phi thường thông tuệ của bản thân, đã nhanh chóng làm rõ được mạch suy nghĩ.
“Cũng không hẳn là tương kế tựu kế, bởi vì ta thật chẳng quá quan tâm đến việc chúng là ai. Ta chỉ đang chơi cùng với bọn chúng chút thôi. Nếu như ta thật sự muốn bắt, vậy thì ngay từ khi ‘hắn’ xuất hiện ở trước mặt ta, ta hoàn toàn có thể dựa vào đó để tóm cổ đối phương mà chẳng cần lấy vài phút đồng hồ. Cho nên, Kaoru nha, chuyến đi lần này tới Saitenguu của ta sẽ rất là thú vị đó. Ta nghĩ, cô hẳn có hứng thú đối với nó chứ?”
“Nếu điện hạ đã ngỏ lời, vậy thì bất luận là chuyện gì, Kaoru cũng đồng ý đi cùng với ngài.” Giọng nói đầy vẻ hưng phấn, Kaoru không hề che giấu sự mong đợi của mình với Itsuka Ken.
“Thật sao? Nếu vậy thì trước khi tới đó, chi bằng chúng ta tìm một nơi nào đó để tới một lần ‘xa chấn’ đi?”
“A...!” Ngay lập tức, khuôn mặt tuyệt mỹ có phần trung tính của Kaoru hiện lên nét đỏ ửng làm say lòng người. Strauss