“Dùng khí ngự kiếm?” Lữ Hạo Tiên giơ hai ngón tay, trực tiếp kẹp lấy Hồng Nhan kiếm, trong giọng nói có chút khinh thường, “Ngay cả kiếm cũng lười cầm. Xem ra Lữ Hạo Tiên ta đã bị cô nương khinh thường a.”
Hai tay Tức Mặc Hoa Tuyết chắp lại, đứng tại chỗ, áo đỏ bay lên, lông mày nàng nhẹ nhàng nâng lên, Hồng Nhan kiếm thoát khỏi hai ngón tay Lữ Hạo Tiên, nàng đi tới phía trước vài bước, giơ tay cầm lấy trường kiếm: “Ngươi là Lữ Hạo Tiên? Ta từng nghe phụ thân nhắc tới tên ngươi, ngươi là tôn sứ của Doanh Châu.”
“Tức Mặc Tĩnh Trúc a, hắn là một đối thủ không tồi.” Lữ Hạo Tiên đặt Nam Cung Tịch Nhi xuống, nhìn về phía Tức Mặc Hoa Tuyết, “Không biết kiếm của ngươi, có thể thú vị như phụ thân ngươi hay không.”
“Cái gì được coi là thú vị? Thất bại là thú vị, hay chết là thú vị?” Tức Mặc Hoa Tuyết cầm kiếm đi về phía Lữ Hạo Tiên, một tia sáng đỏ hiện lên, trường kiếm đã chém xuống, nhưng lại vẫn bị hai ngón tay của Lữ Hạo Tiên kẹp lấy.
“Hai ngón tay này của ta, tên là Thiên Tiệm (Khe trời), vũ khí sắc bén trong thiên hạ, như là tuyệt thế danh kiếm, như là diệt thế cuồng đao, cũng đều không thể đi qua.” Hai ngón tay Lữ Hạo Tiên nhẹ nhàng xoay tròn, trực tiếp xoay cả Tức Mặc Hoa Tuyết cả kiếm một vòng, toàn thân nàng mặc áo đỏ, khi quay nhanh một vòng nhìn giống như một ngọn lửa, vô cùng kinh diễm, Lữ Hạo Tiên cũng khen, “Dung nhan của cô nương, đặt trên Doanh Châu, cũng có thể gọi là tuyệt sắc.”
“Ta cần ngươi khen à?” Tức Mặc Hoa Tuyết không chỉ cảm kích, mà chân còn đạp nhẹ lên vai Lữ Hạo Tiên một cái, trường kiếm giơ qua đỉnh đầu, quát, “Không nói nhảm với ngươi, hai ngón tay của ngươi chặn được kiếm của ta, vậy có chặn được kiếm khí của ta không?”
“Ồ?” Lữ Hạo Tiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy kiếm khí cuồn cuộn ngưng tụ trên thân Hồng Nhan kiếm, khí thế hào hùng như sóng biển, hắn khẽ nhíu mày, “Đây là kiếm pháp gì? Năm đó chưa từng thấy phụ thân ngươi dùng.”
“Thệ Thủy kiếm, phu quân ta sáng chế.” Khóe miệng Tức Mặc Hoa Tuyết hơi nhếch lên, Hồng Nhan kiếm chém xuống. Kiếm khí như thủy triều, điên cuồng ập xuống đầu Lữ Hạo Tiên.
Lữ Hạo Tiên cũng lập tức vung hai tay, đánh lên trên, đối với uy thế của biển cả, thế gian này không có ai quen thuộc hơn hắn, trong mấy trăm năm qua, ngày ngày hắn đều đối mặt với biển rộng, đối mặt với thủy triều mãnh liệt mới luyện thành tuyệt học Triều Sinh chưởng hắn tự nghĩ ra. Thủy triều mãnh liệt, vậy thì cứ nhấc thủy triều này lên, dùng thủy triều đánh trả, để nó tự hủy chính mình!
Tức Mặc Hoa Tuyết sửng sốt, nàng cảm nhận được một luồng chưởng lực cường đại, muốn đánh kiếm thế của mình ngược về, nàng cười, nghĩ thầm trong lòng một tiếng “Hay”, nàng lại tăng kiếm khí của mình lên đến chín thành công lực. Những năm qua, tuy nàng có lục tục so kiếm với một vài người, còn một đao một kiếm kề vai cùng Mạc Vấn chiến bảy đại phái ngoài Ác Ma thành, nhưng trước sau vẫn không hề có một trận chiến tận hứng.
Cái gọi là trận chiến tận hứng, là cần phải có khả năng thất bại.
Mà ngày hôm nay, Tức Mặc Hoa Tuyết đã thấy được khả năng thất bại của mình, việc này lại càng làm khơi dậy tâm hiếu chiến của nàng.
Bên kia, sâu trong nội tâm Lữ Hạo Tiên cũng có chút kinh hãi, năm đó hắn từng đánh với kiếm tiên Tức Mặc Tĩnh Trúc một trận, tuy rằng kiếm pháp của đối phương rất cao cường, nhưng vẫn không phải đối thủ của mình, mà trình độ kiếm đạo của con gái hắn hiện giờ, đã vượt qua phụ thân mình, xem ra mấy năm qua Bạch Cực Nhạc vẫn xem nhẹ một vài thế lực quật khởi a. Lữ Hạo Tiên cau mày, bỗng nhiên nảy ra một kế, hắn lui lại mấy bước, sau đó liền thu chưởng.
Kiếm khí như thủy triều mãnh liệt ập xuống, bức thẳng tới Lữ Hạo Tiên, đương nhiên cũng bao gồm cả Nam Cung Tịch Nhi bên cạnh hắn. Nếu kiếm khí này đánh trúng Lữ Hạo Tiên, vậy thì hắn nhất định sẽ trọng thương, nhưng Nam Cung Tịch Nhi đã trọng thương, thì sẽ phải chết không nghi ngờ.
“Đê tiện.” Tức Mặc Hoa Tuyết vội vàng thu kiếm, tay cầm Hồng Nhan kiếm đáp xuống cách đó mười trượng, kiếm khí phản phệ, làm cho chân khí toàn thân nàng đi ngược chiều, nàng nở nụ cười lạnh, lau vết máu trên khóe miệng, “Hiếm khi được đánh tận hứng, thật là không thú vị.”
Lữ Hạo Tiên thở dài một tiếng: “Có thể đánh một trận với cô nương, Hạo Tiên cũng cảm thấy rất thú vị, chỉ là ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Tức Mặc Hoa Tuyết nhìn Nam Cung Tịch Nhi đang hôn mê dưới đất: “Các ngươi muốn mang Tô Bạch Y đi, ta có thể đoán được nguyên nhân, nhưng sư muội ta, vì sao các ngươi phải đem nàng đi?”
“Việc này không thể nói với cô nương.” Lữ Hạo Tiên lại bế Nam Cung Tịch Nhi dưới đất lên.
“Ngươi muốn chạy?” Tức Mặc Hoa Tuyết nhíu mày nói.
“Đương nhiên sẽ có người khác chơi với cô nương.” Lữ Hạo Tiên điểm chân một cái, vọt sang một hướng khác.
Tất nhiên Tức Mặc Hoa Tuyết không đồng ý, rút kiếm muốn đuổi theo, nhưng vừa ngẩng đầu, lại thấy một tấm lưới đánh cá từ trên trời ập xuống, nàng lập tức vung kiếm, chặn tấm lưới kia lại. Nàng xoay người, nhìn thấy có một người mặc áo bào trắng xuất hiện phía sau mình, người mặc áo bào trắng nắm một góc lưới đánh cá, nói với Lữ Hạo Tiên: “Tôn sứ đi thong thả, nơi này cứ giao cho ta.”
“Ngươi là ai?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi.
“Doanh Châu, Lữ Thiên Thương.” Lữ Thiên Thương trả lời.
“Ngươi không phải đối thủ của nàng, ngăn nàng lại một nén nhang là được.” Lữ Hạo Tiên nói xong, liền mang Nam Cung Tịch Nhi đi.
Tức Mặc Hoa Tuyết vốn muốn lập tức đuổi theo, nhưng tấm lưới đánh cá kia lại như là có ma lực, từ khi nó chạm vào kiếm của nàng, là không ngừng hút kiếm khí của nàng, trong lòng nàng thầm than một tiếng, xem ra là phải tốn chút thời gian ở chỗ này.
Cùng lúc đó, Lữ Hạo Tiên lấy một cây lệnh tiễn trong tay áo ra, bắn lên không trung.
Trong rừng, Ác Ma thành Cửu Ác cừng với thành chủ Mạc Vấn đang đánh với Lữ Phàm Tiên và huynh đệ Lữ Thiên Mãn, Lữ Thiên Cô, tuy rằng nhân số chiếm ưu thế rất lớn, nhưng khó khăn lắm cũng chỉ đánh ngang tay thôi.
“Đường đường là đại tôn sứ của Doanh Châu, chỉ vì ngăn cản chúng ta, ngay cả toàn lực cũng không chịu dùng?” Mạc Vấn cười lạnh nói.
Lữ Phàm Tiên tránh khỏi kim đao của Mạc Vấn, cũng không đánh trả: “Thành chủ, đao pháp không tồi, ta muốn nhìn kỹ lại. Có điều Mạc thành chủ, chẳng phải ngươi cũng chưa dùng hết toàn lực à?”
“Ta tin tưởng vị bằng hữu kia của ta, nàng nhất định có thể mang Nam Cung cô nương về.” Mạc Vấn cất cao giọng nói.
“Vậy sao?” Lữ Phàm Tiên ngẩng đầu nhìn một chùm pháo hoa bỗng nhiên nổ tung trên không trung, cười nói, “Xem ra ngươi tin sai rồi. Cáo từ!” Lữ Phàm Tiên giơ một bàn tay, nắm lấy kim đao của Mạc Vấn, đẩy Mạc Vấn về, sau đó liền dẫn Lữ Thiên Mãn và Lữ Thiên Cô lùi về sau.
Lữ Thiên Cô liếm vết máu trên lưỡi hái: “Vừa mới có chút hứng thú.”
Lữ Thiên Mãn chụp đầu hắn một cái: “Còn đánh tiếp, ta thật sự không chịu nổi!”
Tiếu Sinh thở phào một hơi: “Đám người Doanh Châu này, quả nhiên đáng sợ.”
Triệu Hạ Thu gật đầu: “Đặc biệt là tên Lữ Phàm Tiên kia, từ lúc bắt đầu, hắn chưa bao giờ ra quá một chiêu, nếu ra chiêu, sợ là lúc nào cũng có thể giết chết một vài người trong chúng ta.”
Lý Oai lộ vẻ mặt nôn nóng: “Không xong! Nhìn ý bọn hắn, chắc là sư muội đã bị bọn hắn mang đi! Tức Mặc thành chủ vẫn chưa chặn được Lữ Hạo Tiên.”
“Đừng nóng vội. Bọn hắn muốn đem sư muội tới Doanh Châu, vậy thì có lẽ tạm thời sẽ không thương tổn đến nàng.” Chu Chính trấn an.
“Hoa Tuyết?” Mạc Vấn sửng sốt, lập tức cầm đao đuổi theo.