Chương 1102: Âm Mưu, Dấu Vết

Roppongi, khu vực sầm uất nhất của thành phố Tokyo.

Trên khuôn viên sân thượng của của một tòa nhà cao chọc trời, có một thiếu niên và một... Ấu nữ đang yên lặng cùng đứng cùng với nhau mà ngắm nhìn lấy khung cảnh thành phố ở bên dưới.

Thiếu niên là một cậu trai có độ tuổi chỉ chừng từ 13 ~ 14 tuổi. Cậu mặc một bộ quần áo Trung Hoa màu đen, thân hình mỏng manh và có phần gầy gò, nếu chỉ nhìn từ bề ngoài thì đây quả thật là một chàng trai chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng đôi mắt của cậu lại cho thấy rằng cậu không phải là một người chẳng có gì đặc biệt, trái lại cậu còn đặc biệt vô cùng với một đôi mắt sắc bén không khác gì loài chim ưng. Từ giữa hai hàng chân mày của cậu, bất kỳ ai chỉ cần nhìn qua thì cũng đều có thể thấy được rằng đây là một con người kiêu ngạo đến tận trong cốt tủy.

Nhìn khung cảnh thành phố ở bên dưới, thiếu niên nói với giọng cảm thán: “Cuối cùng cũng chờ được tới lúc hành động! Phải tù chân ở một nơi như vầy thật là mệt mỏi.”

“Nếu có thời gian để cảm thán thì hãy mau đi mà chuẩn bị đi, nhóc ranh.” Nghe thiếu niên đứng bên cạnh mình cảm thán, cô bé có vẻ ngoài chừng 10 tuổi lên tiếng quát mắng. Mặc dù nhìn ở bên ngoài thì cô bé này thậm chí còn nhỏ hơn thiếu niên khoảng chừng 3 ~ 4 tuổi, thế nhưng lúc này thì cô lại dùng giọng điệu của bậc trưởng bối để la rầy thiếu niên.

Có bề ngoài là một cô bé chỉ mới 10 tuổi, cô bé vừa lên tiếng quả thực xứng đáng để được gọi là một thiên thần nhỏ với dung nhan non nớt đáng yêu và một mái tóc dài màu nâu sậm. Thế nhưng lúc này, trên gương mặt đáng yêu tựa như là thiên sứ của cô, đôi mắt yêu dị màu máu tràn ngập sát ý cùng tà niệm lại khiến cho dung nhan vốn ngây thơ của cô trở nên tràn đầy ác ý.

Đôi mắt trong suốt vốn phải trở thành vật trang sức tuyệt vời nhất dùng để tô điểm thêm cho dung nhan vốn tinh xảo, đáng yêu và mỹ lệ của cô bé thì nay lại trở thành vật làm bẩn vẻ đẹp hoàn mỹ của cô, khiến nó trở nên xấu xa và đáng ghét vô cùng.

Cô bé này chính là tổng soái của liên minh tà thuật [ Vua Ruồi ], người mà nửa tháng trước vẫn còn ở Los Angeles và chiến đấu với Campione của Mỹ Châu, tên của cô là Asherah.

Đối với cách nói đầy cao ngạo và trịch thượng của Asherah, thiếu niên chẳng lấy gì làm phật lòng, hoặc nên nói là cậu cao ngạo tới mức chẳng thèm đi để ý. Cậu chỉ hơi liếc về phía vị thánh tổ đang nhìn cậu với ánh mắt hằm hè đầy ác ý và trả lời: “Tôi biết rồi! Thế nhưng, tôi cũng phải nói rõ quan điểm của mình trước... Sau khi tôi bắt được anh chàng đó, cô đừng sai sót gì đấy. Nếu như cô sai sót và khiến tôi bị sư phụ trách mắng chỉ vì lỗi của cô, tôi sẽ làm cô phải trả giá gấp 3 lần.”

“Ngươi vừa nói gì, thằng nhóc?” Nghe được lời cảnh cáo của thiếu niên, thánh tổ Asherah lập tức trừng đôi mắt tựa như là ác ma của mình về phía cậu. Bên trong đôi mắt đó, giờ đã chỉ còn lại những tia sáng của sự tai họa.

Hung dữ mà trừng mắt với thiếu niên, thế nhưng điều mà nữ phù thủy, kẻ có thể nguyền rủa một người tới chết chỉ với một ánh mắt, nhận lại được lại chỉ là một ánh mắt giống hệt như vậy. Ánh mắt của thiếu niên như đang muốn nói với cô rằng: Khi cậu cảm thấy cần thiết, cậu sẽ tiêu diệt cô một cách không nhân nhượng. Sự nhân từ là thừa thải trong trường hợp này, vì thế đây không phải chỉ là một lời cảnh cáo.

“Ngươi gọi là Lu Yinghua đúng không? Rõ ràng là một thằng nhóc, nhưng miệng lưỡi cũng sắc bén lắm.”

Lu Yinghua (Lục Ưng Hóa),đây là tên của thiếu niên, và người cũng giống như tên, cả tính cách của cậu cũng sắc bén và hung hãn tựa như loài chim ưng vậy, chính đôi mắt của cậu cũng đã nói lên điều đó. Tuổi đời chỉ mới chưa tới 14 tuổi, thế nhưng lúc này, thiếu niên đã là một trong những cao thủ đứng hàng bậc nhất của thế giới về võ thuật. Thiên phú trời cho hiếm có và tính cách cao ngạo tựa như loài chim ưng, cậu quả thật là một người sinh ra để học võ, và cũng chính vì điều đó mà cậu đã được giáo chủ của Ngũ Ngục Thánh Giáo, tức là Luo Hao, rộng lòng thu làm đệ tử.

“So với tranh cãi, tôi còn có thứ thú vị hơn nhiều. Kể cả khi đối thủ có là phái nữ thì tôi cũng sẽ không dễ dãi đâu... Thực tế là, khi đối thủ là một người phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp thì càng khiến cho tôi muốn công kích hơn nữa. Cô có muốn thử không?” Thiếu niên-Lu Yinghua chậm rãi xòe đôi bàn tay mình ra. Cậu ta sở hữu những ngón tay mảnh khảnh và linh động. Trong khi lòng bàn tay thì rộng rãi và được rèn luyện trở nên cứng cáp và rắn chắc.

Chà! Nếu như chỉ nhìn vào biểu hiện của cậu lúc này, kết hợp với những câu nói của cậu trước đó, hẳn có người sẽ nói rằng tên nhóc này là một kẻ biến thái thích tra tấn phụ nữ và có cái tật thích chà đạp cái đẹp để làm vui. Thế nhưng mà sự thật thì lại không phải là như thế.

Thực ra thì Lu Yinghua có một bí mật mà không muốn để cho người khác biết, đó là trên đời này, loại người mà cậu không muốn đối đầu nhất và cũng không biết cách để đối phó nhất đó chính là nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp. Tại sao lại như vậy? Chà, về việc này thì phải lội ngược dòng về thời điểm mà cậu bắt đầu được Luo Hao thu làm đệ tử.

Ai cũng biết rằng, Luo Hao là giáo chủ của Ngũ Ngục Thánh Giáo, là vị vua không ngai của Trung Quốc và cũng là hung nhân bậc nhất của Đông Phương. Là một người có khởi bước hầu như từ con số không và dùng vũ lực để đạt tới địa vị như hiện tại, rất hiển nhiên rằng, một trong những nguyên tắc xử thế của Luo Hao đó chính là bá đạo, và võ học chính là thứ mà cô dùng để thể hiện sự bá đạo một cách rõ ràng nhất.

Trở thành đồ đệ của một hung nhân có con đường võ đạo là bá đạo, rất dễ hiểu để có thể thấy được rằng, cuộc sống của Lu Yinghua rất là cực khổ. Từ khi được Luo Hao nhận vào làm đệ tử, cuộc đời của Lu Yinghua hầu như chỉ còn lại có một màu đen thui. Cậu hầu như chưa bao giờ nhận được sự đối xử dịu dàng từ sư phụ mà vẫn luôn phải sống một cuộc sống nước sôi lửa bỏng với sự ‘tra tấn’ từ ngày này qua tháng nọ. Có thể nói rằng cuộc đời cực khổ của cậu hoàn toàn có thể so sánh được với các Khổ Hạnh Tăng, thậm chí là Khổ Tu Giả.

Được một người phụ nữ xinh đẹp tới tận cùng Luo Hao nhận vào làm đệ tử từ khi chỉ mới có 4 tuổi, lại suốt ngày phải chịu cách đối xử cũng như là rèn luyện không thua gì tra tấn từ sư phụ, rất hiển nhiên là tam quan của Lu Yinghua đã bị bóp méo. Trong tư tưởng của cậu, kiểu người mà cậu không ưa nhất trên cõi đời này, đó chính là nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, và đồng thời với điều đó thì kiểu người mà cậu sợ hãi nhất cũng chính là nữ nhân, nhất là những mỹ nhân tuyệt sắc, giống sư phụ của cậu.

Cho nên hiện giờ, khi đối mặt với một cô... Bé có vẻ ngoài quá sức là đáng yêu, ừ, là đáng yêu, miễn không tính tới đôi mắt đỏ ngầu và hung ác tựa như là ác quỷ, tật xấu của cậu lại phát tác. Cậu không hề nhân nhượng mà cười lạnh và nhìn chằm chằm vào ánh mắt mang đầy vẻ hung ác của Asherah.

Loài ưng sắc bén nhất và con độc xà hung ác nhất. Cả hai đang nhìn nhau với ánh mắt như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.

Hai người cứ nhìn chằm chằm mà đối mặt với nhau, mãi tới một lúc sau thì cả hai mới ngừng cuộc giằng co vô nghĩa này lại.

“Tên kia đã xuất hiện. Ta sẽ đuổi theo sau. Ngươi đi đi.”

“Đã hiểu!”

Thu hồi sát khí của mình lại, cả hai lại tập trung vào công việc. Đối với sự việc lần này, vị giáo chủ kia rất là coi trọng, không ai trong hai người có thể chịu được hậu quả sau đó nếu như lần hành động này thất bại, vì thế khi phát hiện được là mục tiêu của mình đã xuất hiện thì cả hai đều tạm thời gạt bỏ tình cảm riêng qua một bên và bắt đầu ra tay.

Lu Yinghua nhìn theo hướng mà ngón tay Asherah đang chỉ, cậu nhanh chóng phát hiện ra một chiếc ô tô dài màu đen đang nhanh chóng tiến lại gần. Vận ‘khí’ ở trong cơ thể lên hai mắt, đôi mắt của Lu Yinghua lập tức trở nên sắc bén còn hơn cả loài chim ưng. Thông qua cặp mắt được bao trùm bởi ‘khí’ cậu nhanh chóng nhìn thấy được là có một thanh niên điển trai đang ngồi trong chiếc xe dài màu đen đang chạy tới, đó chính là mục tiêu lần này của cậu và Asherah.

“Nếu mục tiêu đã lộ mặt, vậy thì tôi đi trước!” Nói xong, Lu Yinghua hoàn toàn không thèm để ý tới việc vị trí mà mình đang đứng là sân thượng của một tòa nhà chọc trời cao hơn 20 tầng, cậu nhảy một cái và gieo mình xuống dưới.

Nói là gieo mình xuống, thế nhưng thực ra thì cậu đang dùng khinh công để bay xuống. Trình độ khinh công của Lu Yinghua hiện giờ có thể nói là vô cùng tuyệt vời, nó thậm chí có thể so sánh được với cả thuật bay lượn của các nữ phù thủy.

Con đường mà chiếc xe ô tô màu đen đang đi hiện giờ là một con đường rộng lớn nối với một quảng trường không người cực lớn khác. Bởi vì không gian có thể dùng để di chuyển trên không thật sự quá rộng lớn, thế cho nên sau khi thả mình xuống và dùng khinh công để đuổi theo chiếc ô tô, Lu Yinghua chỉ tốn chưa tới 10 phút là đã có thể đuổi kịp mục tiêu của mình. Bất quá một phần nguyên nhân trong đó cũng là bởi vì đối phương di chuyển thực sự quá chậm, tốc độ có lẽ còn chưa đầy 30 km/h.

Tựa như một cọng lông hồng, Lu Yinghua đáp xuống nóc của chiếc xe mà không phát ra lấy một tiếng động. Hai tay giơ lên và dần tụ lực, sau đó, cậu lập tức nện vào nóc của chiếc xe dưới chân.

“Bành ————!”

Một âm thanh vang dội và trầm đục vang lên, tất cả cửa kiếng của chiếc xe ô tô đều đột nhiên vỡ toang và văng tung tóe, khiến những người ngồi ở trong đều không kịp phản ứng. Bất quá, mặc dù cửa kiếng của xe đều đã vỡ nát, thế nhưng toàn bộ kết cấu của chiếc ô tô thì lại chẳng bị hư hỏng gì, điều này cho thấy rằng năng lực khống chế của Lu Yinghua tuyệt đối là phi thường xuất sắc. Quả là một chiêu ‘cách sơn đả ngưu’ vô cùng tiêu chuẩn.

“Ai ——!?”

Bị tấn công bất ngờ, chiếc ô tô lập tức dừng lại. Cửa xe mở ra hai vệ sĩ cầm theo súng ngắn lập tức nhảy ra và nhìn về bốn phía để cảnh giác. Thế nhưng đáng tiếc là, hành vi này của họ hoàn toàn là vô ích, bởi vì khi hai người vệ sĩ này vừa bước xuống xe xong, còn chưa kịp phát hiện ra điều gì thì đã lập tức bị hai cánh tay vươn ra từ trên nóc xe vặn gãy cổ.

Sau khi hai vệ sĩ bị vặn gãy cổ xong thì lại có một người thanh niên khác bước xuống xe, đó chính là mục tiêu chính của vụ tập kích này.

Thấy thanh niên ngồi trong xe đã bước xuống, Lu Yinghua không có ra tay liền mà cậu chỉ nhảy xuống khỏi nóc xe và đứng đối mặt với người thanh niên. Nở nụ cười chào hỏi mang đầy vẻ kiệt ngạo thế nhưng lại vô cùng phù hợp lễ nghi tới mức khiến cho người ta không thể bắt bẻ được gì, Lu Yinghua nói: “Lần đầu gặp mặt, thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka. Bởi vì tôi đã biết tên của anh thế cho nên hãy để cho tôi tự giới thiệu, tôi là Lu Yinghua.”

“Lu Yinghua... Là thiếu chủ của Lục gia ở Hồng Kông?” Nghe Lu Yinghua tự giới thiệu, thanh niên được gọi là thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka giật mình mà nhìn chằm chằm về phía thiếu niên 13 tuổi.

Tay siết chặt lấy thanh đao gỗ mà mình mang từ trên xe xuống, thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka dùng ánh mắt cảnh giác để nhìn về phía Lu Yinghua. Người tới không có ý tốt, đây là việc rất là rõ ràng. Mặc dù thanh niên không biết được là Lu Yinghua tại sao phải tập kích mình, thế nhưng hiện giờ, anh phải nhanh chóng kết thúc được việc này, bởi vì còn có một vị vua đang chờ anh có mặt. Nếu tới trễ thì hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng.

Đối với sự cảnh giác của thiếu chủ nhà Kuhoudzuka, Lu Yinghua hoàn toàn không thèm để ý, cậu chỉ cười một cách kiệt ngạo và nói: “Chính xác, thế nhưng anh cũng không cần phải để ý tới việc đó đâu, bởi vì anh sẽ ————”

“Chờ một chút! Hiện tại tôi đang phải tới dự hội nghị của vua, không thể chậm trễ. Nếu như cậu muốn tới tìm tôi để luận bàn thì có thể chọn một ngày khác để tới nhà Kuhoudzuka, khi đó chúng ta có thể...”

“Vù ————!” Không để cho người thanh niên kịp nói hết lời, Lu Yinghua hầu như biến thành một cơn gió mà lao về phía đối phương. Toàn thân dường như biến thành một dải lụa màu đen để lại một chuỗi tàn ảnh trong không khí, Lu Yinghua chỉ tốn có chưa đầy một tích tắc để có thể tiếp cận được với người thanh niên, sau đó cậu tung ra một chưởng vào giữa ngực của đối phương.

“Bành!!”

“Thật chậm, quá chậm. Sự phản công của anh chậm như một thằng khờ cục mịch. Thật không đáng để sử dụng đôi bàn tay này.” Nở một nụ cười khinh thường và trào phúng, vị thiếu gia ất ơ của Lục Gia gõ nhẹ lên trán của đối thủ bằng một ngón tay nghe cái ‘bộp’.

Một đòn tấn công bằng ngón giữa, nói cách khác, là cú búng vào trán. Chỉ có thế, và thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka ngã gục xuống bất tỉnh.

Khi Lu Yinghua vừa hạ xong đối thủ thì đối tác làm việc của cậu lần này cũng vừa vặn tới nơi, một thiên sứ có dung mạo tựa như phù thủy xuất hiện trong tầm mắt của cậu, là Asherah.

“Xem ra việc chuẩn bị đã hoàn thành. Giờ thì trái tim và trí óc người đàn ông này thuộc về ta.” ..

“... Ngồi đi!” Nhìn thanh niên vừa xuất hiện ở trước mắt mình, Itsuka Ken khẽ nói.

Thanh niên vừa xuất hiện là một thanh niên điển trai với vẻ ngoài đầy khiêm tốn, đúng như những gì đại biểu của nhà Seishuuin đã nói, chỉ là lúc này, trên gương mặt điển trai của đối phương lại đang có những vết bầm tím hằn lên tựa như vừa mới bị va đập bởi vật gì. Bất quá, ngoại trừ chút khác thường này ra thì trên người của vị thiếu chủ này thậm chí không có lấy một vết xước, ngay cả bộ âu phục mà anh ta đang mặc cũng không có lấy một nếp nhăn.

“Xin vua giáng tội! Mikihiko nguyện ý nhận lãnh tất cả trách nhiệm của việc đến trễ lần này.”

“Không cần! Nhập tọa đi! Nếu nguyên nhân gây ra sự việc không phải là do ngươi cố ý, vậy thì tới được là tốt rồi. Bất quá, ta có một chuyện muốn hỏi: Tai nạn xe cộ mà ngươi gặp phải là do ai gây ra?”

“Cảm tạ sự quan tâm của vua, chỉ là xe riêng của Mikihiko bị kẻ xấu giở trò nên khi đi trên đường mới gặp chuyện không may, hiện đã giải quyết.” Không lo không sợ, giọng nói không hề có chút lo lắng hay bất an nào, thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka hồi đáp như thế.

Lý do không thể nói là không hợp lý, dù sao thì là một ‘quan chức cấp cao’ của tứ gia, việc có người giở trò với xe riêng của vị thiếu chủ này cũng là việc rất bình thường. Là thiếu chủ của nhà Kuhouzuka, số lượng người muốn hãm hại Mikihiko tuyệt đối là nhiều không sao kể siết, bất kể là ở bên trong hay là ở ngoài gia tộc.

Tranh quyền đoạt lợi, đây là bản chất của nhân loại, Itsuka Ken cũng chẳng thể nói gì hơn. Dù sao thì nếu nói nữa, có thể sẽ phải đề cập tới những vấn đề nội bộ có liên quan tới tứ gia và nhà Kuhoudzuka, đây là những vấn đề mà cậu không tiện hỏi tới, thật là một câu trả lời hoàn mỹ.

“Vậy sao? Xem những người có địa vị cao như các ngươi có đôi lúc cũng thật vất vả. Được rồi, nếu như ngươi cũng đã tới rồi, vậy nói đi: Gia tộc Kuhoudzuka của các ngươi có thể giúp gì được cho ta?”

“Gia tộc của tôi phụ trách việc trông giữ vùng đất thánh Tây Thiên Điện, nơi đặt phong ấn của Thánh Hầu Vương trong đền Nikko Tosho-gu, cho nên gia tộc chúng tôi không thể giúp đỡ được nhiều cho vua trong chuyện lần này. Vì thế nếu như vua có việc cần sai bảo, xin hãy cứ phân công cho chúng tôi, toàn bộ gia tộc Kuhoudzuka đều sẽ dốc toàn lực để hoàn thành mệnh lệnh của ngài.”

Nghe Mikihiko, thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka nói như vậy, đôi mắt của Itsuka Ken hơi lóe lên một cái, sau đó cậu cười nhẹ một cách đầy ẩn ý và nói: “Vậy sao? Vậy thì lập tức khởi hành đi, tới Saitenguu!”

Ngay lập tức, trong đôi mắt của vị thiếu chủ nhà Kuhoudzuka này chợt xuất hiện một chút bối rối vô cùng khó nhận ra. Cúi đầu xuống, thiếu chủ nhà Kuhoudzuka nói: “Bẩm vua, hiện Saitenguu đang cử hành ‘Họa Bạt’ cho Thánh Hầu Vương, phải năm ngày sau mới có thể hoàn tất. Cho nên kính xin vua...” Strauss