Chương 1104: Annie

Hôm nay là một buổi trưa cách ngày mà John • Pluto • Smith hạ được tổng soái của liên minh tà thuật [ Ruồi Vương ] được chừng vài hôm. Lúc này, trước cửa của một căn nhà nằm trong góc khuất của Lox Feliz, một ngọn đồi nằm lân cận với khu vực trung tâm của Los Angeles, có hai người đàn ông đang chào hỏi nhau.

Mặc dù lúc này thời gian chỉ là sau giờ trưa chẳng được bao lâu, thế nhưng ánh mặt trời thì lại âm u và ảm đạm vô cùng, giống như đang muốn nói thay cho những lời được chất chứa trong lòng của một vị vua say rượu.

“Chào buổi chiều, Dennis! Nữ hoàng của chúng ta giờ thế nào? Tâm trạng đã tốt hơn chưa?” Joe • West, một vị giáo sư già người Mỹ gốc Phi, lên tiếng chào hỏi với vị quản gia đang mở cửa đón mình, người không kém tuổi mình bao nhiêu.

Là một nhà nghiên cứu nổi tiếng thế giới trong lĩnh vực văn học giả tưởng, danh tiếng của Joe thật sự là chả có gì vang dội. Mặc dù đã bỏ ra hàng mấy chục năm của cuộc đời để phục vụ cho công việc của giới nghiên cứu văn học và có những cống hiến rất lớn, thế nhưng địa vị của Joe, nếu nói cao thì cũng rất là cao, thế nhưng nếu nói thấp thì quả thật là chẳng đáng một đồng.

Bất quá, đó chỉ nói tới thân phận ‘bên ngoài’ của người đàn ông già cả này. Nếu chỉ nói tới ‘thân phận bên ngoài’ của Joe thì ông quả thật là một người quá đỗi là bình thường và chẳng có gì đáng để chú ý, thế nhưng nếu nói tới một thân phận khác của ông, vậy thì rất nhiều người đều biết đến ông và không thể làm lơ ông với bất cứ lý do gì: Ông là phụ tá của John • Pluto • Smith.

Là một pháp sư thiện lương hiếm có của Mỹ, suốt hàng chục năm nay, ông đã luôn là người cộng tác và trợ giúp cho người anh hùng vẫn luôn bảo vệ Los Angeles. Trên toàn bộ phạm vi lãnh thổ của nước Mỹ, thật khó để mà tìm được một liên minh pháp thuật không biết đến ông, cho dù liên minh pháp thuật đó có là liên minh pháp thuật nhỏ nhất.

Hiện giờ, ông đang đứng trước cửa nhà của người mà ông vẫn luôn phụ tá. Bởi vì một vài nguyên nhân mà gần đây, sau khi hạ được liên minh tà thuật [ Ruồi Vương ], tâm trạng của John • Pluto • Smith vẫn luôn rất là tồi tệ. Hôm nay, ông vẫn tới thăm vị vua đang buồn bực của mình như mọi ngày, và trước khi bước vào thì ông cũng không quên cất tiếng dò hỏi.

Chỉ đáng tiếc rằng kết quả ông nhận được không phải là một kết quả tốt: “Thật đáng tiếc, tâm trạng của nữ hoàng vẫn chưa tốt lên được chút nào, hoặc nên nói là càng thêm tồi tệ, giáo sư West.”

“Chúa tôi! Nữ hoàng của chúng ta quả thật luôn biết cách khiến cho chúng ta phải lo lắng.” Nhận được tin tức xấu, Joe cũng chỉ có thể than thở một câu, rồi sau đó nhanh chóng bước vào trong căn phòng đang không ngừng tỏa ra mùi cồn đặc trưng của rượu.

Và khi đi vào phòng khách, West thầm tạ ơn Chúa rằng đấy không phải là phòng ngủ, ít nhất thì nữ hoàng của ông không phải là đang nằm ỳ trên giường vì uống thâu đêm suốt sáng cho tới ánh bình minh... Đó là kịch bản tồi tệ nhất.

Thế nhưng dù vậy, khi nhìn thấy hình ảnh của một người phụ nữ lãnh diễm đang nằm co ro ở trên ghế salon với toàn thân chẳng còn được mùi nào khác ngoại trừ mùi rượu hiện ra trước mắt, ông cũng chỉ biết đặt tay lên trán mà thở dài: “Hôm nay là một ngày tuyệt vời, nữ hoàng của tôi, không, Annie. Dù sao thì, uống một mình trong chán nản và mượn rượu để giải buồn trong thời gian dài như thế, là quá thiếu tôn trọng văn hóa rượu bia rồi.”

“Im đi! Giờ ta thậm chí còn không được quyền uống rượu nữa sao?” Sự chào đón tùy tiện bằng lời của một tên bợm rượu tiêu chuẩn. Người phụ nữ – kẻ đang trong cơn say xỉn và được Joe gọi là ‘nữ hoàng’, lại một lần nữa thả mình lên chiếc ghế salon dài, chụp lấy bình rượu chỉ còn có một phần ba đặt ở trên chiếc bàn kế bên và nốc ừng ực.

Nhìn chiếc bàn tròn rộng lớn đã được đặt đầy ly, cốc, cùng với rất nhiều vỏ của những chai rượu trống rỗng ở gần đó, Joe hầu như có thể đoán được là vị nữ hoàng trước mắt này, trong những ngày qua đã uống rượu nhiều tới mức nào. Cô hẳn đã giải quyết hết số rượu mà một quán bar lớn có thể bán được trong một tuần.

Quan sát sự ngăn nắp của căn phòng, Joe đoán rằng nguyên do khiến cho những chai rượu vẫn không nằm lăn lóc từ tận chỗ nữ hoàng ngồi ra tới cổng, hẳn là nhờ có sự chăm chỉ của vị quản gia cao tuổi hoàn mỹ kia.

“Tôi có thể được biết nguyên do của sự khó chịu này không?”

“Gừ ~~~ Đàn ông đều là những kẻ tệ bạc!”

[ Tôi cảm thấy mình chẳng thể yêu được nữa rồi. ], khi nghe được lời của vị nữ hoàng đang say, không hiểu tại sao Joe lại đột nhiên cảm thấy trong đầu của mình chợt nảy ra câu nói vớ vẩn đó.

Mặc dù khi bình thường thì Annie vẫn luôn xuất hiện với bộ dạng vô cảm và giọng nói lãnh đạm của một mỹ nhân điềm tĩnh, thế nhưng khi đặt mình vào trong trạng thái đặc biệt nào đó, Annie thường có lối cư xử thay đổi tới mức khiến người ta tưởng rằng đó không phải là cô. Ví dụ như lúc này, khi xảy rượu chẳng hạn.

“Cô đang nói tới Jack sao?”

“Đừng nhắc tới kẻ tệ bạc đó với ta! Sau bao nhiêu năm tìm kiếm, ta cứ ngỡ là mình đã tìm được một người đàn ông xứng đáng, thế nhưng không ngờ tới cuối cùng thì hắn cũng chỉ là một kẻ tệ bạc giống hệt với những gã lăng nhăng khác mà thôi. Mà không đúng, hắn thậm chí còn không bằng được những gã lăng nhăng, một kẻ gà bắp hèn nhát. Ta thật là mù lòa. Đàn ông đều là những kẻ khốn kiếp và tệ bạc.” Nói với giọng tức giận mang theo một chút nức nở, vị nữ hoàng của Tân Đại Lục đã đem toàn bộ cảm xúc của mình giải phóng ra bằng lời nói, đồng thời với đó thì cô cũng không quên mắng mỏ kẻ đã làm tổn thương cô.

Hiểu rồi! Cuối cùng thì Joe cũng hiểu được là chuyện gì đang xảy ra. Nếu như ông không hiểu nhầm thì có vẻ như là vị nữ hoàng này đã bắt đầu ngắm nghía và cảm thấy yêu anh chàng Jack kia, thế nhưng kết quả là mấy ngày gần đây, cô lại gặp phải một điều gì đó khiến cô thất vọng từ Jack! Nhìn tình huống này thì nói tóm lại là nữ hoàng thất–tình–rồi.

“Thật không thể tin được! Ta không thể tin được là mình lại ngớ ngẩn tới mức muốn chọn một kẻ như thế làm phối ngẫu. Chỉ mới mấy ngày trước, ta còn tính đem sự thật về John • Pluto • Smith và Annie • Charlton nói cho gã tệ bạc đó nghe, vậy mà hắn ta lại cho ta một đòn như vậy. Cái đồ khốn kiếp! Mềm trứng dái! Không phải đàn ông!”

“PHỤT ——! Khụ! Khụ! Khụ!” Ho sặc sụa, chỉ thiếu một chút nữa là Joe đã bị sự dũng mãnh đầy chất đàn ông của nữ hoàng làm cho tắt thở. Xem ra rượu thật sự là một thứ có thể làm thay đổi con người.

Lý trí, điềm tĩnh và lạnh nhạt, Annie là một “tài nữ” có cả trí tuệ và sự chủ động trong mọi việc. Sở hữu khí chất của một cao tài sinh danh giá nghiêm túc và mạnh mẽ, cô là mẫu cô gái lý tưởng đối với rất nhiều gã đàn ông. Thế nhưng hiện giờ, sau khi uống quá nhiều rượu và lâm vào trong cơn say, Annie đã tự biến mình thành một người phụ nữ hoàn toàn khác.

Lúc này, Joe chợt cảm thấy là mình nên suy nghĩ đến việc bỏ trốn. Bình thường, Annie vẫn luôn cố gắng duy trì hình tượng của một người phụ nữ hoàn mỹ, nếu như sau này, khi cô tỉnh dậy từ cơn say và nhớ lại được rằng người cộng sự của mình đã nhìn thấy hết bộ dạng thấp kém tựa như một tay bợm rượu của cô như hiện tại, liệu cô có ra tay diệt khẩu ông hay không? Mặc dù đã già và sống được rất nhiều năm, thế nhưng Joe vẫn còn yêu cuộc sống này lắm.

Nói chuyện từ nãy đến giờ, hẳn có nhiều người cũng đã đoán ra được thân phận của người mỹ nữ đang nói chuyện với Joe là ai. Cô chính là John • Pluto • Smith, là vị vua vĩ đại nhất của Los Angeles, thậm chí là của toàn nước Mỹ.

Vị vua anh hùng, người giữ gìn công lý, kẻ đã chiến thắng liên minh tà thuật [ Vua Ruồi ] và bảo vệ toàn bộ Los Angeles, thậm chí là toàn bộ nước Mỹ, chỉ là số người biết được chuyện này thật sự không nhiều.

Tên thật của cô là Annie • Charlton, thân phận của cô ở thế giới ‘bên ngoài’ chính là trợ thủ đắc lực cho giáo sư Joe. Thật ít ai biết được rằng vị vua anh hùng, người đã luôn bảo vệ cho Châu Mỹ, những năm gần đây thì là Los Angeles, người có thân phận là một trong những người có quyền uy cao nhất của thế giới lại chỉ là một cô gái trẻ tuổi đời chưa tới ba mươi (với 1 campione thì chỉ có hai mươi mấy tuổi thực sự là rất trẻ, không thấy hầu tước Voban và giáo chủ Luo Hao dù đã sống hơn 200 tuổi mà vẫn còn tinh thần quắc thước, gương mặt trẻ măng đấy sao?).

Ẩn dưới lớp áo choàng cùng chiếc mặt nạ màu đen kia lại là một thân hình mảnh mai của một cô gái chỉ mới có hai mươi bảy tuổi, đây tuyệt đối là điều mà không ai có thể ngờ tới.

Mang trên mình thân phận của một kẻ sát thần từ thời còn niên thiếu, Annie Charlton đã luôn sống và chiến đấu vì lẽ phải suốt hơn 10 năm. Có lẽ trên đời sẽ chẳng ai có thể ngờ được rằng, người anh hùng của toàn bộ Los Angeles, người luôn đeo một chiếc mặt nạ, mang trên mình chiếc áo choàng và luôn có thể xuất hiện mỗi khi dân chúng cần nhất, ở ngoài đời thật lại chỉ là một nữ trợ lý xinh đẹp nổi danh vì sự lãnh diễm.

Cũng không thể trách là tại sao dân chúng lại không thể biết được cả thân phận của người đã bảo vệ mình, vì cho dù với những chú thuật sư tinh minh nhất, nếu không thể biết được sự thật về John Pluto Smith từ trước thì sẽ chẳng ai có thể ngờ được rằng, đường đường là vua của địa ngục lại là một người phụ nữ.

Với khí chất lạnh lùng tựa như là băng đá, mái tóc ngắn màu đỏ rực lửa đầy vẻ năng nổ, dung mạo lãnh diễm và tuyệt mỹ rung động lòng người, cùng với vóc người đầy những đường cong lồi lõm vô cùng hoàn mỹ, cô trợ lý Annie Charlton là một tồn tại hoàn toàn tách biệt với vị vua thần bí có giọng nói nam tính, người cứ phải thường xuyên bay ngang bay dọc trong bóng tối để bảo vệ cho nhân dân của Mỹ Châu.

Bởi vì là bạn cũ của Annie, cho nên rất may mắn, Joe đã được biết về thân phận thật sự của cô gái đang say bí tỉ trước mắt này.

“Thôi nào! Mặc dù tình yêu không thể đến được như mong đợi quả là một việc cực kỳ làm cho người ta day dứt, nhưng có biết bao người đàn ông trên thế giới này, cô chỉ cần tìm cho mình một tình yêu mới thôi mà? Chỉ cần chờ đợi và tìm kiếm một cách kỹ lưỡng thì thể nào cô cũng sẽ tìm được một người đàn ông xứng đáng để gửi gắm tình yêu thôi.”

“Nghe ta nói này, người đàn ông có thể hợp mắt ta vô cùng hiếm có! Qua sau bao nhiêu năm như vậy, ta thậm chí không thể tìm được lấy một gã đàn ông hợp với tiêu chuẩn mà ta đặt ra. Mãi cho tới gần đây thì ta mới chọn được cái gã Jack đó làm đối tượng theo dõi. Vì hắn, ta thậm chí đã tự hạ mình và dùng thân phận Annie để tiếp xúc, vậy mà hắn... Hắn... Cái đồ không t-rim mềm trứng dái khốn kiếp! Ta thực là một kẻ thất bại khi đặt sự chờ mong của mình lên người của những gã đàn ông. Joe, mười năm sống với thân phận của John Pluto, ta đã hoàn toàn không còn hi vọng để có thể tìm ra một gã đàn ông cho mình nữa rồi. Xem ra cô gái Annie cho tới cuối đời mình cũng chỉ có thể sống với thân phận của một bà cô lớn tuổi không chồng thôi.”

Nghe được tiếng mắng đầy chán nản tựa như là mê sảng của Annie, Joe cũng chỉ biết cười khổ, bởi vì ngoại trừ cười khổ ra thì ông cũng chẳng biết phải nên làm như thế nào.

“Nữ hoàng, cô nghĩ như thế là không đúng! Cô không biết mình là ai sao? Cô là nữ hoàng cao cao tại thượng, làm sao mà cô có thể tìm ra được một người đàn ông xứng đáng với mình trong khi cô cứ mãi đưa mắt nhìn về những gã đàn ông bình thường? Nếu cô thực sự muốn tìm người yêu, tại sao cô không tìm những vị vua có tư cách ngang ngửa với mình? Nếu cô chọn bọn họ, vậy thì có lẽ...”

“Đừng nói những chuyện không thể với ta! Theo như cách nói của phương đông thì ‘một núi không thể có hai hổ’, cho dù đó là một đực một cái. Chẳng lẽ ông muốn ta phải như chúng, giao phối xong thì lại tách ra sao? Ta muốn tìm là tình yêu, ông hiểu không? Ông tưởng rằng hai vị vua muốn ở chung với nhau là việc dễ dàng lắm sao? Đó là còn chưa kể đến việc trong số những vị vua nam giới, chẳng có kẻ nào phù hợp với ta cả. Chỉ toàn là những kẻ khiến cho người ta thất vọng: Kiếm vương của Italy chỉ là một đồ đần không có bộ não, hoàng tử đen của nước Anh thì chỉ là một kẻ thích quấy phá và suốt ngày chạy long nhong khắp nơi, vua của Nhật Bản thì chỉ là một đứa nhóc con còn chưa trưởng thành, lão hầu tước già Voban thì càng không cần phải nói. Ta có thể chọn ai trong số mấy người đó?”

Annie, người phụ nữ đang trong cơn say đi kèm với sự bực bội không gì tả được đã rống lớn với Joe, kẻ phụ tá của mình như thế.

“Ây da... Nữ hoàng... Có phải là cô đã để sót ai đó rồi không? Nếu nói như cô vậy thì đáng lý ra vẫn còn một người hợp với tiêu chuẩn. Chẳng phải vị vua thần bí, campione thứ sáu của thế giới có danh hiệu là Lord Samele hoàn toàn thỏa mãn những điều cô đặt ra sao. Cô nói là vua không thể sống với vua, thế nhưng dưới tay vị điện hạ đó thì lại không chỉ có Bạch Phi Alice mà còn có cả Hồng Vương Erica nữa. Nghe nói cả hai người đó đều thật lòng ái mộ vị điện hạ kia nên mới cam tâm tình nguyện mà phục vụ dưới trướng. Hơn nữa cô chẳng phải cũng có quan tâm đến vị điện hạ đó sao? Nếu như ————”

Joe còn chưa nói xong thì Annie đã trực tiếp vung vẩy cái chai trong tay và không ngừng lắc đầu: “Không được! Cái tên đó tuyệt đối là một kẻ đào hoa, thậm chí là dâm loạn. Ta tuyệt đối sẽ không thích người như thế.”

“...”

“Đừng có trợn tròn mắt mà nhìn ta như thế? Ta nói không đúng sao? Rõ ràng đã có nhiều cô gái theo đuổi cái tên đó như thế, vậy mà hắn còn đi lăng nhăng khắp nơi, nếu ta mà không thường xuyên theo dõi hắn thì ta có lẽ cũng sẽ bị vẻ ngoài lịch lãm của hắn lừa gạt. Hơn nữa, nếu xét theo tiêu chuẩn bình thường thì ta còn là thế hệ trước của hắn, hai bên cách nhau tới hơn 10 tuổi, còn yêu với đương cái gì?”

Nghe Annie cằn nhằn, Joe thật không biết phải nói gì đối với vị nữ hoàng đã say tới bí tỉ này, cuối cùng ông cũng chỉ có thể nhủ thầm: ‘Nếu vậy thật thì cô còn’ thường xuyên theo dõi ‘cậu ta làm gì? Còn tiêu chuẩn’ bình thường ‘? Campione có cái thứ gọi là’ bình thường ‘sao?’

Nhìn Annie lại không ngừng cầm lấy chai rượu và nốc ừng ực, Joe chợt cảm thấy là thông tin mình nhận được lần này tới thật là đúng lúc. Nếu nó mà không tới vào lúc này thì chỉ sợ là Annie sẽ còn chìm trong men rượu thêm một quãng thời gian rất dài nữa. Lần này phỏng chừng là không chỉ có thể diệt trừ hậu hoạn, mà thậm chí còn có thể trở thành một cú bắn một ná ba chim.

“Haizz ~~ Nếu mà cô đã nói thế thì tôi cũng không khuyên cô nữa. Thế nhưng Annie, tôi đề nghị cô nên chấm dứt việc uống rượu và bước lên chuyến bay tới Nhật đi thôi. Bởi vì theo tin tình báo mà tôi vừa nhận được thì ả phù thủy Asherah, tổng soái của [ Vua Ruồi ] vẫn còn sống, và hiện giờ thì cô ta đang có mặt trên đất Nhật.”

“Cái gì!?” Ngay lập tức, đôi mắt lờ đờ vốn tràn đầy men rượu của Annie lập tức trở nên tỉnh táo cứ như là cô chưa từng say rượu trước đó. Đôi mắt bắn ra những tia sáng sắc bén, cô nhìn về phía người phụ tá trung thành của mình. Strauss